Chương 27: Đại hội Giám Đạo (8)

Editor: Lynn

Sau buổi tập trung, Phương Hoài và Dư Tiêu rời cùng nhau. Sáng mai khởi hành đi Côn Luân, đêm nay cậu muốn đi từ biệt cha mẹ, nhân tiện ở chỗ cha mẹ một đêm luôn. Dư Tiêu cũng muốn về Minh Kính Phong. Mặc dù ở Côn Luân cứ cách một khoảng thời gian y có thể về hỏi thăm, nhưng người làm cha làm mẹ vẫn không tránh được việc dặn dò một phen.

Phương Hoài thuận miệng hỏi: "Lâm sư muội tìm ngươi nói chuyện gì vậy?"

Dư Tiêu nói: "Nàng tìm ta thương lượng chuyện từ hôn."

"Từ hôn?" Phương Hoài ngây ngẩn cả người.

Dư Tiêu thấy cậu sửng sốt, cho rằng cậu cảm thấy kinh ngạc vì mình cùng Lâm Tưởng Tưởng có hôn ước, vì thế y nói: "Là chuyện trước khi cha ta gặp nướng ta."

"À, Ồ, vậy sao?" Phương Hoài phản ứng lại, cười cười. Trong lòng suy nghĩ lại quay cuồng.

Không đúng, cậu nhớ rõ trong truyện Lâm Tưởng Tưởng là cố ý chạy tới chỗ vai chính tự mình chẩm tịch (1). Sao tự nhiên lúc này lại muốn từ hôn vậy?

(1) Chẩm tịch: Gối và chiếu. Phiếm chỉ giường chiếu để nằm ngủ. Trong đây ý chỉ LTT tự mình đề xuất bản thân trở thành vợ của DT

Nhưng suy nghĩ lại, trong truyện tình tiết Lâm Tưởng Tưởng tự đến chẩm tịch là xảy ra sau khi nhân vật chính lên làm Ma Tôn có khi là sau sự kiện chọn Thái Bạch hay Côn Luân ấy chứ? Khi đó Dư Tiêu trong lòng muội tử đương nhiên là khác với Dư Tiêu của hiện tại.

Nói như vậy, nếu không phải hắn kiên quyết Dư Tiêu kéo tới giám đạo đại hội, Lâm muội tử nói không chắc Dư Tiêu còn có thể duy trì hình tượng "Vị hôn phu thần bí không biết rõ" với Lâm muội tử, chờ tương lai sau khi xóa sạch vết sẹo trên mặt, mặt mày rạng rỡ trở về môn phái sẽ gặp gỡ Lâm mỹ nhân, chính là một đoạn giai thoại.

Làm gì có chuyện xấu hổ bằng việc từ hôn chứ.

Phương Hoài nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy có lỗi vì đã vô ý làm hỏng chuyện tốt của người khác. Cậu vỗ vỗ bả vai Dư Tiêu mỉm cười nói: "Lâm sư muội là cô nương nhỏ nhất trong nhà, trong nhà hơn phân nửa cũng là ngàn kiều vạn sủng, hơi tùy hứng là việc khó tránh. Huống hồ các ngươi cũng chưa bao giờ quen biết, nàng cũng sẽ có sự sợ hãi nhất thời với ngươi. Ngươi nên đối xử dịu dàng với con gái nhà người ta một chút."

Dư Tiêu nói: "Sư huynh chưa từng thấy sẹo trên mặt ta"

Phương Hoài nhíu mày nói: "Sẹo thì sao chứ. Chẳng nhẽ mắt ta không thấy cũng là chuyện tốt à? Nếu như một ngày kia ta có thể nhìn lại cho dù ngươi xấu đến ma chê quỷ hờn thì ta vẫn thấy ngươi vô cùng anh tuấn."

Lời này của cậu vừa ra, Dư Tiêu còn chưa nói gì, phía sau đã có người "Phụt" một tiếng cười nói: "Phương sư huynh nói chuyện thật thú vị."

Phương Hoài và Dư Tiêu dừng lại, có bốn cô nướng trẻ tuổi đi tới, Phương Hoài chắp tay nói: "Để các vị sư tỷ sư muội nói đùa rồi."

Bốn nữ đệ tử này là bốn đệ tử của Nga Mi được lựa chọn đi Côn Luân, mới vừa rồi bọn họ đã cùng các đệ tử được tuyển chọn của Thái Bạch cung gặp qua.

Đại danh của Phương Hoài các nàng đã sớm nghe qua, cũng đã gặp qua từ xa. Họ đối với vị thủ tịch anh tuấn đoan chính này của Thái Bạch cung, ngoại trừ đôi mắt mù kia cơ hồ không thấy có cái gì không tốt. Các nàng thấy Phương Hoài chắp tay liền vội đáp lễ cười nói: "Bọn tỷ muội chỉ đùa một câu, Phương sư huynh không cần lấy làm phiền lòng."

Nhưng đến khi các nàng nhìn Dư Tiêu bên người Phương Hoài, nhìn khuôn mặt bị che kín bởi sẹo của y, các nàng tuy rằng vẫn còn cảm thấy lời nói vừa rồi của Phương Hoài thú vị nhưng trong lòng bọn họ vẫn có chút sợ hãi.

Huống hồ Dư Tiêu đến cả liếc mắt cũng không thèm cho các nàng một cái. Phảng phất như các nàng còn không bằng cát bụi trên đất. Mà các đệ tự này không ai không phải là kiêu nữ trong môn phái, không riêng gì kiếm pháp, ngay cả dung mạo của các nàng cũng hàng thượng thừa, làm gì có ai bao giờ chịu đối xử khinh miệt như vậy. Mặc dù sợ hãi nhưng cũng tức giận rất nhiều.

Trong bốn người thì chỉ có một người nhìn thẳng vào Dư Tiêu, hơn nữa khóe miệng cong nói: "Ta thấy gương mặt này của ngươi, cũng chẳng kém xa với ác quỷ đây. Đặt ở Nhân giới, hơn phân nửa bọn phàm nhân sẽ nói ' có thể ngăn trẻ khóc đêm ' đấy?" Nói rồi nở nụ cười.

Người nói chuyện đúng là Lâm Tưởng Tưởng, còn lại ba người đều ngẩn người ra kinh ngạc. Một người lôi kéo góc áo Lâm Tưởng Tưởng, nói: "Tưởng Tưởng, lời nói này có chút mạo phạm." Ám chỉ nàng mau nói lời xin lỗi.

Dù sao tuy rằng Dư Tiêu tướng mạo hay tính cách đều rất không tốt nhưng thiên tư lại vượt xa các nàng. Hiện tại còn có thể lấy đạo hữu để ngang bằng, ai biết mấy trăm năm sau, người ta liệu có áp đảo trên đầu các nàng không?

Không ngờ ánh mắt lạnh bằng của Lâm Tưởng Tưởng lại lướt qua mặt nàng, nàng ta giật ống tay áo ra rồi nói: "Ngươi có ý gì, muốn ta phải xin lỗi hắn hả?"

Mặt ba người khác ngẩn ra, cử chỉ của Lâm sư muội hôm nay cứ... quái quái.

Thời điểm gặp được các nàng thái độ còn rất tốt, nhưng hình như từ sau khi nói chuyện với Dư Tiêu ở trong rừng xong, khuôn mặt vốn ngây thơ đáng yêu vui vẻ bỗng nhiên như bị phủ bởi một tầng băng sương, tư thái cũng trở nên vô cùng kiêu căng. Trừ quần áo và dung mạo ra, quả thực như biến thành một người hoàn toàn khác.

Phương Hoài cũng có chút kinh ngạc với lời nói của Lâm Tưởng Tưởng, nhưng cậu không bất ngờ như đồng môn của nàng ta. Cậu nghĩ thầm, nguyên nhân hơn một nửa là do tranh chấp với Dư Tiêu trong rừng đi, rồi mỉm cười nói: "Chỉ là nói đùa thôi, mọi người đều ngang hàng cả. Ta tin Dư sư đệ cũng sẽ không để ý."

Ánh mắt Dư Tiêu lúc này đặt trên người Lâm Tưởng Tưởng, cùng nàng liếc nhau, sau đó lại như chưa nói gì mà xoay người đi ra ngoài.

Phương Hoài chắp tay với bốn đệ tử rồi cũng đi theo mà không nói thêm gì.

Sau khi Dư Tiêu và Phương Hoài tách ra, một người cưỡi bạch hạc lên Minh Kính Phong, người còn lại thì đứng trước tảng đá to bị gọt mất một nửa. Nếu tiến lên phía trước mấy chục bước nữa sẽ tới tiểu viện mẫu thân y ở.

Y đứng trước tảng đá, nói: "Tiền bối, nơi này không người, có thể hiện thân."

"Hừ." Lời y còn chưa dứt, trên đỉnh tảng đá xuất hiện một thiếu nữ, dung nhan tuy mềm mại nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy đau thương đạm mạc do trải qua bao tháng năm trong hai mắt. Nàng ta mang trên môi nụ cười kiêu căng ngạo mạn, nhìn tiểu viện cách đó không xa nói: "Đệ tử vô dụng kia của bổn tọa, đích thân ngươi mang nàng tới gặp bổn tọa đi."

Ngày kế, người các môn phái sôi nổi khởi hành. Côn Luân có Thu Thủy Quân và Lâu trưởng lão dẫn đầu, mang theo chúng chân nhân cùng đệ tử tham dự, kèm theo mười một đệ tử mới vào, hướng về phía tây bắc Côn Luân sơn mà đi.

Dựa vào Phi Vân Thuật, hành trình ước chừng là mười ngày. Giữa trưa ngày thứ tám, mọi người liền nhìn đến nơi xa mây mù quay cuồng bên trong, trắng như tuyết ngọn núi một góc hiển lộ ra tới.

Còn chưa đến phụ cận, họ đã cảm nhận được cái giá lạnh kia.

Phương Hoài không thể so với người khác có tu vi trong người, cậu ngay cả Trúc Cơ cũng không đến, căn bản không thi triển được thuật Phi Thiên. Bất quá trước khi đi, hai vợ chồng Lý Trì Doanh sợ nhi tử bảo bối của mình chịu khổ nên đã đem Linh Khí đủ loại kiểu dáng, đan dược, pháp bảo nhét đầy bảo túi Phương Hoài. Lại sợ cuộc sống hàng ngày của cậu bất tiện, thỉnh cầu riêng Thu Thủy quân cho cậu mang theo một tiểu đồng.

Mấy ngày liền ở trên trời, người khác đều dùng chính là Phi Vân thuật, Phương Hoài thì dựa vào Linh Khí phi hành. Nhưng phàm là Linh Khí đều cần phải tiêu hao linh lực, thời gian dài phi hành như vậy cần phải tiêu hao một lượng linh lực cự lớn, chính là ở Côn Luân Thái Bạch như vậy của cải thâm hậu môn phái trung, cũng là thập phần xa xỉ.

Nhưng chính vì nguyên nhân đó, các đệ tử khác thi triển Phi Vân Thuật gần mười ngày, khó tránh khỏi tình trạng mệt mỏi, còn Phương Hoài lại thật sự nhẹ nhàng nhàn nhã. Linh Khí này được cậu cải trang một chút, dùng kết giới tránh gió, lại mở rộng không gian, che cho cậu cùng một tiểu đồng cũng dư sức. Cậu còn mang cả Đại Bạch lên theo. Bên trong Linh Khí trải thảm lông mềm mại, còn có hai tủ đông đựng đồ ăn, so với những người khác, cậu quả thực giống đang đi du lịch hơn.

Trong số những người đồng trang lứa với cậu, những người không chút nào cảm thấy mệt mỏi cũng chỉ có vài tên đệ tử xuất chúng của Côn Luân cùng với Dư Tiêu và Lâm Tưởng Tưởng.

Mặt ba đệ tử Nga Mi kia đều rất kinh ngạc. Theo lý thuyết từ trước đến nay thực lực được Lâm Tưởng Tưởng bày ra, hẳn là sẽ không phân biệt cao thấp được với các nàng, hoặc là phải kém hơn một chút nữa mới đúng, chính là ngay cả ba người các nàng còn cảm thấy có chút miễn cưỡng mà Lâm Tưởng Tưởng vẫn như cũ phi kiếm ở phía trước các nàng, không một chút nào thấy hụt hơi.

Bất quá mấy ngày nay, nhiều chỗ của Lâm Tưởng Tưởng khiến các nàng rất kinh ngạc.

Lâm Tưởng Tưởng trước kia trừ việc tu luyện chăm chỉ thì rốt cuộc nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mê chơi thích cười nhưng mà mấy ngày nay ngpaij trừ việc nàng ở bên ngoài nhắm mắt đả tọa thì cơ hồ một câu cũng không nói với các nàng.

Đừng nói tới ba đệ tử Nga Mi này, ngay chính là Phương Hoài cũng cảm thấy có gì khác thường.

Nhưng rốt cuộc cậu với Lâm Tưởng Tưởng ít lui tới, xã giao khi đôi câu vài lời trung đối nàng hiểu biết, còn không bằng nhớ rõ tiểu thuyết nguyên văn tới nhiều. Cho nên cũng không có quá để ở trong lòng, chỉ cho là cùng với cốt truyện biến hóa, nhân vật tính cách cũng có một ít thay đổi.

Những đệ tử trẻ tuổi này không biết, hoặc là nói chỉ có số ít mấy người ý thức được chính là, kỳ thật một đoạn đường này, đã coi như là khảo nghiệm của nhóm Côn Luân chân nhân với bọn họ.

Dư Tiêu, Lâm Tưởng Tưởng biểu hiện không thể nghi ngờ là đệ tử tốt nhất Thái Bạch và Nga Mi, không hề thua kém gì những tinh anh đệ tử nguyên bản của Côn Luân.

Các chân nhân các trưởng lão đem biểu hiện của mọi người xem ở trong mắt, sớm đã có định đoạt.

Hết trưa ngày thứ mười, vượt qua mặt hồ tỏa sáng lấp lánh như gương soi, đi vào dãy núi tuyết trắng bao trùm, mọi người cuối cùng cũng thấy được đình đài lầu các mái giác (2) xa xôi tựa ở chân trời.

(2) Đình đài lầu các mái giác: Chỉ các công trình kiến trúc thôi.

Thu Thủy Quân dẫn đầu mọi người ngừng ở trước sơn đạo uốn lượn, nói: "Đây là lối vào Côn Luân ta, các đệ tử sắp nhập môn đều phải đi bộ từ nơi này đến trước cửa chính Ngọc Hành điện, quỳ lạy rồi mới được tiến vào trong điện chờ sắp xếp. Trong quá trình này không được thi triển bất cứ pháp thuật nào, cũng không được sử dụng pháp khí, nếu không sẽ bị coi là bất kính với môn phái."

Ngay sau đó y lại nhìn thoáng qua Phương Hoài và đại bạch hổ bên cạnh, nói: "Cưỡi linh thú cũng không được phép."

Chúng đệ tử nhận lệnh, Thu Thủy Quân liền cùng chư vị chân nhân trưởng lão và các đệ tử Côn Luân thi triển Phi Vân Thuật lên núi trước.

Phương Hoài thu Linh Khí vào bảo túi. Một trong năm tên đệ tử khác của Thái Bạch nói: "Vậy chúng ta mau lên núi đi. Đừng để các vị chân nhân trưởng lão ở Ngọc Hành điện đợi lâu."

Cả đoàn sôi nổi hẳn lên, liền hướng về phía đường núi uốn lượn mà đi.

Phương Hoài nói với Dư Tiêu: "A Tiêu? Đi thôi."

Dư Tiêu nhìn thoáng qua thân ảnh chớp mắt đã xa mấy trượng của những người khác, hỏi: "Ngươi có theo kịp không?" Tu sĩ sau khi lên Trúc Cơ đã không còn vướng bận về thân thể. Dáng điệu bọn họ uyển chuyển, mặc dù phải đi bộ lên núi nhưng cũng nhanh hơn phàm nhân nhiều. Huống chi từ nơi này tới chính điện Côn Luân cách rất xa, nếu không đi nhanh, chỉ sợ chưa tới cửa trời đã tối đen.

"Ách......" Phương Hoài cũng nghĩ đến vấn đề này, liền nói, "Không có việc gì, ngươi đi trước đi, ta ở chỗ này chậm rãi đi. Còn có Đại Bạch bồi ta nữa mà." Nói vỗ vỗ đầu lão hổ lớn.

Cậu đoán chờ mọi người đến Ngọc Hành điện, quá nửa mỗi người bọn họ sẽ được chỉ định cho một người làm sư phụ. Cậu đã cùng Nguyệt Khô chân nhân ước định cẩn thận, lấy thân phận đệ tử ghi vào danh nghĩa của cậu, cho nên chậm chút đến hẳn là cũng không liên quan.

Dư Tiêu trầm mặc một chút rồi đứng lên trước mặt cậu sau đó đưa lưng về phía cậu nói: "Ngươi lên đi, ta cõng ngươi."

"A?"

Phương Hoài ngẩn ngơ, nói thật, cậu từ khi mười hai tuổi đã không còn được ai cõng.

Dư Tiêu nói: "Như vậy sẽ không làm lỡ thời gian." Lại thúc giục cậu: "Nhanh lên."

Mãi đến tận nằm úp sấp trên tấm vai dài rộng của thanh niên, Phương Hoài vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại.

Đôi tay Dư Tiêu nhẹ nhàng nâng cậu lên, đi nhanh như bay hướng lên trên núi. Bạch Hổ đi theo phía sau hai người bọn họ. Nó nhảy qua núi đá, lúc nào cũng duy trì khoảng cách hai trượng với bọn họ.

Không biết có phải hay không tại y ngốc ở tiểu viện của cậu hồi lâu mà Phương Hoài phảng phất như ngửi được hương nhựa thông nhàn nhạt quen thuộc tỏa ra từ thanh niên.

Xem ra vắt óc mưu tính cho tiểu tử này nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được báo đáp rồi.

Phương Hoài không khỏi lệ rơi đầy mặt.

..........