Chương 2: Động tâm (2)

Tia nắng từ khung cửa sổ rọi thẳng vào mặt, Diễm Nguyệt nhíu mày từ từ mở mắt. Khung cảnh này, căn phòng này sao lại có chút lạ, cô hốt hoảng nhìn xuống dưới thân mình không 1 mảnh vải che thân rồi quay sang bên cạnh, nam nhân loã lồ nằm đấy lại không phải là Mặc Thiên. Diễm Nguyệt hãi hùng giật lấy cái chăn che lại, hét to:

– Khôi Vĩ, tại sao….?

Lúc này Khôi Vĩ mới từ từ mở mắt, cảm nhận được thân thể đang trần trụi liền vơ vội cái áo choàng tắm mặc vào:

– Diễm Nguyệt, anh…hôm qua em có say…nên anh phải dìu em vào phòng…nhưng mà…anh hôm qua cũng thật không tỉnh táo nữa…anh thật sự không nhớ gì.

Khôi Vĩ chỉ mơ màng nhớ đã bế cô vào phòng, lúc đấy hắn mê muội ngắm nhìn cô nhưng lại nghe được cô gọi tên giám đốc, giây phút ấy anh đã sững lại rồi ngã xuống giường, chỉ là sáng nay trong tình cảnh người không mảnh vải anh thật sự không thể nhớ nổi đêm qua có thật sự xảy ra quan hệ hay không.

Diễm Nguyệt ở trong chăn 2 hốc mắt đã đỏ ửng, cô làm sao có thể để mình say đến nỗi buông thả bản thân như vậy được, gắt gỏng nói:

– Anh đi ra ngoài cho tôi.

– Diễm Nguyệt, nếu chuyện đó…

– Tôi không muốn nghe anh đi ra ngoài cho tôi.

Khôi Vĩ trong lòng cảm thấy day dứt nhưng cũng bất đắc dĩ chỉnh trang quần áo rồi bước ra ngoài. Khoảnh khắc anh đứng trước cửa phòng đã được camera ghi lại.

Bên trong, Diễm Nguyệt nhặt vội quần áo rồi chạy vào nhà tắm, xả nước xối xả vào mặt. Cô thực sự không nhớ nổi, cũng không thể cảm nhận được rốt cuộc là đêm qua có xảy ra chuyện gì không. Thất thần mặc quần áo rồi trở ra, bắt 1 chiếc taxi rồi quay trở về biệt thự.

Bước vào nhà đã thấy hắn chễm chệ ngồi đó, cô có chút sợ hãi nhưng vẫn gắng lướt qua.

– Đêm qua đi đâu?

Thanh âm của hắn sắc lạnh khiến cô rùng mình, câu trả lời có chút lúng túng:

– Hôm qua…tôi say…nên Nhã An…đã đưa tôi về…nhà cô ấy.

Mặc Thiên tức giận cầm 1 xấp ảnh để trên bàn quăng xuống đất, 2 thân thể loã lồ đang ôm nhau bình yên mà ngủ vương vãi hết trên sàn, hình ảnh cả 2 bước ra khách sạn cũng được chụp ở góc độ khá rõ mặt. Diễm Nguyệt hốt hoảng đánh rơi cả túi xách, đôi chân run rẩy mà loạng choạng:

– Mặc Thiên, cái này…thật sự không phải như vậy…tôi không…

Không đợi cô nói hết câu, Mặc Thiên đi tới đưa tay lên siết chặt lấy cổ cô, gương mặt hắn lúc này toát ra tà khí gϊếŧ người:

– LAM DIỄM NGUYỆT, cô thật là phóng đãng.

Từng chữ hắn nhả ra kéo theo cả lực mạnh càng siết chặt cổ cô hơn, Diễm Nguyệt mặt đã tái nhợt, hơi thở trở nên khó khăn. Dì Hạ thấy vậy liền chạy ra van nài:

– Cậu chủ, cậu buông tay ra đi, Lam tiểu thư sắp không chịu được nữa rồi.

Vài người làm cũng xúm lại cầu xin giúp cô, hắn lúc này mới từ từ nới lỏng tay ra, ánh mắt sắc nhọn quét lên trên gương mặt cô:

– Lam Diễm Nguyệt, tôi là chưa thoả mãn cô phải không. Được, vậy bây giờ tôi cho cô thoải mái phóng đãng.

Dứt lời hắn lôi cô lại ghế sofa mà mạnh tay quăng xuống, dì Hạ và mọi người biết không thể can thiệp đành lui người đi, nhưng:

– ĐỨNG LẠI, KHÔNG ĐƯỢC AI RỜI KHỎI ĐÂY!

Lời nói của hắn vốn là mệnh lệnh, không 1 ai dám cãi. Diễm Nguyệt thấy vậy sợ hãi:

– Tần Mặc Thiên, anh không được đối xử với tôi như vậy.

Lời cô vừa dứt đã cảm nhận được nội y ở dưới bị xé rách, hắn động thân mạnh mẽ mà tiến vào, Diễm Nguyệt đau đớn kêu lên 1 tiếng, 2 hàng nước mắt đã chảy dài:

– Tần Mặc Thiên, tôi hận anh. tên cầm thú, anh cút khỏi người tôi.

Hắn nghe vậy liền động thân mạnh bạo hơn:

– Hận, được tôi cho cô hận. Lam Diễm Nguyệt, tôi cho cô biết là đồ chơi của Tần Mặc Thiên tôi thì phải biết an phận.

Diễm Nguyệt nước mắt đã đầm đìa, bờ môi cắn chặt đến bật cả máu, đôi mắt căm phẫn nhìn xoáy sâu lên trần nhà, hạ thân truyền đến những cơn đau dữ dội, nhưng hắn vẫn cứ điên cuồng ra vào. Sau khi phóng rút thứ dơ bẩn vào người cô, hắn đứng dậy chỉnh trang quần áo rồi bỏ đi, nhưng vẫn không quên để lại 1 câu:

– Từ giờ, không được bước chân ra cửa!

Dì Hạ lo lắng chạy lại đỡ cô lên:

– Lam tiểu thư…cô bị chảy máu rồi…có cần tôi gọi bác sĩ

Diễm Nguyệt nhíu mày, gắng vịn vào tay bà, hơi thở trở nên yếu ớt:

– Không cần, dì Hạ, đỡ cháu đi lên lầu. Cháu muốn tắm rửa 1 chút.

Diễm Nguyệt ngâm mình trong bồn nước nóng, hạ thân bỗng nhiên đau xót nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng mà lau rửa, cô muốn gọt bỏ hết dư vị bẩn thỉu trên người. Gắng gượng mặc quần áo vào rồi đi ra giường, ánh mắt hướng ra cửa sổ nhìn vào khoảng không vô tận loé lên 1 tia phẫn nộ.

* * * * *

Phía dưới kho hầm, hắn vẫn chễm chệ ngồi đấy vắt chéo chân như 1 vị thần quyền lực, và kẻ tôi tớ đang run rẩy quỳ dưới đất chắc chắn không ai khác là Khôi Vĩ. Ngày hôm qua, khi nhận được tin từ Chấn Phong nói có vài thùng hàng vũ khí gặp rắc rối trong quá trình vận chuyển, nên hắn đành phải rời đi, mãi đến khi trời chuyển sáng mới giải quyết ổn thoả liền quay về nhà, nhưng lại được biết đêm qua cô không có trở về, lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng không liên lạc được, lúc đấy hắn cực kỳ tức giận, vừa lúc đó lại có người ném 1 phong bì vào trong sân, dì Hạ cầm vào đưa cho hắn, những tấm ảnh loã lồ đấy lại là cô và kẻ tội lỗi đang quỳ ở dưới. Ánh mắt sắc nhọn quét lên gương mặt đã sợ hãi, thanh âm lại rất điềm đạm:

– Khôi Vĩ…ngươi đã làm ở công ty bao lâu rồi?

– Tần tổng…4 năm… rồi.

– Vậy ngươi cũng biết ta ghét nhất những điều gì chứ?

Khôi Vĩ run rẩy tới mức thở cũng phải nhìn sắc mặt hắn, anh làm sao mà không hiểu hắn đang nói đến vấn đề gì chứ:

– Tần tổng…tôi biết. Nhưng chuyện thật sự không phải như ngài nghĩ.

– Vậy ngươi muốn ta nghĩ sao?

– Tần tổng…lúc nãy tôi đã đi xét nghiệm tϊиɧ ɖϊ©h͙ đồ…tôi thật sự đã 1 năm không có xuất. Hôm qua, Lộ Lộ nói cô ấy có việc bận nhờ tôi đưa Diễm Nguyệt về khách sạn, cô ấy đã đặt phòng ở đó rồi, tôi liền nhận lời. Chỉ là khi đưa cô ấy vào phòng thì tôi lại chẳng thế nhớ được gì. Tần tổng…thật ra Diễm Nguyệt cô ấy không biết gì.

Lúc này hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt khoét sâu vào con người trước mặt, không hề có chút giả dối:

– Ta đã cho người đi xác minh, ta cũng tin ngươi không có gan làm điều đấy nhưng Khôi Vĩ ngươi đã phạm vào điều cấm kị của ta. Bao năm qua ngươi cũng cống hiến nhiều cho tập đoàn vì vậy chết ta có thể tha, nhưng ngay lập tức biến khỏi nơi này cho ta, nếu để ta gặp lại chắc chắn chỉ có CHẾT.

Từng chữ hắn gằn lên làm Khôi Vĩ khϊếp sợ, hắn run rẩy mà dập đầu xuống đất:

– Tần tổng, cảm ơn ngài.

Lời vừa dứt Khôi Vĩ bị 2 người áo đen lôi đi. Hắn nhìn theo bóng người đi khuất, ánh mắt trở nên đăm chiêu. Hắn là khi nãy nhìn thấy mấy bức ảnh liền bị cơn giận che mắt, không khống chế được cảm xúc, bây giờ xem lại hắn mới dám khẳng định trong căn phòng có người thứ ba, trong đầu loé lên 1 hình ảnh, ánh mắt chuyển hoá sắc lạnh:

– TRANG LỘ LỘ

Hắn lấy điện thoại bấm số của ai đó, chỉ 30 phút sau đã thấy 2 tên áo đen dẫn theo 1 nữ nhân đi vào hầm, nữ nhân ấy nhìn hắn có chút khϊếp sợ cúi chào:

– Tần tổng

– Lộ Lộ, cô có biết vì sao lại ở đây không?

Làm sao ả lại không biết chứ, gương mặt đã trở nên nhợt nhạt:

– Tần tổng thứ lỗi, tôi không biết!

Hắn khẽ mỉm cười nham hiểm, vứt 1 sấp ảnh xuống chỗ ả, khiến ả giật mình mà lảo đảo:

– Lộ Lộ, nói tôi biết những bức ảnh này là thế nào.

Ả hốt hoảng cúi xuống nhặt lên, cố gắng ra vẻ bình tĩnh:

– Tần tổng, cái này…đây không phải là Diễm Nguyệt và Khôi Vĩ sao?

– Cô không biết sao? Sao tôi nghe nói là tối qua cô đưa Diễm Nguyệt về.

Lộ Lộ bắt đầu cảm thấy cằn thẳng, 2 tay bấu chặt vào nhau, nhưng nét mặt vẫn ra vẻ không hiểu chuyện:

– Tần tổng, đúng là tối qua tôi có đưa Diễm Nguyệt về nhưng do có chuyện đốt xuất nên tôi đã nhờ anh Khôi Vĩ, chỉ là không nghĩ bọn họ lại như thế này.

– Vậy sao? Theo tôi được biết, mọi người trong công ty không ai biết nhà cô ấy, cô làm sao lại muốn đưa cô ấy về?

– Tần tổng, hôm qua khi Diễm Nguyệt còn ý thức được đã nhờ tôi đưa cô ấy đến Khách sạn Thiên Hoàng, cô ấy bảo đã điện đặt phòng ở đấy rồi. Ngài có thể cho điều tra.

– Tôi tất nhiên là đã cho điều tra rồi, đúng là phòng được đứng tên Lam Diễm Nguyệt, số điện thoại đặt phòng là của Diễm Nguyệt, nhưng tại sao khi tôi giám định âm thanh trong điện thoại lại là giọng của cô TRANG LỘ LỘ.

Ba chữ cuối cùng tên ả, hắn lại gằn mạnh lên. Lộ Lộ khϊếp sợ, làm rơi cả tập ảnh vung vãi trên sàn:

– Tần…Tần tổng…chắc có gì đó…nhầm lẫn…tôi…tôi thật sự không biết.

– Vậy sao? Vậy cô bảo có chuyện đột xuất nhưng tại sao vào lúc đấy cô cũng xuất hiện tại khách sạn Thiên Hoàng

Hắn quát lên rồi tiện tay kích hoạt màn hình led sau lưng hắn. Trên màn ảnh rộng đó là 1 nữ nhân lén la lén lút vào 1 căn phòng, tất nhiên không ai khác chính là ả. Lộ Lộ lúc này sợ đến bất động, 2 tay đã cứng đơ, ánh mắt lộ rõ vẻ hãi hùng. Mặc Thiên lại nhàn nhã lấy 1 điếu thuốc, châm lên hút 1 hơi sâu rồi lãnh đạm nói:

– Lộ Lộ, nếu cô thích gài bẫy để đưa người khác lên giường, vậy thì tôi thành toàn cho cô.

Lời vừa dứt, 2 người áo đen đã dẫn vào 3 tên cao to lực lưỡng, bọn họ cũng kính cẩn cúi chào:

– Tần tổng, có gì sai bảo?

Hắn dập điếu thuốc vào gạt tàn, vắt chéo chân bình thản nói:

– Thay ta CHĂM SÓC nữ nhân này 1 chút.

Ai cũng hiểu được “CHĂM SÓC” là nghĩa như thế nào, 3 tên kia gật đầu 1 cái rồi mỉm cười ranh mãnh bước tới, Lộ Lộ lúc này hoảng sợ mà lùi lại:

– Các người…tránh xa tôi ra!

Ả hoảng loạn mà vấp ngã xuống đất, 1 tên trong 3 tên đó bước tới cúi xuống nắm lấy chân ả mà kéo lại:

– Mỹ nữ, ngoan ngoãn nghe lời thì anh sẽ nhẹ nhàng.

– Thả tôi ra…Tần tổng…tôi xin ngài

Ả vùng vằng lấy chân đạp vào 1 tên liền ngay lập tức bị giáng 1 cái tát đau đớn xuống mặt, 3 tên kia lần lượt trút bỏ hết quần áo xuống, 1 tên mạnh bạo xé rách y phụ của ả, tách chân ra mà động thân đi vào, Lộ Lộ kêu lên 1 tiếng đau đớn, miệng vẫn chửi rủa:

– Mẹ kiếp…cút ra khỏi người tao…Tần Mặc Thiên…ngươi thật là tàn nhẫn.

Hắn nghe vậy liền nhíu mày, quát:

– Bắt ả câm miệng!

Khẩu lệnh vừa dứt 1 tên đi tới thẳng thừng nhét vật nóng hổi vào mồm ả. Lộ Lộ lúc này trợn tròn mắt lên, hô hấp khó khăn, gắng gượng chống cự nhưng không nổi. Dần dần về sau, như đã quen được, ả bắt đầu cảm thấy mê muội, 2 chân kẹp chặt hông của tên đó, thở dốc mà rêи ɾỉ sung sướиɠ. Hắn ngồi trên đấy nhàn nhã mà xem 1 màn kí©ɧ ŧìиɧ này liền cười khinh bỉ: loại phụ nữ mồm thì nói không muốn nhưng thân thể lại thành thật như vậy.

Hắn đứng dậy, quay trở về nhưng trước khi đi còn dặn dò 1 câu:

– Trông chừng cô ta, nhất là không được để cho cô ta nghỉ ngơi.

3 tên cứ thế thay phiên nhau vận động ra vào trong ả, dù ả có cầu xin như thế nào đi nữa.

* * * * *

Hắn quay trở lại biệt, dì Hạ thấy vậy liền đi tới, đôi mắt đã đỏ vì khóc:

– Cậu chủ, hạ thể của Lam tiểu thư đã bị tổn thương, cậu chủ nên nhẫn nhịn 1 chút.

Hắn để lời bà vào trong tai rồi đi lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Cô nằm đấy yên bình ngủ, gương mặt hằn lên sự mệt mỏi, đôi mắt sưng lên chắc đã khóc nhiều lắm. Nhìn cô như vậy hắn có chút đau lòng và day dứt, đưa tay lên chạm nhẹ vào má cô cảm nhận được giọt nướt mắt chảy xuống, có lẽ cô đang gặp ác mộng, chỉ thấy đôi môi khẽ mấp máy nói:

– Tôi không có…tại sao không tin tôi!

Hắn nhìn cô như vậy thật sự đau lòng, cúi xuống mà hôn lên từng giọt nước mắt. Cảm nhận được hơi thở của người trước mặt, Diễm Nguyệt mở mắt có chút giật mình rồi đẩy hắn ra, quay người đi hướng khác. Hắn thở dài ngồi bên mép giường nói:

– Giận tôi sao?

Cô kéo chăn chùm kín mặt không trả lời, hắn thấy vậy cũng chỉ biết cười khổ, ai bảo khi ấy hắn lại mạnh tay với cô như vậy:

– Diễm Nguyệt, em không được khoẻ, cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.

Nói rồi hắn liền bước ra đóng cửa phòng lại, tựa lưng vào cánh cửa lôi điếu thuốc ra châm lên rồi hút, hắn thật sự không hiểu nổi bản thân mình. Khi thấy cô với người đàn ông khác cùng 1 chỗ, hắn cảm thấy thật khó chịu liền không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, chỉ muốn nhắc nhở cho cô biết: cô là của hắn, là của Tần Mặc Thiên hắn. Nhưng là cách thể hiện ý của hắn lại không đúng. Hút một hơi thuốc thật sâu rồi từ từ nhả khói, ánh mắt trở nên mông lung nhìn lên trần nhà:

– Diễm Nguyệt, tôi trước đến giờ vẫn tìm mọi lý do để chối bỏ điều này, nhưng cho đến ngày hôm nay Tần Mặc Thiên tôi đã không thể tìm ra được lý do nào nữa. Tôi thật sự vì em mà động tâm mất rồi!

Diễm Nguyệt ở bên trong bây giờ mới từ từ kéo chăn xuống, đôi mắt hận thù nhìn vào cánh cửa như muốn khoét sâu:

– Tần Mặc Thiên, những thương tổn mà tôi đã chịu tôi sẽ lần lượt trả lại hết trên người anh

2 con người chỉ cách nhau 1 cách cửa, bên thì HẬN bên thì lại YÊU. Đoạn tình cảm trắc trở này liệu có đến được hồi kết?

* * * * *

Ngày hôm sau, vì cô vẫn luôn nhốt mình trong phòng, lo sợ cô buồn chán hắn đã cho người đến tập đoàn Triệu Uy đó Gia Mẫn đến biệt thự. Phải nói là Gia Mẫn thực sự cảm ơn hắn, cái tên Chấn Phong kia từ hôm va phải đến bây giờ ngày nào cũng đến công ty để hành hạ cô. Như hôm nay vậy, cô vừa mới tới công ty đã bị gọi lên phòng giám đốc. Bước vào phòng đã thấy Chấn Phong ngả ngớn ngồi đấy, cô vẫn phải lịch sự cúi chào:

– Triệu tổng, ngài cho gọi tôi?

– Gia Mẫn, Lục thiếu gia đây muốn thiết kế 1 mẫu đá quý để làm lắc tay tặng cho bạn gái, cô có thể thay tôi tiếp chuyện ngài ấy. Nhưng mà giúp tôi pha cho cậu ấy ly trà đã.

Gia Mẫn tức giận siết chặt bàn tay nhưng vẫn cố gắng mỉm cười:

– Được!

Cô quay ra ngoài, 1 lúc sau cầm 1 ấm trà bước vào phòng, lịch sự rót ra chén rồi đẩy sang cho Chấn Phong:

– Lục thiếu gia, mời ngài dùng trà

Chấn Phong lúc này mới nhíu mày:

– Tôi quên mất không nói, buổi sớm tôi không quen uống trà. Phiền cô pha giúp tôi ly coffee.

Gia Mẫn lúc này mặt tối sầm lại, thật là muốn ném luôn chén trà, nhưng phận làm nhân viên biết sao được, lại phải nhẫn nhịn:

– Được.

5 phút sau Gia Mẫn quay trở lại với ly coffee trên tay:

– Lục thiếu gia, ngài đã vừa lòng chưa?

Chấn Phong mỉm cười cầm ly lên nhấp 1 ngụm:

– Sao nguội thế? Cô là pha nước lọc sao? Tôi muốn uống nóng thật nóng.

Gia Mẫn tức giận thật sự, liếc mắt nhìn. Chấn Phong thấy vậy liền tỏ thái độ:

– Cô lại dám nhìn khách hàng như vậy sao? Triệu tổng, nhân viên của ngài…

Câu chưa ra hết đã bị Gia Mẫn chặn họng:

– Lục thiếu gia, tôi sẽ đổi ly khác cho ngài, NÓNG THẬT NÓNG nha.

Gia Mẫn cố nặn 1 nụ cười thân thiện rồi cầm ly đi, lát sau cô quay lại vs 1 ly coffee nóng hổi:

– Lục thiếu gia, coffee NÓNG THẬT NÓNG của ngài đây. Hay bây giờ ngài lại muốn đổi ý uống NGUỘI THẬT NGUỘI.

3 chữ “nóng thật nóng” Gia Mẫn gằn mạnh lên khiến Chấn Phong có chút rùng mình, hắn cầm ly lên nhấp 1 ngụm rồi cười:

– Được rồi, bây giờ chúng ta vào làm việc.

Gia Mẫn lúc này thở hắt 1 cái rồi ngồi xuống:

– Lục thiếu gia ngài có thể cho tôi biết ngài muốn mẫu đá quý như thế nào?

Chấn Phong lúc này suy ngẫm 1 chút rồi thong thả nói:

– Cô phải thiết kế cho tôi 1 viên đá trông thật sang trọng nhưng lại đơn giản, phải cao quý nhưng vẫn có nét giản dị, phải thật rực rỡ nhưng đừng màu mè, đặc biệt là phải thật trẻ trung nhưng vẫn hợp với các quý bà. Đấy, chỉ đơn giản vậy thôi, cô vẽ cho tôi bản phác thảo đi.

Gia Mẫn cầm cây bút trong tay tưởng chừng có thể bẻ gãy, rốt cuộc tên này đầu óc có được bình thường không:

– Lục thiếu gia, không cần phải phác thảo nữa, tôi có ý tưởng rồi. Ngài đợi tôi 1 chút

Nói xong Gia Mẫn đứng dậy quay đi để lại Chấn Phong ngây ngô ngồi đấy, lúc sau cô quay lại trên tay cầm 1 khay đá lạnh, đặt mạnh xuống bàn:

– Tôi nghĩ ĐÁ này rất hợp với ý tưởng của ngài.

Gia Uy nãy giờ quan sát, thấy như vậy liền bật cười to. Chấn Phong lúc này mặt đen như đít nồi nhìn cô:

– Cô dám có thái độ như vậy với khách hàng sao? Triệu tổng ngài…

Lần này câu cũng chưa được nói hết liền bị chen ngang, nhưng lại không phải Gia Mẫn:

– Chấn Phong, cậu thật là trẻ con

Mặc Thiên mỉm cười bước vào chế giễu, Chấn Phong nghe vậy tức giận:

– Mặc Thiên, cậu đừng quản chuyện của mình.

– Haha. Mình không rảnh quản chuyện của cậu. Hôm nay đến là muốn mượn Gia Mẫn 1 chút, được không Triệu tổng.

Gia Uy mỉm cười nhún vai 1 cái:

– Tự nhiên!

Chấn Phong nghe vậy khẽ nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu:

– Cậu mượn cô ấy làm gì? Lại muốn thay đổi khẩu vị sao?

– Đấy là việc của mình.

Dứt lời Mặc Thiên đẩy Gia Mẫn ra ngoài để lại 1 cái đầu đang bốc khói trong phòng, Chấn Phong nhìn xoáy sâu vào cánh cửa mới đóng anh thật sự muốn biết hắn định làm gì Gia Mẫn.

Mặc Thiên đẩy Gia Mẫn vào xe rồi nhấn ga lao đi, Gia Mẫn có chút khẩn trương hỏi:

– Tần tổng, không biết ngài gặp tôi là có việc gì.

– Không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là muốn cô đến nói chuyện với Diễm Nguyệt thôi.

– Diễm Nguyệt có chuyện gì sao?

– Không có gì, chỉ là tôi thấy dạo này cô ấy không được vui

Gia Mẫn cũng không dám hỏi nhiều chỉ gật đầu 1 cái. Xe dừng trước biệt thự, Gia Mẫn bước xuống có chút kinh ngạc, nhà hắn chẳng khác gì toà lâu đài tráng lệ, Mặc Thiên bước tới nói nhỏ:

– Phòng cô ấy ở trên lầu, bên trái.

Gia Mẫn nhìn hắn gật đầu rồi bước lên, vặn nhẹ cái cửa đã thấy cô ngồi trên giường mắt hướng ra cửa sổ:

– Diễm Nguyệt.

Diễm Nguyệt quay đầu lại có chút ngỡ ngàng:

– Gia Mẫn, sao cậu lại ở đây?

Gia Mẫn bước vào đóng cửa lại rồi đi đến bên cô ngồi xuống:

– Là Tần tổng đưa mình tới, ngài ấy bảo cậu dạo này buồn, Diễm Nguyệt rốt cuộc có chuyện gì thế? Cậu làm sao lại quen với Tần tổng vậy? Nói mình biết được không?

Diễm Nguyệt vốn đã có nhiều tâm sự, lại nhận được sự quan tâm liền oà vào lòng Gia Mẫn mà khóc nức nở. Hắn ở ngoài nghe được tiếng khóc thê lương của cô mà lòng quặn lại, dì Hạ đã nói với hắn con gái rất coi trọng danh tiết mà ngày hôm đó hắn lại trước mặt mọi người xỉ nhục cô như vậy, chắc hẳn cô sẽ hận hắn ghê gớm lắm. Mặc Thiên khẽ thở dài rồi lấy điện thoại ra gọi:

– Đến bar VIỄN ẢNH uống vài ly, cậu gọi cả Chấn Phong nữa.

Tắt máy hắn trở về phòng thay quần áo rồi ra xe lao đi.

Trở lại với Diễm Nguyệt, sau khi khóc thoả thuê xong liền kể lại tất cả mọi chuyện cho Gia Mẫn nghe.

– Diễm Nguyệt, tại sao bây giờ cậu mới nói cho mình biết?

– Gia Mẫn, dù nói hay không nói cũng chẳng thay đổi được gì.

– Vậy giờ cậu tính sao? Mình thấy hắn thật lòng quan tâm cậu.

– Gia Mẫn, bây giờ trong đầu mình chỉ có trả thù, mình không quan tâm cái khác.

Nhưng Diễm Nguyệt đâu biết rằng cô đối với hắn bây giờ đã không phải là thù hận rồi, mà chính là ĐỂ TÂM.

Gia Mẫn thờ dài nhìn cô, Diễm Nguyệt tính cách mạnh mẽ, kiên cường nhưng lại rất lương thiện vậy mà bây giờ lại trở nên nham hiểm và nhiều mưu kế như vậy. Cũng chẳng trách được cô, có trách thì trách số phận đã gieo sóng gió:

– Diễm Nguyệt, đừng để thù hận che mờ mắt. Đôi khi chỉ cần sống đơn giản, buông bỏ hết chấp niệm cậu sẽ cảm thấy cuộc đời này rất tươi đẹp.

Cô quay sang nhìn Gia Mẫn, rồi lại hướng ra cửa sổ, đăm chiêu nói:

– Gia Mẫn, cuộc sống nó không giống như điện thoại, đâu phải cứ bấm nút xoá là liền xoá sạch, đâu phải chỉ cần nói quên là liền không nhớ gì.

Gia Mẫn cũng hướng ra phía cửa sổ, cô nói đúng, có những chuyện dù mình muốn cho qua nhưng không có nghĩa nó chưa từng xảy ra, vậy nên muốn sống yên ổn thì hãy dùng thái độ cam tâm tình nguyện mà sống.

* * * * *

Tại bar VIỄN ẢNH.

Vẫn vị trí quen thuộc ấy, vẫn 3 nam nhân ấy nhưng chỉ là vòng tay lại để không. Chấn Phong cầm ly rượu lên lắc lắc:

– Mặc Thiên, cậu rốt cuộc đưa Gia Mẫn đi đâu thế?

Hắn thấy Chấn Phong hỏi vậy liền bật cười:

– Chấn Phong, cậu là quan tâm mình hay là để ý cô ta?

– Mặc Thiên, mình không có đùa với cậu, trả lời đi (Chấn Phong gắt gỏng nói)

Gia Uy ngồi bên cạnh liền bật cười:

– Chấn Phong, cậu đừng lo. Mặc Thiên chỉ là lo lắng cho con mèo của cậu ấy sẽ buồn nên kéo bạn đến chơi thôi.

– Gia Mẫn là bạn của Diễm nguyệt sao?

Hắn không nói gì chỉ khẽ gật đầu thừa nhận. Gia Uy thấy hắn cứ trầm lặng liền hỏi:

– Mặc Thiên, cậu không phải là đã động tâm với Diễm Nguyệt chứ?

Câu nói của Gia Uy làm Chấn Phong suýt chút nữa phụt cả rượu trong mồm:

– Gia Uy, cậu nói gì thế, Mặc Thiên mà lại…

– Phải

---------