Chương 14: Happy Ending (1)

Những ngày bình yên kéo đến, mọi việc quay về quỹ đạo. Hắn ngày ngày vẫn đi làm đến giờ lại về ăn cơm cùng cô và ba mình, tối đến thì lại thực hiện nghĩa vụ của người chồng là đem cô ăn sạch.

Về phần Diễm Nguyệt ngoài việc để cho hắn lăn qua lăn lại thì cô chỉ ăn ngủ và đi mua sắm cùng 2 người bạn. Những ngày nhàm chán như thế đôi khi cũng khiến cô trở nên uể oải đến mệt mỏi.

Tối hôm ấy, Mặc Thiên trở về biệt thự sau buổi tăng ca, dì Hạ thấy hắn liền vội vàng đi tới:

– Cậu chủ, Tần phu nhân tối nay không có ăn gì, cô ấy nói cảm thấy mệt trong người.

Hắn nghe vậy trên gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng, gật đầu với dì Hạ 1 cái rồi đi thẳng lên lầu. Nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, hướng tới nữ nhân đang nằm đấy bình yên ngủ, ngồi xuống bên cạnh đưa tay ra áp lên trán cô cảm thấy nhiệt độ bình thường mới khẽ thở phào thu tay về lay nhẹ người cô, dịu dàng gọi:

– Diễm Nguyệt! Diễm Nguyệt!

Cảm nhận được tiếng gọi văng vẳng bên tai, Diễm Nguyệt mệt mỏi mở mắt:

– Mặc Thiên.

– Dì Hạ nói em không có ăn gì, là không khoẻ sao? Để anh gọi bác sĩ.

Diễn Nguyệt nghe vậy chỉ nhẹ lắc đầu:

– Không cần, em chỉ cảm thấy hơi đau đầu và muốn ngủ 1 chút thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.

Hắn nhìn mặt cô xanh xao như vậy trong lòng cảm thấy vẫn không yên tâm:

– Không được, vẫn nên là gọi bác sĩ tới kiểm tra xem sao.

Dứt lời, hắn lấy điện thoại ra định bấm số thì cô đưa tay lên giữ lại, cố nặn ra 1 nụ cười, dịu dàng nói:

– Mặc Thiên, bây giờ cũng muộn không cần phiền như thế. Chỉ cần ôm anh ngủ 1 giấc là sáng mai sẽ không sao.

Hắn nghe được lời ngọt ngào như vậy tâm tình bỗng chốc trở nên vui vẻ, thôi thì đành phải chiều cô vậy. Hắn để điện thoại lên bàn rồi nhẹ nhàng vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô. Diễm Nguyệt thuận đà đưa ta ra ôm lấy hắn mà rúc vào lòng hắn.

– Diễm Nguyệt, anh đang chuẩn bị cho hôn lễn của mình, hôm nay nghỉ sớm, mai anh sẽ đưa em đi thử váy cưới.

Nghe hắn nói vậy cô mới chợt nhớ ra, dạo này vì chuyện của Tần Thị mà cô suýt quên mất bọn họ chuẩn bị tổ chức lại lễ cưới:

– Mặc Thiên, chỉ cần chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc là được, hôn lễ chỉ là hình thức, anh không cần phải cầu kỳ quá.

– Tần Mặc Thiên anh cả đời này nếu không phải là Lam Diễm Nguyệt em thì tuyệt sẽ không lấy ai khác làm vợ, em đối với anh quan trọng như vậy tất nhiên hôn lễ này phải thật là đặc biệt. Diễm Nguyệt, lần trước không thể cho em 1 lễ cưới hoàn hảo, là lỗi của anh. Không thể cho em trở thành 1 cô dâu rạng rỡ nhất cũng là lỗi của anh. Vì vậy, lần này anh nhất định sẽ khiến em trong mắt mọi người trở thành cô dâu hạnh phúc nhất.

Diễm Nguyệt nghe vậy bất giác nở 1 nụ cười, vòng tay ôm hắn siết chặt hơn:

– Mặc Thiên, nghĩ thật cũng rất buồn cười. Chúng ta chẳng phải ngay từ đầu là rất hận nhau sao? Bây giờ anh đối với em thật tốt như vậy, em không biết nên cảm ơn trời hay là cảm ơn anh đây?

– Là cảm ơn em. Cảm ơn em khi ấy đã hận anh để anh biết được ít ra em đối với anh còn để tâm. Cảm ơn em hiện tại đã tha thứ cho những tổn thương anh đã gây ra mà chấp nhận một lòng yêu anh. Dù tương lai sau này có ra sao anh cũng vân luôn cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời này để anh cảm nhận được thế nào là được sống 1 kiếp người. Lam Diễm Nguyệte, là anh nên cảm ơn em.

Đến lúc này, cô thực sự đã cảm động tới mức 2 hốc mắt đỏ hoe rồi:

– Mặc Thiên…!

– Được rồi, em đang mệt nên ngủ đi, nếu không ngày mai thử váy cưới sẽ xấu lắm.

Cô nghe vậy chỉ mỉm cười gật gật đầu rồi liền nhắm mắt lại.

1 lúc sau, cảm nhận được hơi thở đều đặn của người ở trong lòng, hắn nhẹ nhàng đẩy cô ra, giúp cô đắp lại chăn rồi từ từ bước xuống giường. Với lấy chiếc điện thoại ở trên bàn, đi ra ngoài ban công hắn bấm 1 dãy số lên gọi:

– Chuẩn bị thế nào rồi?

– ….

– Chỉ còn 2 tuần, các ngươi tốt đừng để ra sai sót gì?

Dứt lời, hắn liền tắt máy, quay lưng lại dựa vào thành ban công, tiện tay lấy 1 điếu thuốc ra châm lên hút 1 hơi thật sâu rồi từ từ nhả khói ra. Đôi mắt phượng dài nhìn qua làn khói mờ ảo hướng đến nữ nhân đang say giấc nồng bỗng chốc loé lên tia ấm áp. Ánh trăng buổi đêm phả vào bóng lưng rộng lớn ấy, nửa gương mặt tuấn mỹ hiện ra cùng 1 nụ cười cưng chiều. Cô gái vẫn bình yên nằm đấy mà không biết được 1 hôn lễ thế kỷ sẽ diễn ra mà cô dâu may mắn ấy không ai khác chính là cô.

——–/-/-/-/-/——–

Mặt trời đã bắt đầu lên cao, những tia nắng sớm chiếu thẳng vào khung cửa sổ nhẹ nhàng phản chiếu lên gương mặt khả ái của nữ nhân, khiến cô khẽ nhíu mày cựa mình.

Diễm Nguyệt quơ quơ cánh tay, cảm nhận được khoảng trống bên cạnh liền mệt mỏi mở mắt mới biết hắn đã dậy từ lúc nào.

Quay đầu sang bên cạnh nhìn chiếc đồng hộ, cô vội vàng ngồi dậy đi vào nhà tắm. Lúc sau trở ra sửa soạn 1 chút rồi đi đến chiếc tủ quần áo chọn lấy 1 bộ thay vào trở xuống lầu.

Dì Hạ thấy bóng cô liền hớt hải chạy đến:

– Diễm Nguyệt, con dậy rồi? Cậu chủ có dặn dì nấu cho con bát cháo, con mau ăn đi.

– Dì Hạ, anh ấy đi đâu rồi?

– Cậu chủ nói Tần Thị có việc cần giải quyết, cậu ấy đi rồi sẽ nhanh về.

Diễm Nguyệt nghe vậy gật đầu rồi đi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống. Dì Hạ đi vào bếp bưng bát cháo ra đặt lên bàn cho cô:

– Dì vừa mới nấu xong, con ăn đi cho nóng.

Diễm Nguyệt nhìn bát cháo chần chừ, cảm giác được cổ họng như muốn nôn ra, cô ngước mắt lên nhìn dì Hạ:

– Dì Hạ, con cảm thấy không muốn ăn.

Bà nghe cô nói vậy mặt có chút lo lắng ngồi thụp xuống nhìn cô mà đau lòng:

– Diễm Nguyệt, hôm qua con không ăn gì rồi, sẽ rất đói. Nghe lời dì, chịu khó ăn lấy 1 chút mà giữ sức khoẻ. Dì thấy dạo này con hay bỏ bê ăn uống lắm, nhìn xem, đã gầy đi nhiều rồi.

Nghe bà nói vậy, cô cũng không muốn phụ lòng bà đành đỡ lấy bát cháo lên gắng gượng ăn lấy chút ít. 1 thìa, 2 thìa, 3 thìa, cơn buồn nôn ập đến Diễm Nguyệt vội vàng đặt bát cháo xuống bàn, đưa tay lên bịt miệng rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh mà nôn oẹ. Dì Hạ thấy vậy cũng hốt hoảng chạy theo ngồi xuống vuốt lưng cho cô:

– Diễm Nguyệt, con làm sao vậy?

– Dì Hạ, con thật sự không muốn ăn. Chỉ cần ngửi thấy mùi thôi cũng đã thấy buồn nôn rồi.

Dì Hạ nghe vậy bỗng chốc ngây người ra 1 hồi rồi vồn vã hỏi:

– Diễm Nguyệt, cái đó…tháng này con đã thấy chưa?

Câu hỏi của dì Hạ làm cô sững sờ, tính theo chu kỳ kinh nguyệt thì đã chậm mất 2 tuần rồi. Nghĩ vậy cô bất giác đưa tay đặt lên bụng, đôi mắt mở to hết cỡ ngước lên nhìn dì Hạ, cô thật sự không tin vào những điều cô đang nghĩ:

– Dì Hạ, con…đã chậm 2 tuần rồi.

Dì Hạ nghe vậy gương mặt trở nên rạng rỡ nắm lẫy bả vai cô:

– Vậy đúng rồi, dì bảo thuốc này có hiệu quả lắm, con chắc chắn đã có thai rồi. Để dì đi gọi điện cho cậu chủ, cậu ấy mà biết chắc sẽ mừng lắm.

Dứt lời dì Hạ vội đứng dậy nhưng cô lại đưa tay ra kéo bà lại, dì Hạ vẻ mặt không hiểu quay lại nhìn cô. Diễm Nguyệt lúc này trên mặt vẫn chưa hết bàng hoàng, đôi mắt cô long lanh loé lên tia hy vọng chậm rãi mà nói:

– Dì Hạ, ngày ấy bác sĩ nói con đã không thể mang thai được nữa, con còn nhớ rất rõ. Chuyện này, thật sự rất khó có thể xảy ra. Mọi chuyện cứ để con đến bệnh viện kiểm tra trước đã, dì đừng vội nói cho anh ấy, lỡ may không phải sẽ khiến anh ấy thất vọng nhưng nếu may mắn là thật thì con sẽ tạo cho anh ấy 1 bất ngờ.

Dì Hạ nghe vậy khẽ mỉm cười rồi ôm lấy cô mà vỗ về:

– Con bé này, sao lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước bản thân mình như vậy. Được rồi, dì sẽ không nói. Con định lúc nào sẽ tới bệnh viện.

– Anh ấy bảo sáng nay sẽ đưa con đi thử váy cưới vì vậy buổi chiều con sẽ đến bệnh viện.

Bà nghe vậy chỉ gật đầu 1 cái rồi đỡ cô trở ra ngoài. Cùng lúc đó, tiếng xe đi vào trong sân, biết hắn đã trở về Diễm Nguyệt ổn định lại tâm trạng rồi vui vẻ đi ra cửa:

– Mặc Thiên.

Vì 1 vài tắc trách của 1 số cổ đông khiến Tần Thị gặp chút rắc rối làm hắn phải hoãn lại việc đưa cô đi thử váy cưới mà đến Tần Thị giải quyết, trong lòng đang con bực bội vậy mà nghe được tiếng gọi quen thuộc ấy, tâm tình bỗng chốc trở nên tốt hẳn. Hắn mỉm cười đi đến bên cạnh rồi hôn nhẹ lên trán cô 1 cái:

– Thật xin lỗi, đã hẹn hôm nay sẽ đưa em đi thử váy cưới mà lại trễ giờ như vậy. Hôm nay thấy thế nào? Đã khoẻ hơn chưa?

Diễm Nguyệt nghe vậy mỉm cười gật đầu rồi khoác lấy cánh tay hắn:

– Đã đỡ hơn nhiều rồi, chúng ta đi thôi.

Hắn thấy sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều cũng an tâm hơn, ôm lấy eo cô đi ra xe.

———/-/-/-/-/———

Xe dừng trước 1 toà nhà tráng lệ toạ lạc giữa trung tâm thành phố. Trên cao là tấm biển hiệu lớn được khắc trạm hoa văn tinh xảo cùng hàng chữ ốp nổi hộp bằng kim loại vàng mạ vàng đắt tiền đến chói mắt: MILCAH STUDIO.

1 nhân viên bước đến mở cửa, Diễm Nguyệt bước xuống trong sự choáng ngợp của nơi này. Từng mẫu váy cưới tuyệt mỹ được trưng diện lên mỗi cô nàng manocanh đang được bao bọc trong tủ kính trong suốt, ánh đèn sáng chiếu thẳng xuống làm không gian trở nên rực rỡ.

Hắn đi đến ôm lấy eo cô bước vào bên trong. 2 hàng nhân viên xếp dài 1 dọc kính cẩn cúi đầu:

– Tần tổng, Tần phu nhân. Hoan nghênh 2 người đến với MILCAH STUDIO.

Mặc Thiên đưa cô đến chỗ 1 người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi nhưng trông vẫn còn khá trẻ trung.

– Hãy giúp cô ấy thay y phục.

Người phụ nữ ấy mỉm cười gật đầu rồi đưa cô vào phòng trang điểm. Mặc Thiên lúc này cũng quay sang phòng thay đồ.

Sau gần tiếng đồng hồ, Diễm Nguyệt bước ra trong sự sững sờ của mọi người.

Cô mặc trên mình chiếc váy cưới được thiết kế ren toàn thân, đuôi váy xoè dài 4m. Thân váy được được trang trí hơn 1000 viên ngọc trai, 5 carat kim cương vàng trắng được đính cố định bằng những sợi chỉ bạc.

Gương mặt được những cây cọ vàng nổi tiếng nhất tận dụng những nét đẹp hiện có của cô mà tô điểm thêm khiến cô trở nên sắc sảo hơn. Mái tóc được tạo kiểu rồi vén gọn lên với 1 chiếc vương miện được gắn vô số viên kim cương lấp lánh. Trên đầu được phủ 1 tấm khăn voan pha ren hoạ tiết hoa văn hiện đại trải rũ xuống ôm gọn lấy thắt eo thon thả. Cô như vậy trong mắt mọi người là kinh diễm vô cùng.

Ai ai cũng trầm trồ khen ngợi, họ thật sự đây là lần đầu tiên thấy được cô dâu xinh đẹp tuyệt mỹ như vậy.

Cùng lúc đấy, Mặc Thiên từ phòng thay đồ bước ra với 1 thân tây trang sang trọng. Phải nói hắn nhìn ở góc độ nào cũng thu hút đến không cưỡng lại được.

Hai người bọn họ đứng bên cạnh nhau như vậy là 1 mảnh ghép hoàn hảo. Cô dâu xinh đẹp nhất phải là cô, chú rể ưu tú nhất phải là hắn, bọn họ là “tiên tư ngọc sắc”.

Người phụ nữ lúc nãy bước đến bên cạnh cô nở nụ cười rạng rỡ:

– Tần phu nhân, cô thật hạnh phúc. Chiếc váy cô đang mặc là do Tần Tổng đã đích thân nhờ nhà thiết kế Galvin nổi tiếng nhất ở Nga đặc biết thiết kế riêng cho cô, nhìn qua cũng có thể đoán được trị giá của chiếc váy này lên tới 10 con số (USD).

Diễm Nguyệt nghe vậy kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn thì người phụ nữ ấy lại tiếp lời:

– Nếu tôi không nhầm, chiếc vương miện này được mệnh danh là “nữ hoàng thế giới” của công nương Tatiana ở Anh. Nhưng chiếc vương miện này chỉ được công nương đội 1 lần và đem trưng bày trong viện trang sức của thế giới, thật không ngờ Tần Tổng hôm nay lại có thể đem nó đặt trên đầu cô như vậy, tôi đây rất lấy làm ngưỡng mộ.

Bất ngờ này đến bất ngờ khác làm cô cảm thấy toàn thân trở nên nặng trĩu vì số tài sản kếch xù đang hiện hữu trên người mình. Mặc Thiên lúc này chỉ mỉm cười đưa tay ra kéo cô sát vào mình, mắt hướng đến người phụ nữ ấy:

– Quá lời rồi, chỉ là tôi thấy cô ấy là người con gái hoàn mỹ nhất vậy nên tôi chỉ đơn giản nghĩ những thứ tốt nhất, đẹp nhất vốn dĩ nên dành cho cô ấy.

Lời hắn nói đều khiến mọi người nể phục, ai ai cũng đều mong ước cho bản thân mình sẽ gặp được một người như thế. Người phụ nữ nghe vậy cũng chẳng nói gì thêm liền dẫn 2 người bọn họ đi vào hậu trường chụp ảnh.

Do áp lực từ những giá trị ở trên người mình, đèn máy ảnh chớp nháy liên tục cộng thêm việc phải liên tục thay đổi tư thế khiến Diễm Nguyệt cảm thấy đầu óc trở nên choáng voáng.

Mặc Thiên bên cạnh lại cảm nhận được sự lảo đảo của cô liền vội vàng đỡ lấy rồi ra hiệu cho mọi người dừng công việc lại. Diễm Nguyệt dựa sát vào ngực hắn, đưa tay lên xoa xoa thái dương:

– Mặc Thiên, em chỉ cảm thấy hơi chóng mặt thôi, có thể tiếp tục được. Đừng để mọi người phải chờ đợi.

– Diễm Nguyệt, em không khoẻ không cần phải gắng. Hôm nay thế là được rồi, anh đưa em về.

Cảm thấy bản thân thật sự không trụ thêm được nữa, Diễm Nguyệt đành gật đầu.

Sau khi thay y phục và tẩy trang, hắn liền bế bổng cô đi ra xe trong ánh mắt ái mộ của mọi người. Diễm Nguyệt đối với sự thái quá này lại có chút xấu hổ:

– Mặc Thiên, em có thể đi được.

– Đi được và có thể đi được nó khác nhau. Đứng em còn không vững liệu có thể đi được mấy bước, tốt nhất để anh bế là được.

Thấy hắn cố chấp như vậy cô cũng không nói lại nữa. Bọn họ vào xe rồi quay trở về biệt thự. Hắn vẫn hành động bế bổng cô như vậy đi về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, giúp cô kéo chăn rồi dịu dàng nói:

– Em nghỉ ngơi đi, anh có việc cần giải quyết 1 chút.

Diễm Nguyệt không nói gì, chỉ gật đầu 1 cái rồi nhắm mắt. Hắn thấy vậy liền đặt lên trán cô 1 nụ hôn rồi rời đi.

Nghe được tiếng cánh cửa đóng lại, Diễm Nguyệt từ từ mở mắt, bàn tay đặt lên bụng mình, hướng ánh mắt suy tư lên trần nhà.

Xe của hắn chạy ra khỏi biệt thự, cũng là lúc cô bước xuống giường đi đến tủ quần áo sửa xoạn 1 chút rồi trở xuống lầu, ra ngoài bắt 1 chiếc taxi đi đến bệnh viện.

———-/-/-/-/-/——–

Trong 1 căn phòng tại bệnh viện, mùi thuốc sực lên xộc thẳng vào khoang mũi khiến cô khó chịu. Vị bác sỹ đi đến chiếc ghế ngồi xuống:

– Tần phu nhân, mời ngồi.

Diễm Nguyệt gấp gáp ngồi xuống, gương mặt rạng rỡ niềm vui:

– Bác sỹ, ông nói thật sao? Tôi đã có thai? Ông chắc chứ?

– Tần phu nhân, tôi đã siêu âm rất kỹ rồi, người chắc chắn đã mang thai. Tôi cũng đã tiến hành kiểm tra, có lẽ sau thời gian hôn mê 2 năm, tử ©υиɠ của người đã dần dần được phục hồi, và hiện tại đã có thể mang thai được.

Dù bác sĩ đã nhiều lần khẳng định sự thật này nhưng cô vẫn không thể nào tin tưởng được, hạnh phúc đến nỗi trào cả 2 hàng nước mắt:

– Bác sỹ, thật cảm ơn ông!

Vị bác sỹ nghe vậy lại bật cười lớn:

– Tần phu nhân, người nên cảm ơn Tần Tổng mới đúng.

Diễm Nguyệt bật cười đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt hạnh phúc, cúi đầu chào vị bác sỹ rồi trở ra.

Tâm trạng cô lúc này thật sự vui mừng đến không tả nổi, cô vẫn đang nghĩ rốt cuộc nên nói như thế nào với hắn, chắc hắn sẽ vui lắm. Mang gương mặt rạng rỡ đi ra khỏi cổng bệnh viện, Diễm Nguyệt đưa tay ra vẫy 1 chiếc taxi rồi lên xe:

– Bác tài, cho tôi về đường abcxyz

Người tài xế không trả lời nhưng vẫn cho xe lăn bánh. Diễm Nguyệt cảm thấy thái độ của người tài xế đấy có chút kỳ lạ nhưng niềm vui chưa vơi hết khiến cô cũng chẳng bận tâm.

1 lúc sau, khi nhận thấy đường về quá xa lạ. Cô hốt hoảng vỗ tay vào chiếc ghế của người tài xế kia:

– Bác tài, bác đi nhầm đường rồi.

Người tài xế kia vẫn không trả lời, xe vẫn cứ thế mà chạy tiếp ra khỏi thành phố.

Diễm Nguyệt kinh hãi đưa tay ra mở cảnh cửa nhưng đã bị khoá lại:

– Cho tôi xuống, anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu?

Trên xe có 2 người nhưng chỉ nghe thấy mỗi thanh âm của cô gái còn nam nhân kia vẫn không hồi đáp lại dù chỉ 1 từ càng khiến cô hoảng loạn hơn:

– Anh rốt cuộc muốn gì? Tiền tôi có thể đưa? Anh có biết chồng tôi là ai không?

Nhưng câu hỏi cứ thế vang lên mà không có 1 câu trả lời lại. Cho đến khi xe dừng lại trước 1 khu nhà bị bỏ hoang, người tài xế lúc này mới lên tiếng:

– Đến rồi!

Dứt lời, tên đó xuống xe đi đến mở cửa phía cô rồi mạnh bạo kéo tay cô lôi vào trong nhà hoang tối tăm.

Trong căn nhà đấy có 1 đám thanh niên xăm trổ, đầu tóc nhuộm xanh, nhuộm đỏ, trên tay đầy những gậy gộc. Diễm Nguyệt kinh hãi vùng vẫy nhưng không được, tên tài xe lúc này mạnh tay đẩy cô về phía đám thanh niên kia:

– Hàng đến rồi, trả tiền.

2 tên thanh niên đi tới giữ lấy cô, đám còn lại tách ra cho người đường sau đi lên.

Diễm Nguyệt theo phản xạ nhìn sang liền ngỡ ngàng bật thốt lên:

– Quách Khả Vy!

Ả ta lúc này đi qua cô đến thẳng chỗ tên tài xế đấy đưa ra 1 xấp tiền:

– Tiền của ngươi đây.

– Quách tiểu thư, cô biết đấy, tôi đã trực chờ ở nhà cô ta mất mấy ngày, để bắt được cô ta đưa về đây thật sự rất khó khăn, cô có phải là nên thưởng thêm chút không?

Kha Vy nghe vậy chỉ nhếch mép 1 cái tiện tay đến thêm vài tờ tiền rồi đưa cho tên đó.

Tên tài xế vui vẻ nhận lấy rồi bỏ đi. Ả ta lúc này mới quay người lại đi đến chỗ cô:

– Lam Diễm Nguyệt, đã lâu không gặp, tôi thật sự rất nhớ cô.

– Quách Khả Vy, cô rốt cuộc muốn làm gì? Mặc Thiên mà biết được chắc chắn sẽ không để yên đâu.

– Haha…Không để yên sao? Hắn ta còn muốn làm gì tôi nữa. Lam Diễm Nguyệt, hôm nay bằng mọi giá đưa cô đến đây tôi đã tự định cho mình cái kết rồi. Có chết tôi cũng sẽ kéo theo cô và hắn đi cùng.

– Khả Vy, cô còn tương lai, đừng để thù hận che mờ đôi mắt.

Ả ta nghe vậy liền bật cười thật lớn, 2 hốc mắt đỏ ngàu mở to hết cỡ gào lên:

– Cô bảo tôi còn tương lai sao? Quách Vy sụp đổ, danh hiệu ảnh hậu cung không còn, tấm thân vấy bẩn, cô bảo tương lai tôi sẽ tiếp diễn ra sao? Cô có biết để bắt được cô tôi đã phải hầu hạ cho những kẻ thấp kém tận cùng của xã hội không?

– Khả Vy, tất cả đều do cô tự chuốc lấy, nếu cô không đυ.ng đến Mặc Thiên, nghiêm nhiên anh ấy sẽ không làm như vậy.

Lời cô vừa dứt liền nhận được 1 cái tát đau đớn từ ả:

– Mày đang ở trong tay tao, tốt nhất đừng nên mạnh miệng.

Dứt lời ả ta ra hiệu cho 2 tên thanh niên kia đưa cô đến 1 chiếc ghế rồi trói lại.

Tiện tay, ả lấy chiếc điện thoại trong túi chụp 1 bức ảnh gửi đến 1 dãy số. Bờ môi khẽ nhếch lên chờ đợi tin đáp lại.

——–/-/-/-/-/———

Lúc này, tại bar VIỄN ẢNH. 5 nam nhân tuấn mỹ ngồi ở bàn VIP nhất mà nhàn nhã uống rượu.

Chấn Phong ngồi bên cạnh hắn huých vai 1 cái:

– Về chuyện cậu nhờ, mình đã sắp xếp xong rồi.

– Mình cũng vậy (Gia Uy tiếp lời)

Lord lúc này với lấy 1 điếu thuốc ở trên bàn đưa lên miệng châm lên rồi hút, lãnh đạm mà nói:

– Tôi thấy anh phiền phức quá đấy, có chút chuyện cỏn con ấy mà cũng nhờ hết người này đến người khác. Nếu không phải vì cô ấy, tôi nhất định sẽ không hoàn thành giúp anh đâu.

Mặc Thiên nghe vậy chỉ bật cười, cầm ly rượu lên nhấp 1 ngụm rồi nói:

– Không nhờ, là tôi thuê. Yên tâm đi, tôi sẽ trả cho mọi người giá xứng đáng.

Harvey lúc này mới nhảy vào đùa cợt:

– Êy, thế còn chuyện tôi giúp cậu xử lý ả kia thì sao? Cũng nên có chút gì đó chứ?

– Yên tâm.

Lời hắn vừa dứt 2 tiếng chuông điện thoại vang lên. Tin nhắn từ máy hắn và cuộc gọi đến số của Lord, cả 2 cùng mở máy, 1 giây sau đó 2 người không hẹn mà hướng về phía nhau bằng anh mắt lo lắng.

Trên màn hình điện thoại của hắn lúc này còn sáng, hiện rõ 1 bức ảnh cùng dòng chữ đi kèm:

“Cô vợ yêu quý của anh đag ở đây, muốn biết rõ hơn thì liên lạc lại”.

Về phía Lord, nhận được điện thoại của tên hắn đã cử đi theo cô báo đến, trong lòng nóng vội không kém gì hắn.

Gia Uy nhận thấy được sự khác thường của 2 người này liền ra hiệu cho phong toả quán bar lại, khách khứa đều bị đuổi ra ngoài, nhạc cũng được tắt, không gian bây giờ trở nên tĩnh mịch đến âm u.

Mặc Thiên vội vàng bấm theo dãy số tin nhắn gửi đến, từng đoạn chuông kêu cứ kéo dài làm hắn thêm sốt ruột.

Ngay lúc này, tài nhà kho bỏ hoảng. Tiếng chuông điện thoại vang lên vọng cả 1 vùng. Khả Vy nhìn số điện thoại trên màn hình khẽ bật cười, ả ta cứ nhìn vậy như không muốn nghe máy, mãi đến lần thứ 3 chuông vang lên, ả mới chỉ cho 1 tên thanh niên đến cầm điện thoại lên nghe:

– Muốn gì?

– Trước mắt, ngươi hãy chuẩn bị số tiền 100.000.000 (USD), trong vòng 1 tiếng sau, tao sẽ gọi điện lại nói cho mày biết địa chỉ. Tốt nhất nên âm thầm mà chuẩn bị, đừng vội vàng báo cảnh sát hay nhờ đám thân của ngươi. Nên nhớ, ta vẫn luôn có con mắt dõi theo ngươi đấy.

– Được.

---------