Chương 21: Đại hội Giám Đạo (2)

Editor: Manh Manh

Beta: Lynn

Đại hội bắt đầu, tất cả đều diễn ra theo kế hoạch. Phương Hoài cuối cùng cũng có cơ hội lén đi Tam Điệp phong thăm Dư Tiêu.

Bởi vì mấy ngày nay công việc bận rộn, Phương Hoài đã lâu không chạm vào đàn trong túi. Lúc này ở trên Tam Điệp phong, cuối cùng cậu cũng có thể an tâm một chút. Dư Tiêu ngồi thiền một bên, Phương Hoài lấy đàn ra, tùy tay đàn tấu một đoạn《 Long Tuyền 》.

Dư Tiêu trong tiếng đàn thiền định xong, mở mắt ra, quay đầu nói: "Từ trước tới giờ ta chưa hề nghe huynh đàn khúc này."

Phương Hoài thường đàn những khúc như《 Lộc Sài 》để trấn an cảm xúc, xoa dịu trái tim.《 Long Tuyền 》thì lại nói về một thanh thượng cổ bảo kiếm sắc bén, khi đúc thành có tinh quang bắn ra bốn phía, mây tía tận trời, người nắm giữ nó có thể tru tẫn yêu tà, gột rửa càn khôn.

Phương Hoài dừng lại nói: "Thi thoảng đàn chơi, tuy rằng mới lạ, nhưng nghe cũng khá lọt tai đấy chứ?"

Dư Tiêu nói: "Rất hay."

Phương Hoài cười cười, lại nói: "A Tiêu, ta từng xem qua kinh thư của cổ nhân có điển cố nghe cầm ngộ đạo, hay là ta lại đàn một khúc, đệ đứng dậy múa kiếm đi. Không phải gần đây đệ tu luyện có chút trì trệ sao? Nói không chừng có thể dùng cách khác để đột phá."

Dư Tiêu có chút ngạc nhiên trước đề nghị này, nhìn cậu một cái. Phương Hoài trước giờ không quan tâm tới việc tu luyện của y, cũng không phải là không để bụng, mà là dường như có một loại gọi là tin tưởng vô căn cứ vào năng lực của y.

Khi Dư Tiêu bị giải lêи đỉиɦ núi, bội kiếm cũng đã bị tháo xuống, lúc này y chỉ tùy tay cầm một nhánh cây khô, bắt đầu múa kiếm.

Phương Hoài cảm nhận động tác của y, tay gảy bảy sợi dây đàn, chọn một khúc khác. Đó là một đoạn khúc của tổ sư gia Thái Bạch cung lưu lại, tương ứng với câu thơ trên tấm bia đá ở lối vào Bích Sơn.

"Một trượng huy thành bạch cốt sơn, huyết tẩy bích trì tâm thượng nhàn.

Nước chảy đào hoa yểu nhiên đi, có khoảng trời riêng phi nhân gian."

Tiếng đàn lúc đầu có chút đình trệ, nhưng dần dần, nó hòa hợp với thế kiếm của Dư Tiêu. Kiếm của Dư Tiêu nhanh, tiếng đàn liền vội vã, kiếm chậm, tiếng đàn liền nhẹ nhàng, kiếm thế sắc bén, tiếng đàn huyền diệu ẩn chứa nguy cơ.

Khi kiếm vung lên trên không, kiếm ý như dời non lấp biển, hướng thẳng về phía biển mây, xẹt qua bầu trời bao la, giống như con dao chém sắt chặt bùn trong nước, được thiên đạo sâu thẳm mà vô hình bao lấy.

Phương Hoài vừa chuyển từ "Một trượng huy thành bạch cốt sơn" thành "Nước chảy đào hoa", phối hợp hoàn toàn với kiếm ý của Dư Tiêu, cứ như thể Dư Tiêu tự mình tấu đàn vậy.

Dư Tiêu dừng lại, y nhìn về phía Phương Hoài, ánh mắt sâu xa, lắng đọng lại cảm xúc khó tả. Y thật sự không ngờ, Phương Hoài thật sự "đạt được".

Đúng vậy, người này thiên phú thấp kém, dù tu luyện gần nghìn năm, nếu may mắn, nhiều nhất cũng chỉ đạt Kim Đan. Tuy nhiên, trình độ của cậu vô tình vượt xa người thường, đã ngộ thành "Cầm tâm tam điệp".

Bởi vì cậu có đạo tâm lại không có đạo cốt. Đạo cốt chính là linh căn, người có linh căn pha tạp không thể tụ khí luyện khí, nên cũng không thể tích lũy tu vi tiến hành đột phá, vì vậy biến hóa này chính cậu cũng không hề nhận ra.

Nếu Phương Hoài có tư chất như thế này, dù chỉ là tư chất của một đệ tử Bích Sơn bình thường, thì giờ phút này cậu đã hoàn toàn khác.

Cậu sẽ trở thành một sự uy hϊếp.

Nhận thấy sự im lặng của Dư Tiêu, Phương Hoài hỏi: "A Tiêu, sao đệ vẫn đứng im vậy?"

Dư Tiêu bước tới, Phương Hoài ngồi xếp bằng trên mặt đất, Dư Tiêu khom lưng vuốt ve mặt cậu. Nếu huynh trở thành uy hϊếp, ta sẽ phải gϊếŧ huynh.

Dù sớm hay muộn cũng sẽ như vậy.

Phương Hoài cảm thấy tâm trạng người trước mặt không bình thường, nhịn không được nói: "A Tiêu?"

Dư Tiêu chưa trả lời, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài Đào Hoa nham truyền tới một tiếng cười nói: "Tốt!"

Con ngươi Dư Tiêu co rụt lại, nhanh chóng xoay người. Có người ở nơi đó, thế nhưng y không hề hay biết!

Tu vi như vậy, ít nhất là ở Hóa Thần kỳ, hơn phân nửa đã đến Linh Giám kỳ!

Phương Hoài nắm lấy cánh tay căng cứng của y, nói: "A Tiêu, đừng căng thẳng, đây là Nguyệt Khô chân nhân. Tám năm trước hai người đã từng gặp nhau ở chỗ này một lần. Đệ không nhớ rõ sao?"

Nguyệt Khô chân nhân chống tay từ từ bước tới, cười nói: "Phương tiểu hữu, không nghĩ tới ở Bích Sơn trừ ngươi ra, còn có người thiên tư kinh người như thế."

Phương Hoài bất đắc dĩ nói: "Tiền bối không cần giễu cợt ta, ta sao có thể so sánh với Dư sư đệ?"

Nguyệt Khô chân nhân cũng không cùng cậu tranh luận, chỉ nhìn chằm chằm Dư Tiêu nói: "Tiểu tử, người Thái Bạch cung thế mà lại đem ngươi nhốt ở nơi này, thật đúng là phí phạm của trời mà."

Dư Tiêu nhàn nhạt nói: "Ở đây thanh tĩnh."

Nguyệt Khô chân nhân cười nói: "Thanh tĩnh là tốt rồi, hai tai không nghe thấy ầm ĩ bên ngoài, một lòng đều đặt ở tu luyện. Chỉ là ta thấy ngươi vừa rồi múa kiếm, xem ra đã bị ngưng lại ở bình cảnh rất lâu."

Dư Tiêu không dao động. Kỳ thật từ khi y tự đột phá tầng thứ năm, đến nay vẫn dừng lại ở dưới tầng thứ sáu, nhưng y cũng không sốt ruột. Kiếp trước y không phải là kiếm tu, mà là khí tu kế thừa từ Dư Tâm Nham. Chẳng qua đối với bộ công pháp mà y tu luyện, luyện kiếm tu càng tiến bộ nhanh hơn so với khí tu.

Nhưng kiếm đạo cùng khí đạo vẫn có điểm khác biệt, tuy rằng y mạnh, nắm giữ tốc độ nhanh hơn người thường, nhưng thi thoảng cũng sẽ gặp trở ngại.

Nguyệt Khô chân nhân vẫn cười tủm tỉm nói: "Thái Bạch cung đương nhiên là có không ít kiếm tu đắc đạo, tu vi cao thâm, tinh thông áo lý. Chỉ là ta thấy ngươi bị ném lại đỉnh núi vắng vẻ này hơn mười năm, hơn phân nửa là không được bọn họ chỉ điểm. Như vậy, tiểu tử, ngươi có muốn đi Côn Luân không?"

Dư Tiêu nhìn hắn một cái, chuyển hướng Phương Hoài nói: "Sư huynh, đây đều là huynh an bài sao?"

Phương Hoài nói: "Ách...... Ta chỉ nhắc tới đệ với Nguyệt Khô chân nhân, mời người tới xem đệ múa kiếm."

Cậu sợ Dư Tiêu lòng sinh kháng cự, vội tiến lên một bước nói: "Côn Luân kiếm pháp được coi trọng bậc nhất trong Tiên giới. Mỗi lần đại hội Giám Đạo, đệ tử ưu tú của Thái Bạch đều sẽ đi Côn Luân học tập. Đệ nếu được Côn Luân lựa chọn, như vậy thì sẽ không ai ngăn cản đệ tham gia đại hội Giám Đạo."

Dư Tiêu im lặng. Nguyệt Khô chân nhân cười nói: "Tiểu bằng hữu, Phương tiểu hữu tận tâm tận lực vì ngươi. Ngươi nếu chỉ vì không muốn gặp người mà từ chối lời mời của ta, thật là phụ tâm ý của hắn rồi."

Dư Tiêu nghe vậy, lại hỏi Phương Hoài: "Huynh lấy cái gì để trao đổi cùng ông ta?"

Phương Hoài sửng sốt, Nguyệt Khô chân nhân nhướng mày nói: "Ngươi thật ra rất nhạy bén."

Dư Tiêu nói: "Ta không cần huynh cùng ông ấy trao đổi."

Phương Hoài phản ứng lại, dở khóc dở cười, vội nói: "Không có gì, chẳng qua là làm chút báo đáp, dạy tiền bối luyện đàn."

Nguyệt Khô chân nhân uể oải nói: "Người trẻ tuổi cậy tài khinh người, ta cũng có thể hiểu được." Ngó Dư Tiêu, "Đáng tiếc, tuy rằng tư chất không tồi, lại không có nửa điểm đáng yêu như sư huynh ngươi."

Phương Hoài đen mặt, bất kể nam nhân nào nghe thấy mình bị hình dung thành đáng yêu đều sẽ chẳng vui vẻ gì cả. Dư Tiêu ánh mắt lạnh lùng, nói: "Sư huynh, ta đi thiền định đây." Y xoay người liền bước về phía bên kia.

Phương Hoài giữ chặt y, cuối cùng cũng ra khí thế sư huynh: "Đây là chuyện lớn, đệ sao có thể tùy hứng như vậy? Đệ có biết mấy năm nay ta đã phải suy nghĩ bao nhiêu cách để đệ được tham gia đại hội không?"

Phương Hoài ngần ấy năm quản lí sự vụ trong môn. Thân là đệ tử chân truyền, đứng đầu chúng đệ tử, đương nhiên không thể ôn hòa như cậu thường biểu hiện ra ngoài. Nhiều lúc nhìn hiền hòa, khi xử sự lại quyết đoán cứng rắn vô cùng, đây cũng là điều khiến Tam Xuân chân nhân coi trọng cậu.

Chẳng qua,cậu chưa từng cứng rắn với Dư Tiêu, đây là lần đầu tiên.

Dư Tiêu bước chân dừng lại, giọng Phương Hoài không hề ôn hòa như ngày thường, mà như chém đinh chặt sắt nói: "Ta muốn đệ cẩn thận suy xét rõ ràng, là cứ ở lại đây tự tại vô lo, hay là đi ra ngoài làm một kẻ hơn người!"

Đôi mắt cậucó thần thái không giống người khác, trong trẻo đến mức thấy bóng dáng phản chiếu trong đó, lời nói lại cứng rắn vô cùng. Dư Tiêu thấy vậy cũng phải dừng bước chân.

Phương Hoài mày nhíu lại, nghiêm nghị sắc mặt xuống, có một chút hận sắt không thành thép, lại có một chút bất đắc dĩ. Nắm chặt cánh tay Dư Tiêu, hít sâu một hơi nói: "Đương nhiên, dù đệ chọn cái nào, sư huynh đều sẽ giúp đệ. Nhưng đệ cần phải suy nghĩ thật kỹ."

Dư Tiêu đứng ở nơi đó hồi lâu. Lâu đến nỗi Nguyệt Khô chân nhân khe khẽ thở dài, cảm thấy đáng tiếc một hạt giống tốt như vậy lại cam chịu thu mình trên đỉnh núi vắng vẻ này, nhưng hắn vẫn hướng người bên cạnh nói: "Phương tiểu hữu, nếu như vậy......"

Dư Tiêu lại xoay người, nhìn Phương Hoài nói: "Sư huynh muốn ta đi, ta liền đi."

Phương Hoài nhíu mày nói: "Không phải ta muốn đệ đi thì đệ mới đi..."

"Đi hay ở lại, với đệ mà nói đều giống nhau." Dư Tiêu cầm cành đào trong tay, bước đến cạnh Phương Hoài, "Vậy thì đi thôi."

Y đặt tay lên bả vai Phương Hoài, nghiêng đầu, cử chỉ có chút thân mật thì thầm bên tai: "Đệ cũng muốn nhìn xem, sư huynh sẽ làm như thế nào để giúp đệ."

Trời đã gần chạng vạng, các đệ tử đến từ nhiều môn phái đang tỷ thí kiếm đạo.

Tỷ thí kiếm đạo không thể so đua tu vi, mà là so các kiếm thuật, chiêu thức của ai càng tinh diệu, đánh được vào điểm then chốt của đối thủ sẽ là người thắng.

Trong các màn tỷ thí đông đảo, có một cái luận võ đài vây tụ người nhiều nhất, không phải bởi vì người trên đài tỷ thí là đệ tử lợi hại nhất, mà là hai bên tỷ thí, đều là nữ tử rất xinh đẹp.

Hai nữ đệ tử này đều có dung mạo tuyệt đẹp, nhưng thật sự là đệ tử Nga Mi bên phải vẫn đẹp hơn. Dưới đài người xem phần lớn là nam đệ tử, cũng có mấy nữ đệ tử khe khẽ thì thầm, nói chuyện khó tránh khỏi mang theo ghen tị.

"Nghe nói nàng ấy là đệ tử đời thứ chín của Nga Mi, trưởng nữ nhi của Cô Tô Lâm gia, gọi là Lâm Tưởng Tưởng."

"Nhìn tư thế cầm kiếm của nàng ta, đâu giống là dùng kiếm, rõ ràng là thêu hoa."

Mấy nữ đệ tử cười rộ lên, trong đó một người lại nói: "Các ngươi đừng nói, nàng ta mang kiếm không phải tới tỷ thí, là tới múa cho người ta xem!"

Nàng nói lời này có hơi quá chua chát. Nga Mi kiếm pháp có kiếm chiêu đẹp đẽ theo cách riêng, Lâm Tưởng Tưởng cầm trong tay một thanh nhuyễn kiếm thon dài, vạt áo tung bay, cảnh đẹp ý vui, mỗi chiêu thức đều thập phần nghiêm cẩn, vừa nhìn liền biết đã khổ luyện.

Dưới đài có rất nhiều nam đệ tử, đối với điểm này thêm tán thưởng, càng khuyng đảo vì mỹ mạo này.

Đáng tiếc Lâm Tưởng Tưởng tuy rằng kiếm chiêu không có gì sai lầm, nhưng chung quy vẫn là kém người đối diện một chút, bại bởi vị Côn Luân đệ tử kia.

Nàng tự nhận đã dốc hết sức, thu hồi nhuyễn kiếm, chào đối phương, liền từ trên đài đi xuống. Đã gần tối, đây là trận tỷ thí cuối cùng của nàng trong hôm nay.

Nữ đồng hành đã ở dưới đài chờ nàng, Lâm Tưởng Tưởng nhận khăn tới lau mồ hôi, lại có rất nhiều thanh niên đệ tử đến gần đây nói chuyện phiếm, nàng ứng phó vài người, liền cùng đồng môn bước nhanh tránh ra, chỉ muốn nhanh chóng về chỗ ở.

Đi qua mấy cái đài luận võ, bỗng nhiên mấy đệ tử bước nhanh qua, đều cười nói: "Đi mau, có trò hay để xem!"

Đồng môn đi cùng không khỏi tò mò, liền cười hỏi: "Có trò hay gì thế, hôm nay không phải đều đã thi đấu xong rồi sao?"

Những đệ tử vừa thấy dung mạo Lâm Tưởng Tưởng, đều ngây người ngẩn ngơ, mãi mới phản ứng lại nói: "A, là Thái Bạch cung có một kiếm tu nửa đường bị thêm vào, mới vừa rồi đã đấu cùng vài đệ tử ưu tú, ngay cả Lư Nhâm của Côn Luân phái cũng bại."

Côn Luân kiếm tu đệ tử từ trước đến nay ở trong kiếm đạo tỷ thí vẫn có thành tích nổi bật, mà Lư Nhâm còn là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Côn Luân trong đại hội lần này, tỷ thí đến bây giờ đã qua mười ngày, trừ lần bại bởi hai đồng môn ra, chiến tích đều là bất bại.

Mà hiện tại cư nhiên lại bại bởi người của Thái Bạch cung.

Lâm Tưởng Tưởng cùng đồng môn nhìn nhau, đều thấy được sự hứng thú trong mắt đối phương.

"Như vậy, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt một chút đi?"

----------------------------