Chương 28: Thiên tiên bảo cảnh

Editor: Lynn

Dư Tiêu đi đường đến rất vững vàng, vững vàng đến mức Phương Hoài dựa sát đầu vào bả vai y... Đang ngủ.

Cũng là bởi vì gió lạnh trong núi đập vào mặt, thổi đến mức mắt khô không khốc, Phương Hoài đơn giản chỉ là nhắm mắt lại, kết quả cư nhiên ngủ luôn.

"Sư huynh, sư huynh?"

Khi Phương Hoài bị đánh thức, cậu mê mang ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét, cùng với thanh âm xích sắt lắc lư truyền đến, không biết là tới nơi nào, gió càng ngày càng lạnh thấu xương.

Phương Hoài lúc này mới ý thức được mình là một đại nam nhân, ngày thường còn tự cho mình là huynh trưởng nhưng hiện tại cư nhiên nằm trên người người ta yên tâm thoải mái ngủ liền vội vàng muốn xuống khỏi lưng Dư Tiêu rồi nói: "Sao vậy, ngươi mệt à? Vậy ta xuống vậy......"

Dư Tiêu nâng tay cậu nắm thật chặt nói: "Không phải ta mệt mà là phía trước có một khe sâu, giữa đấy có mật cây cầu treo làm bằng xích sắt, sương mù thì quá nồng không thấy rõ lắm, tựa hồ có hơi quái lạ."

Phương Hoài dừng ngay suy nghĩ đi mình xuống đi, nhíu mày nói: "Có gì đó quái lạ?" Cậu xoay nhẫn trên ngón tay, quả nhiên cảm nhận được một tia linh lực dao động không tầm thường.

Phương Hoài nhướng mày, cười nói: "Hóa ra ở chỗ này chờ chúng ta à." Cậu vỗ vỗ bả vai Dư Tiêu nói, "Thả ta xuống đi, đây là nhập môn thí luyện của Côn Luân, chúng ta đều phải thông qua."

Dư Tiêu thả cậu xuống nói: "Cầu treo này lắc lư rất dữ dội, ngươi có thể đi sao?"

Phương Hoài chuyển động linh giới trên tay nói: "Không sao. Bằng không, chúng ta nắm tay nhé?" Nói rồi vươn tay về phía Dư Tiêu.

Dư Tiêu nắm lấy tay cậu, hai người một trước một sau, chậm rãi đi lên cầu treo bằng dây xích. Bạch Hổ cũng đạp lên theo.

Cầu dây tuy rằng xóc nảy, Phương Hoài ngược lại cũng không sợ, dù sao bảo túi trong tay áo cậu cũng có rất nhiều Linh Khí, nếu là xảy ra chuyện gì sẽ lập tức tự khởi động bảo vệ cậu. Còn nữa nhập môn thí luyện của Côn Luân tổng thể sẽ không đến nỗi tổn thương đến tính mạng đệ tử.

Càng đưa cậu đi, cậu càng cảm thấy gió lạnh thấu xương xâm cơ nứt cốt. Phương Hoài cảm thấy tựa như ngay cả máu cũng bị đông cứng, chỉ có cái nắm tay kia của Dư Tiêu mới có thể cảm nhận được một chút ấm áp trong lòng bàn tay đối phương.

Tại thời điểm thân thể càng ngày càng lạnh tới chết lặng đi, chút ấm áp càng ngày càng trở nên rõ rệt, càng ngày càng khiến con người ta luyến tiếc.

Phương Hoài không khỏi nắm chặt tay đối phương, tham lam chút nhiệt độ này, cậu bỗng nhiên cảm giác được sương mù trắng xóa trước mắt tựa hồ khiến cho ý thức của cậu cũng có chút mông lung.

Ý nghĩ nho nhỏ như vậy chỉ giãy giụa được một lúc bị cảm xúc hỗn độn mơ hồ bao trùm đè nén. Cậu bước đi loạng choạng, đột nhiên chân trước giẫm lên một khối đất bằng.

Tới nơi?

Phương Hoài vui vẻ trong lòng, ngẩng đầu lên, chỉ thấy tòa nhà cao ngất, tiếng còi xe qua lại bên tai, tiếng người qua đường ồn ào.

Mà chính cậu, đối với khung cảnh đường phố hiện đại xung quanh chỉ dửng dưng liếc qua, di động dán ở trên lỗ tai, người đối diện điện thoại kia đang đau khổ khẩn cầu cậu: "Làm ơn, xin cậu tăng ca giúp tôi lần này nhé, đến lúc đó tôi mời cậu một bữa, nhà nào cũng được!"

Người ở đầu dây bên kia bất đắc dĩ nói: "Trông cậu nhị thập tứ hiếu (1) mà phát phiền! Anh không thể săn sóc cho bạn gái bảo bối kia của mình một chút được ư? Nói chứ các người cũng đã được hai năm rồi, còn tưởng vẫn còn đang trong thời kỳ cuồng nhiệt à?"

(1) Nhị thập tứ hiếu: 二十四孝 là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Trong trường hợp này chính là nói đến hiếu thảo, làm tròn đạo hiếu.

Phương Hoài nói: "Cô ấy gần đây cũng rất bận, hiếm lắm mới có thời gian gặp mặt......" Bỗng nhiên khóe mắt cậu hiện lên chút dư quang, lập tức nói: "Cô ấy tới, không nói nữa, công ty bên kia chạy nhanh nhé!" Nói xong không để ý bên kia bực tức, cúp điện thoại.

Phương Hoài nhìn ngã tư đường phía trước, bóng lưng yểu điểu của một người con gái trẻ tuổi đang từ phía giao lộ quẹo tới. Cô đưa lưng về phía cậu, đang nhìn chung quanh. Bầu trời vừa mới tạnh mưa, đèn đường và xe cộ lui tới đều được hơi nước phủ lấy khiến dáng hình của cô gái ấy càng thêm mơ hồ. Nhưng Phương Hoài chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.

Là cô, là cô ấy......

Phương Hoài trong lòng kích động vui sướиɠ, cậu nắm chặt điện thoại, xuyên qua đám người, chạy nhanh tới, hô: "Bạch......"

Trong tầm mắt, cô đã nghe thấy được tiếng gọi của cậu, đang từ từ xoay đầu lại tựa như là một cảnh quay chậm được yêu thích nhất trong rạp chiếu phim.

"Sư huynh?"

Phương Hoài chấn động mạnh một cái, mở mắt ra, một mảnh tối đen quen thuộc, cậu đã sống trong bóng tối này gần hai mươi năm. Nhưng mà giờ này khắc này bỗng dưng lại thấy có chút không thích ứng được.

Mất mác thất vọng trong lòng phủ lấy tất cả.

Dư Tiêu cũng đang nhìn chăm chú Phương Hoài, việc đối phương hôn mê nằm trong dự đoán của y. Trên thực tế đối với y mà nói trận pháp ở cây cầu treo bằng xích sắt kia quá mức vụng về, y chỉ muốn nhìn xem phản ứng của người này trong trận pháp mà thôi.

Trận pháp này tuy rằng đơn giản thô ráp nhưng lại do tổ sư sáng phái của Côn Luân bày ra. Bởi vậy nó có một cái năng lực cực kỳ đặc thù —— đọc tâm.

Tuy rằng y có thể dễ dàng bện một ít ảo giác thông qua trận pháp kiểm nghiệm, nhưng thuật đọc tâm, lấy tu vi Dư Tiêu trước mắt không thể nào làm được, cho nên y rất tình nguyện nhìn Phương Hoài hãm sâu trong đó, cũng từ trong đó bắt lấy được một chút dư ảnh.

Mà dư ảnh y vừa mới bắt lấy, là bóng dáng một nữ nhân, rất mơ hồ.

Tựa như đã từng quen biết.

Bên này Phương Hoài đã chậm rãi tỉnh táo lại, biết mình trúng chiêu, không khỏi cười khổ một tiếng rồi chậm rãi ngồi dậy.

Dư Tiêu đúng lúc mà duỗi tay đỡ cậu nói : "Sư huynh, ngươi mơ thấy cái gì thế?"

"Ta mơ thấy......" Phương Hoài hơi hơi hé miệng, duỗi tay chạm đến hai mắt mình, thấp giọng nói: "Ta mơ thấy ta hai mắt hồi phục thị lực."

Dư Tiêu lẳng lặng nhìn cậu,lúc này phụ cận truyền đến tiếng bước chân, kèm theo một tiếng la: "Phương sư huynh!"

Là một trong đám đệ tử đi trước, thấy Phương Hoài và Dư Tiêu, liền nói: "Xem ra các ngươi cũng thông qua thí luyện. Đi thôi, qua thí luyện, là có thể điều động linh hạc lên núi!"

Nửa nén nhang sau, mười một đệ tử xếp thành hai hàng, đứng ở bên trong chính điện Ngọc Hành điện.

Thu Thủy Quân ngồi ở ghế trên, ngồi cùng y trên cùng là một vị chân nhân khác.

Vị chân nhân này đứng lên nói: "Chúc mừng tất cả các vị đã thông qua tâm thí của Côn Luân ta. Cây cầu treo bằng dây xích đó là do tổ sư sáng phái của Côn Luân ta bày ra một ảo trận nho nhỏ nhằm kiểm nghiệm tâm tính đệ tử. Từ kết quả, xem ra trong lòng mọi người đều không có tà niệm ác niệm gì với tôn chỉ của phái Côn Luân ta, điều này rất tốt."

Ông đảo ánh mắt qua chúng đệ tử trong điện nói: "Vậy thì tiếp theo, Thu Thủy Quân sẽ công bố sư phụ chỉ dẫn của các vị trong lần này. Từ nay về sau ngày ngày tu tập tại Côn Lôn, các ngươi đều phải tôn kính sư phụ chỉ dẫn của mình giống như sư tôn ở bổn môn. Bọn họ cũng sẽ coi các ngươi như đệ tử của mình, vì các ngươi giải đáp các nghi vấn, giải thích các nghi hoặc, chỉ điểm các ngươi tu luyện."

Nghe được lời này, tâm tư mọi người lập tức sôi trào. Ở Côn Luân họ sẽ bái cao nhân làm sư, được tu luyện những pháp môn so với ở môn phái của mình còn cao siêu hơn, đúng là mục đích chủ yếu của bọn họ khi tới đây.

Thu Thủy Quân đứng dậy, một tay quệt vào không trung, một cuộn giấy khổng lồ liền hiện ra, ánh lên chút ánh sáng. Mọi người ngẩng đầu lên, tìm tên của mình trong danh sách thật lớn.

Đệ tử Thái Bạch bên người Phương Hoài nói: "Phương sư huynh, người chỉ dẫn cho ngươi là...... Nguyệt Khô chân nhân."

Chuyện này Phương Hoài đã sớm biết. Cậu gật gật đầu cười nói: "Đa tạ." Nghe một trong số đệ tử xung quanh có người đã phát ra tiếng kinh hỉ hô, hiển nhiên là hắn phát hiện sư phụ chỉ dẫn mình ở Tiên giới là nhân vật nổi danh cỡ nào.

Cậu quay đầu đi hỏi: "A Tiêu, còn ngươi? Đạo sư của ngươi là ai?"

Dư Tiêu thì thầm: "Chưởng môn chân nhân Côn Luân, đạo hào Trùng Hư."

Phương Hoài ngẩn ra, không khỏi mỉm cười, đệ tử bên cạnh cũng quăng tới ánh mắt hâm mộ.

Kỳ thật mỗi khi cách 50 năm Côn Luân đều sẽ tiếp nhận đệ tử từ Thái Bạch Nga Mi, nhưng chưởng môn tự mình thu đồ đệ, thật đúng là chuyện xảy ra lần đầu.

Bọn họ không biết là, Côn Lôn chưởng môn Trùng Hư chân nhân sở dĩ thu Dư Tiêu làm đồ đệ, không phải bởi vì Dư Tiêu tư chất xuất sắc cỡ nào. Dù sao Côn Luân thân là đệ nhất tiên môn, đệ tử môn hạ có tư chất ưu dị nhiều không đếm xuể. Trong đó những người xuất sắc như Thu Thủy Quân, Nguyệt Khô chân nhân, đều là tuổi còn trẻ đã bước vào Hóa Thần kỳ. Một đệ tử ưu tú của Thái Bạch chưa đến mức để họ coi trọng đến nước này.

Chân chính nguyên nhân là do thân thế của Dư Tiêu. Thân mẫu y là Ma tu chính là vết nhơ, đã sớm bị Lâu trưởng lão truyền một đạo tin tức về bổn môn. Vốn dĩ Côn Luân ban đầu đã quyết định từ chối y, nhưng ngay sau đó Nguyệt Khô chân nhân lại tự tay viết một phong giới thiệu cho chưởng môn.

Nếu là người khác, chưởng môn còn có thể lí do ô uế nề nếp gia môn để từ chối. Nhưng Nguyệt Khô chân nhân lấy danh nghĩa tiên sư tự mình giới thiệu, đây là lần đầu tiên trong lịch sử. Bằng vào thân phận thần bí không ai biết của Nguyệt Khô chân nhân ở Côn Luân, có thể nhận phong thư giới thiệu này.

Vì vậy, để không gây rắc rối, chưởng môn tự mình chỉ tên Dư Tiêu thu làm đồ đệ.

Tuy rằng không phải là đệ tử chân truyền, nhưng ở trong mắt người ngoài, đã là vinh hạnh lớn rồi. Hoặc là hâm mộ hoặc là đố kỵ, giờ khắc này trong đám đệ tử chân tâm thực lòng vì Dư Tiêu cao hứng, hơn phân nửa cũng chỉ có Phương Hoài.

Sau khi danh sách được công bố, một hàng tiểu đồng đi ra từ một phía đại điện, một vị chân nhân khác nói: "Các ngươi đi theo nhóm tiểu đồng, trước tiên gặp sư phụ của từng người các ngươi, sau đó đi Huyền Phố phân phối chỗ ở, rồi đến Lãng Phong Các nghe quy củ. Tất cả đều sẽ có người dẫn dắt các ngươi. Nhớ lấy hãy thận trọng từ lời nói đến việc làm, không được quấy nhiễu tiền bối và đồng môn đang tu luyện."

Các đệ tử lĩnh mệnh, Phương Hoài nói nhỏ với Dư Tiêu nói: Hẹn gặp lại ở Huyền Phố nhé."

"Ừm."

Mọi người theo tiểu đồng đi ra ngoài điện, sôi nổi vê quyết cưỡi hạc mà đi. Tiểu đồng Phương Hoài chính mình mang theo đã được đưa đến Huyền Phố từ trước. Tiểu đồng bên người cậu nhìn về phía Phương Hoài nói: "Vị công tử này, ngài......"

Phương Hoài từ bảo trong túi móc ra Linh Khí phi hành, ném xuống mặt đất. Bạch Hổ nhảy lên trước, cậu cũng ngồi lên trên rồi vỗ vỗ chỗ ngồi bên người cười tủm tỉm nói: "Đi thôi."

Tiểu đồng trợn mắt há hốc mồm, người như vậy làm sao có thể lên được núi Côn Luân vậy?

"Ha ha, Linh Khí của ngươi khá là độc đáo đấy. Ngươi có thể cho ta một cái chơi không?"

"Chẳng qua là mấy trò vặt vãnh thôi, nếu chân nhân thích, tôi sửa lại mấy ngày là xong."

Nơi ở của Nguyệt Khô chân nhân là một tòa tiểu trúc lâu. Từ trước đến nay hắn tùy tính, trong phòng bày biện cũng đơn giản, thậm chí có thể nói là đơn sơ, nhưng Phương Hoài lại thấy hết sức mới mẻ khi nghe tiếng lá trúc rơi từng trận bên ngoài khung cửa sổ, bốn phía tiểu lâu đều được những tàng rừng trúc lớn bao quanh, cậu không khỏi nói: "Làm sao có thể trồng được phiến rừng trúc này vậy?"

"Chỉ là một kiện pháp bảo thôi."

Không chỉ là rừng trúc, vừa mới bước vào chung quanh đây, nhiệt độ liền ấm lên, so với cái lạnh lúc lên núi làm người chết lặng thì nơi đây hệt như là thế ngoại đào viên. Pháp bảo cùng loại cậu cũng có, chẳng hạn như cái lúc trước cậu đưa cho Dư Tiêu trên đỉnh Tam Điệp Phong ấy, nhưng muốn bao trùmmột khoảng diện tích như vầy thì không có khả năng.

Nguyệt Khô chân nhân cười nói: "Ta cảm thấy thời điểm đánh đàn, tiếng đàn lẫn với tiếng lá trúc rất dễ nghe, cho nên ta cầm cái pháp bảo này tới ."

Phương Hoài nghĩ thầm cha mình là đường chủ Thiên Cơ Các, từ nhỏ Linh Khí pháo bảo cậu gặp qua nhiều vô số, nhưng bút tích lớn như vậy thì thật là hiếm thấy.

Hai người ngồi đối diện nhau bên cửa sổ, mặc dù trên danh nghĩa Nguyệt Khô chân nhân là sư phụ Phương Hoài, nhưng giữa hai người hoàn toàn cảm giác coi trọng như thầy trò.

Nguyệt Khô chân nhân đưa cho cậu một ly trà, Phương Hoài nhận lấy nói cảm ơn. Nghĩ đến chuyện ở Ngọc Hành điện, cậu không khỏi hỏi: "Chuyện của Dư sư đệ, ta phải đa tạ chân nhân xuất lực."

Nguyệt Khô chân nhân nói: "Đã cảm tạ một lần rồi không cần phải cảm tạ lại. Huống hồ còn không phải là ta muốn ngươi nợ ta một cái ân tình sao?"

Đang nói, tiểu đồng bên ngoài bẩm báo: "Chân nhân, Phương công tử, bên kia truyền lời,đã đến lúc phải đến Huyền Phố."

Phương Hoài nghe vậy đứng dậy hành lễ nói: "Hôm nay vội vàng, đệ tử xin cáo lui trước."

Nguyệt Khô chân nhân xua xua tay cười nói: "Đi thôi, về sau còn gặp lại."

Chờ Phương Hoài ra tiểu lâu, rời đi cùng tiểu đồng, Nguyệt Khô chân nhân mới nói: "Được rồi, tiểu bằng hữu đi rồi, đừng trốn nữa."

Chỉ thấy một người đi ra từ hậu phòng, nhưng đó lại là cái vị Thu Thủy Quân anh tuấn đoan nghiêm, ít khi nói cười

Nguyệt Khô chân nhân nói: "Đứa nhóc này, nếu như linh căn không phải pha tạp, dù cho là một đệ tử linh căn bình thường của Thái Bạch, cũng có thể là một phần tài liệu tuyệt vời."

Thu Thủy Quân chậm rãi tiến lên trước mặt hắn, ngồi xuống chỗ của Phương Hoài nói: "So với Dư Tiêu còn tốt hơn?"

Nguyệt Khô chân nhân cười nói: "Con đường bất đồng thôi. Dư Tiêu kia......" Hắn đè đè thái dương, "Luôn cảm thấy có chút quái lạ."

Thu Thủy Quân nói: "Hành động của Lâu trưởng lão cũng có chút cổ quái."

Nguyệt Khô chân nhân nói: "Ý ngươi là chuyện lão nhằm vào Dư Tiêu?"

Thu Thủy Quân nói: "Trưởng lão Côn Luân phái đức cao vọng trọng lại chạy đi hỏi lai lịch của một đệ tử Thái Bạch không có tiếng tăm, không kỳ quái sao?"

Nguyệt Khô chân nhân cười nói: "Xem ra Thu Thủy Quân của chúng ta cũng không tính là cổ hủ nhỉ."

Thu Thủy Quân liếc hắn một cái nói: "Nhưng chuyện thân thế của Dư Tiêu cũng là sự thật. Nếu như có kẻ dám có gan mượn chuyện này gây sự, Côn Luân tuyệt không sẽ để yên."

Nguyệt Khô chân nhân giơ tay lên nói: "Ay, không phải ta gây sự nên đừng dữ với ta như vậy chứ?"

Thu Thủy Quân nói: "Lần này do ngươi nhúng tay, Côn Luân mới thu Dư Tiêu nhập môn. Lần sau ta không thể dễ dàng bị lừa gạt như vậy nữa."

Nguyệt Khô chân nhân cười ha ha, uống một ngụm trà

..........