Chương 14: Happy Ending (3)

Cô nở 1 nun cười tươi khẽ gật đầu rồi khoác tay ông từng bước tiến vào, bãi cãi được trải đầy những cánh hoa, gió biển lùa vào cuốn theo mùi hương thơm ngát khiến lòng người dễ chịu.

Đi đến gần mặt nước, cô mới ngỡ ngàng nhìn. Tất cả đều được thiết kế bằng mặt kính cường lực trong suốt bao phủ lên mặt nước, nếu nhìn không kỹ thật sự sẽ nghĩ rằng người đang đi trên nước vậy.

Mặc Thiên lúc này vẫn tây trang sang trọng ấy, vẫn dáng vẻ cao cao tại thượng ấy từ sân khấu đi lại phía cô, đưa tay ra. Mặc Hùng liền mỉm cười đặt tay cô lên tay hắn, ân cần nói:

– Mặc Thiên, ta giao con gái ta cho con. Hãy yêu thương và bảo vệ cho nó, không được để nó khóc, nếu không ta sẽ dạy dỗ con.

Mặc Thiên mỉm cười gật đầu nắm lấy tay cô, dịu dàng đỡ cô từng bước đi tới giữa sân khấu. Vị cha xứ đứng ở đấy hiền hoà đọc lên lời của Chúa, sau đấy ông mỉm cười hướng tới 2 người cất lời:

– Tần Mặc Thiên, con có đồng ý lấy Lam Diễm Nguyệt làm vợ không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cô ấy!

Nam nhân ấy mỉm cười mê hoặc, ánh mắt kiên định, rõng rạc nói:

– Con đồng ý!

Vị Cha xứ tiếp lời:

– Lam Diễm Nguyệt, con có đồng ý lấy Tần Mặc Thiên làm chông không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cậu ấy!

Nữ nhân bên cạnh hắn gương mặt rạng rỡ, đôi mắt long lanh hạnh phúc, nụ cười nở rộ như hoa:

– Con đồng ý!

Vì Cha xứ hài lòng gật đầu nhìn đôi uyên ương:

– Nhân danh Cha Chúa gửi đến các con những lời chúc tốt đẹp nhất. Bây giơ 2 con có thể trao nhẫn cho nhau.

Chiếc nhẫn vừa được đeo lên tay của 2 người, điều diệu kỳ liền xảy ra.

1 loạt khinh khí cầu đủ màu sắc cùng lúc bay lên trời. Diễm Nguyệt sững sờ nhìn lên bầu trời, cùng lúc đấy những dải băng thả xuống kèm theo 1 hàng chữ “Lam Diễm Nguyệt, anh yêu em” được viết bằng các thứ tiếng khác nhau. Cô thật sự cảm động đến ứa nước mắt, nhìn sang hắn nghẹn ngào:

– Mặc Thiên!

– Diễm Nguyệt, anh muốn trời cao làm nhân chứng cho tình yêu chúng 2 ta. Dù sau này có trắc trở, khó khăn như thế nào chỉ cần chỉ em còn ở dưới bầu trời này, anh nhất định sẽ ở bên em. Anh cũng muốn cho cả thế giới này biết, Lam Diễm Nguyệt em là người duy nhất mà Tần Mặc Thiên này yêu bằng tất cả sinh mạng, để cho bất kể ai đấy dù ở đây hay ở nơi khác cũng nên từ bỏ ý định với em đi.

Lời của hắn không phải là đang hướng tới Lord chứ, cô nghe vậy liền bật cười đưa tay lên túm lấy cổ áo của hắn kéo xuống. Mặc Thiên có 1 chút bất ngờ nhìn cô khó hiểu:

– Tần Mặc Thiên, em cũng muốn cho cả thế giới này biết, anh chỉ là của một mình Làm Diễm Nguyệt em!

Dứt lời cô liền đặt lên hắn 1 nụ hôn gắt gao mang tính chiếm đoạt, hắn với hành động này của cô lại thích thú vô cùng.

Dưới bầu trời xanh ngày hôm ấy trở nên rực rỡ bởi những khinh khí cầu đủ màu sắc, mặt nước biển vẫn lăn tăn sóng dưới lớp kính thuỷ tinh trong suốt, gió biển mát lạnh thổi tung những cánh hoa bay quanh đôi cô dâu – chú rể ấy. Trời xanh, biển lặng 2 người bọn họ hoà lại làm 1 tạo nên 1 bức tranh phong hoa tuyệt đại.

——–/-/-/-/-/——–

7 tháng sau

Trong 1 đêm trăng tĩnh mịch, gió nhè nhẹ thổi bỗng 1 tiếng hét vang lên xé tan sự tĩnh lặng:

– Ahh… Mặc Thiên…nhanh lên, em đau bụng quá.

Nam nhân hốt hoảng với lấy chiếc áo mặc vào, rồi chạy đến đỡ lấy cô:

– Diễm Nguyệt, từ từ. Em có sao không?

– Đẻ đến nơi rồi còn từ từ gì nữa. Mặc Thiên khốn khϊếp, anh còn không mau nhanh lên. Ahhh…

Thấy cô đau đớn như vậy hắn cũng vội vàng dìu cô ra xe lái như bay đến bệnh viện:

– Bác sĩ, bác sĩ. Nhanh lên, vợ tôi sắp đẻ rồi.

Mọi người gấp gáp chạy ra, đỡ lấy cô rồi đưa vào phòng đẻ.

Mọi người sau khi nhận được tin cũng vội vàng đến, ai ai nhìn hắn cũng ngây người. Chấn Phong thấy vậy lên tiếng:

– Mặc Thiên, cậu là đang mặc gì vậy?

Hắn lúc này mới nhìn xuống bộ dạng của mình. Vì quá vội vàng nên chỉ kịp mặc được chiếc áo sơmi, ở dưới chỉ có mỗi 1 chiếc quần đùi, chân 1 bên đi tất 1 bên không và hắn lê luôn cả đôi dép bông trong nhà đi đến đây. Ôi hình ảnh nam thần từ đây vỡ nứt, nhưng mà hắn vẫn không để tâm đến chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cô đang ở:

– Làm sao giờ? Diễm Nguyệt cô ấy kêu đau lắm.

Gia Mẫn thấy hắn vì lo lắng cho cô mà quên cả bản thân như vậy chỉ bật cười đi đến vỗ vai hăns trấn an:

– Đừng lo, ai sinh con cũng vậy mà.

Sau gần 1 tiếng đồng hồ, cách cửa bật ra hắn hốt hoảng đứng bật dậy, vị bác sĩ bước ra mỉm cười:

– Tần tổng, chúc mừng ngài, là 1 cặp long – phụng.

Nghe đến đấy hắn thật sự vui mừng, bọn họ đã đồng ý với nhau sẽ không siêu âm là trai hay gái vì vậy nghe tin này hắn thật sự mừng không tả xiết:

– Bác sỹ, vậy tôi có thể vào với cô ấy được không?

Được sự đồng ý của bác sỹ, hắn cùng mọi người đi vào.

Thấy cô nằm đấy với gương mặt xanh xao, lại khiến hắn đau lòng thêm, bới tới bên cạnh nắm lấy tay cô:

– Diễm Nguyệt, vất vả cho em rồi.

Diễm Nguyệt nằm đấy hơi thở có chút mệt mỏi:

– Mặc Thiên, anh hãy bế con lại đây đi.

Hắn nghe vậy liền gật đầu đồng ý, hớn hở tiến lại chiếc nôi bên cạnh giường cô, bỗng chốc đứng bất động lại. Diễm Nguyệt thấy được nụ cười của hắn đã tắt có chút lo lắng hỏi:

– Mặc Thiên, sao vậy?

Hắn nhìn 2 đứa bé trong nôi khẽ nhíu mày:

– Diễm Nguyệt, là anh nói em không chịu nghe lời. Em cứ khóc nhiều nên con chúng ta mặt đứa nào cũng nhăn nheo, hơn nữa sao da chúng nó đỏ hỏn vậy, thật không giống anh cũng chẳng giống em chút nào.

Lời hắn vừa dứt cả căn phòng trở nên im lặng rồi bật cười thật lớn, Diễm Nguyệt nghe vậy gắt nhẹ:

– Mặc Thiên khốn khϊếp, sao anh lại nói con chúng ta như vậy. Mau bế lại cho em.

Thấy cô giận dỗi hắn cũng không dám nói nhiều liền cúi xuống bế lấy đứa bé đặt vào vòng tay cô.

Gia Uy lúc này mới đi đến bên cạnh hắn vỗ vai:

– Trẻ em mới sinh ra đứa nào cũng thế. Bé Khang nhà mình cũng thế.

– Phải phải đấy, Thiện Mỹ nhà mình lúc mới sinh ra còn xấu hơn vậy nữa

Chấn Phong thêm vào liền bị Gia Mẫn lườm cho 1 cái tự động im miệng.

Mặc Thiên thấy vậy liền gật đầu ra vẻ hiểu chuyện, gương mặt trở nên rạng rỡ hẳn ngồi xuống bên cạnh đùa nghịch với 2 đứa bé.

———/-/-/-/-/——–

– Mặc Thiên, chúng ta nên đặt tên con là gì?

– Có trời, có trăng thì phải có gió, có sao. Là Phong Nhi và Tinh Nhi.

– Phong Nhi và Tinh Nhi sao?

– Phải, mặt trời giúp em toả sáng, những ngôi sao nhỏ sẽ vây quanh bảo vệ em, nhưng cơn gió mát sẽ thổi bay đi đám mây đen. Em sẽ như mặt trăng kia rực rỡ và sáng nhất trời đêm.

………………… THE END ……………

---------