Chương 13: Sát nhập (1)

1 người bước đến mở cánh cửa, 2 thân ảnh cùng lúc bước vào. Người đàn ông ở trong nghe tiếng động khẽ ngước lên nhíu mày. 1 vị luật sư đi đến trước mặt ông đặt xuống bàn 1 tập tài liệu:

– Quách Phú Hùng, bên phía Hội đồng quản trị đã thống nhất quyết định bãi bỏ chức vụ Chủ tịch của ông, và đã bầu cừ cổ đông lớn nhất của Quách Vy là thân chủ tôi – Lam Diễm Nguyệt, hiện đang giữ đến 50% số cổ phần trong tay. Ngay bây giờ, thân chủ tôi chính thức thay thế vị trí Chủ tịch Quách Vy của ông.

Quách Phú Hùng nghe vậy ngây người không hiểu chuyện, bàn tay lấy vội tập tài liệu lật qua lật lại, đôi mắt mở to hết cỡ như không tin vào những gì đã nhìn thấy.

– Cái này…các người… Tôi muốn tổ chức cuộc họp khẩn cấp.

– Hiện tại Hội đồng quản trị đã có mặt đầy đủ ở phòng họp, nếu ông thắc mắc có thể đến đấy, mọi người sẽ giải thích. Còn bây giờ, đề nghị ông rời khỏi vị trí đó.

– Quách Vy là do tôi nhiều năm gây dựng, các người dựa vào đâu. Mọi chuyện đợi tôi làm rõ rồi hãy nói tiếp.

Mặc Thiên lúc này mới quay sang cô mỉm cười 1 cái rồi hướng Quách Phú Hùng đi tới, ánh mắt chuyển hoá sắc lạnh, thanh âm mang tính đe doạ;

– Quách Phú Hùng, tôi nghĩ ông không cần phải phí sức làm rõ gì nữa. Hôm nay, Tần Mặc Thiên tôi đứng đây chính là sự thật rõ ràng nhất. Vợ tôi không thích phải chờ đợi, mà tôi cũng không cho phép cô ấy phải chờ, 3 GIÂY – NGAY LẬP TỨC ÔNG CÚT KHỎI CHỖ NÀY!

Lời hắn nói toát ra tà khí ghê rợn khiến mọi người ở đấy, ai cũng phải rùng mình. Quách Phú Hùng nghe vậy trên chán đã lấm tấm mồ hôi, bàn tay trở nên run rẩy, hấp tấp đứng bật dậy. Ông thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc hắn vì lý do gì, bằng cách gì mà đã thu mua được số cổ phần lớn như thế.

Diễm Nguyệt lúc này mới từng bước đi đến bên chiếc ghế từ từ ngồi xuống, đôi chân thon dài vắt chéo khiến chiếc váy bị kéo lên làm lộ cặp đùi trắng nõn, tay đan vào nhau chống lên bàn, hướng đôi mắt đầy ý cười lên nhìn Quách Phú Hùng:

– Chủ tịch Quách, ah…tôi quên mất, phải là Quách tiên sinh. Thật thất lễ rồi, nhưng mà tôi nghĩ việc ngài nên làm rõ chính là người vợ và đứa con gái của ngài đã làm ra chuyện tốt đẹp gì.

Quách Phú Hùng nghe vậy nhíu mày khó hiểu, cùng lúc đó cánh cửa bật ra:

– Quách Phú Hùng, rốt cuộc đã…

Lời nói chưa kịp ra hết liền bị bỏ lửng, người phụ nữ đứng ở cửa có vẻ đẹp quý phái, trên tay còn xách 1 chiếc túi hàng hiệu, y phục thời thượng giúp bà thêm phần sang trọng. Tô Ly Châu 1 chút kinh hãi nhìn đám người trước mặt, rất nhanh sau đó đôi mắt trở nên sắc bén:

– Tần Mặc Thiên, Lam Diễm Nguyệt!

– Quách phu nhân là người “đức cao vọng trọng”, hơn nữa dòng họ Tô là dòng họ gia giáo có học, nhưng đến phép lịch sự tối thiểu là gõ cửa mà bà cũng không biết sao?

Diễm Nguyệt hướng đến bà, bờ môi khẽ nhếch lên nói giọng mỉa mai. Tô Ly Châu nghe vậy liền tức giận, hừ lạnh 1 tiếng rồi đi đến bên cạnh Quách Phú Hùng:

– Phú Hùng, bọn họ sao lại ở đây? Còn nữa, tôi nghe các vị cổ đông cùng Hội đồng quản trị thông báo sẽ tước bỏ vị trí Chủ tịch của ông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lời của Tô Ly Châu nói làm ông ngây người, hoàn toàn không thể nói được gì, trước đó ông còn nửa nghi ngờ bây giờ thì khiến ông cảm thấy mọi việc đều là sự thật.

Mặc Thiên lúc này đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng cởi chiếc áo vest rồi phủ lên đôi chân của cô để dấu đi sự gợi cảm từ cặp đùi thon gọn cùng làn da mịn màng đấy:

– Vợ à, lần sau không nên mặc váy quá ngắn như vậy.

(Vợ chồng người ta thì đang như mất sổ gạo thế mà anh chị nhà mình cứ như chốn không người ý.)

Diễm Nguyệt nghe vậy có chút xấu hổ giữ lấy chiếc áo, hắn lại chỉ mỉm cười nhìn cô rồi hướng sang 2 người trước mặt:

– Quách Phú Hùng, mọi chuyện đều có nguyên nhân, tôi nghĩ ông nên hỏi bà ta rốt cuộc đã làm gì mà lại để xảy ra sự việc này. Nếu nước sông mà đã phạm nước giếng, Tần Mặc Thiên tôi chắc chắn sẽ phá “giếng” thành “sông”.

Lời của hắn khiến Tô Ly Châu giật mình, ý tứ trong câu nói của hắn bà dĩ nhiên là hiểu, trong đầu chợt loé lên tia suy nghĩ: chẳng lẽ hắn là người đứng đường sau thao túng Hội đồng quản trị bãi nhiễm chức vụ Chủ tịch của Quách Phú Hùng? Nghĩ tới đấy, bà cảm thấy kinh hãi, rốt cuộc bà đã không lường trước được sự nguy hiểm của hắn, bàn tay xiết chặt chiếc túi gấp gáp nhìn hắn mà vội lấp liếʍ:

– Tôi không…

Chưa kịp nói hết, bà liền nhận thấy 1 cánh tay giơ lên, trực tiếp giáng xuống mặt 1 cái tát đau đớn. Tô Ly Châu đưa tay lên ôm lấy 1 bên má mình sững sờ, Quách Phú Hùng tức giận đến đỏ mặt, bàn tay run run từ từ hạ xuống, gằn lên:

– Tô Ly Châu, bà rốt cuộc đã làm ra chuyện tốt đẹp gì?

– Phú Hùng, tôi…

Mặc Thiên nhìn cảnh tượng trước mặt khẽ nhíu mày cắt ngang câu nói của bà:

– Tôi không muốn vợ mình phải bẩn mắt, Quách Phú Hùng, ông muốn dạy vợ thì về nhà, đừng quên rằng ở chính căn phòng này ông đã không còn chỗ đứng.

Phú Hùng nghe vậy bực bội rời đi, Tô Ly Châu cũng hốt hoảng chạy theo:

– Phú Hùng, hãy nghe tôi nói đã!

2 bóng người rời đi, cánh cửa khép lại, Diễm Nguyệt lúc này mới đứng dậy trả lại chiếc áo cho hắn rồi thở dài:

– Mặc Thiên, như vậy có phải hơi quá đáng không?

Hắn nghe vậy chỉ mỉm cười nhận lại chiếc áo rồi dịu dàng nhìn cô:

– Không hề, như vậy chưa nhằm nhò gì so với những ngày em phải thay anh gánh vác những vấn đề của Tần Thị.

– Nhưng em nghĩ là do 2 mẹ con họ vốn không liên quan gì đến Quách Phú Hùng hơn nữa Quách Vy lại là tâm huyết của ông ấy.

– Được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi thôi!

Diễm Nguyệt ngây người nhìn hắn:

– Đi đâu?

– Xong việc thì nên nghỉ ngơi 1 chút, hơn nữa anh còn đang chờ 1 tin tốt từ Harvey nữa.

– Vậy…vậy còn vị trí này?

Diễm Nguyệt quay người nhìn vào chiếc ghế Chủ tịch nặng trịch, Mặc Thiên thấy vậy lại chẳng để tâm, nhún vai 1 cái rồi đưa tay ra ôm lấy eo cô rời đi:

– Điều anh quan tâm là em, còn mọi cái khác anh đều không để trong lòng. Chiếc ghế Của Tần Thị anh còn không đặt nặng, em nghĩ 1 Quách Vy nhỏ bé này có thể làm anh lưu tâm sao? Hơn nữa, anh không muốn em phải vất vả, chiếc ghế đấy, cứ để vậy đi, sớm muộn gì anh cũng sẽ biến nơi này thành tài sản công ích.

Diễm Nguyệt nghe vậy có 1 chút giật mình, số tiền bỏ ra để lấy được chiếc ghế này cũng đủ để xây thêm vài cái Quách Vy rồi bởi vì sổ cổ phần hắn thu mua đều là giá gấp 100 lần so với mức giá quy định, hơn nữa 20% của Lord tặng cho cô hắn cũng đã chuyển đến tài khoản của Lord 1 khoản tiền mà có lẽ đến mấy đời nhà cô tiêu cũng chẳng hết. Diễm Nguyệt nghĩ đến đấy lại thở dài, cô lúc nào mới thích nghi được với cuộc sống của người có tiền đây:

– Mặc Thiên, dù sao trên danh nghĩa em vẫn là Chủ tịch của Quách Vy, hay là anh hãy sát nhập Quách Vy vào Tần Thị đi.

Mặc Thiên nghe vậy đôi chân khẽ dừng bước, rất nhanh sau đó liền mỉm cười:

– Được, chỉ cần là vợ nói anh đều nghe.

Lời hắn nói làm cô phì cười, hắn rốt cuộc từ lúc nào đã trở nên dễ bảo như vậy:

– Được rồi, anh bớt nịnh đi. Đang còn sớm, hay chúng ta đi chợ mua ít đồ em muốn nấu vài món thay đổi khẩu vị cho ba.

– Đi thôi.

Đám người đi theo bọn họ lúc này chỉ biết nhìn nhau khó hiểu, vị luật sư khi nãy thở dài nhún vai 1 cái rồi bước đi, mọi người thấy vậy cũng lắc đầu rồi theo sau.

——–/-/-/-/-/——-

Chợ hôm nay náo nhiệt đến lạ thường. Mấy chị đi chợ thì ra vẻ làm dáng, vài bà bán hàng lại huých vai nhau chỉ trỏ, đâu đó vang lên những lời xì xào, bàn tán:

– Nhìn họ kìa, trông thật đẹp đôi!

– Anh ta là ai vậy? Thật đẹp trai quá!

– Trông cậu con trai kia quen quá, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải.

– Gặp ở đâu ngoài trên mặt báo và truyền hình. Cậu ta là Tần Mặc Thiên – Chủ tịch của tập đoàn Tần Thị đấy.

– Sao? Nếu vậy…cô gái đi bên cạnh là…?

– Còn ai vào đây nữa, Tần phu nhân đấy. Tin tức gần đây có đưa tin cô ấy lên thì phải, nghe đâu cậu ta đã chuyển hết tất cả tài sản sang cho vợ mình kể cả Tập đoàn Tần Thị.

– Thật sao? Sao lại có người tốt số vậy nhỉ? Đến khi nào mình mới gặp được 1 người như vậy?

– Ở đấy mà mơ đi, nghe nói cô gái đấy cũng không phải tầm thường đâu. Thời gian Tần Thị gặp khó khăn vì số lô hàng xấu, cô ấy đã thay thế vị trí Chủ tịch của cậu ta mà giải quyết được vấn đề đó trong vòng có vài ngày thôi.

Mọi người nghe vậy liền ồ lên 1 tiếng, kinh ngạc có, ngưỡng mộ có, ghen ghét cũng có. Đám người đó cứ hướng những ánh nhìn hiếu kỳ ấy đến đôi uyên ương đang bước vào.

Đôi giày da đen bóng song song cùng với đôi guốc hàng hiệu từng bước nện trên mặt đất ướŧ áŧ, nước bẩn vì thế mà bắn tung toé lên 2 đôi giày ấy, mùi thực phẩm xộc thẳng vào mũi, Mặc Thiên đưa tay lên che miệng lại nhíu mày:

– Diễm Nguyệt, sao không vào siêu thị?

Cô quay sang nhìn hắn như vậy liền phì cười, người như hắn chắc đây là lần đầu đi vào chợ:

– Siêu thị toàn đồ đông lạnh làm sao ngon bằng đồ tươi sống được.

– Nếu em muốn, anh sẽ bảo người đi mua. Chúng ta về thôi, cái mùi tanh tưởi này anh thật sự chịu không nổi.

Diễm Nguyệt dường như không để tai vào câu nói đấy, hớt hải túm lấy cánh tay hắn kéo đến 1 quầy bán hải sản tươi sống. Cô vui vẻ chào bác chủ quầy:

– Bác, bên mình có những loại gì vậy ạ?

Bác chủ quầy gặp khách liền vui vẻ:

– Chỗ tôi cái gì cũng có, cô gái muốn lấy cái gì?

– Vậy bác chọn cho cháu 1 con cá tươi ngon 1 chút.

– Cá sao? Cá hồi, cá chim, cá thu, cá nục…

Diễm Nguyệt nhìn qua 1 lượt, suy nghĩ 1 hồi rồi ngập ngừng nói:

– Bác còn loại khác không? Như cá anh vũ hoặc cá sủ vàng.

Bác chủ quầy nghe vậy có chút giật mình nhưng rất nhanh sau đó lại tươi cười:

– Tôi có đánh bắt được 1 con cá sủ vàng nhưng vì giá loại đấy đắt quá nên không có đem ra đây. Cô gái, nếu cô đồng ý lấy thì tôi sẽ gọi người đem ra.

– Vậy sao? Vậy tốt quá, bác bảo họ đem ra đây, cháu lấy.

Bác chủ quầy nghe vậy liền biết gặp được khách sộp như mở cờ trong bụng, nhưng lại có chút chần chừ nói:

– Ah…cô gái, con cá đấy khá nặng mà 1kg của nó có giá là 55.000 USD…nếu cô đồng ý giá đó…tôi sẽ về lấy ngay.

– 55.000USD sao?

Diễm Nguyệt hơi giật mình 1 chút, cô biết loài đấy khá đắt nhưng không nghĩ giá lại cao như vậy. Đang phân vân suy nghĩ xem có nên lấy hay không thì liền thấy 1 sấp tiền đặt lên bàn quầy trước mặt.

– Ông nghĩ chúng tôi không đủ tiền sao? Chỗ đó còn đủ mua 10 con cá đấy, mau về lấy nhanh lên.

Bác chủ quầy nhìn tập tiền dày cộm đến hoa mắt, mừng không tả xiết liền đổi giọng nịnh nọt:

– Ây, tôi đâu dám nghĩ thế. Nhìn người là biết cậu là người có tiền rồi. Khách Quý à, đợi tôi 1 chút tôi gọi người đem ra luôn đây.

Dứt lời bác chủ quầy vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, nét vui còn đọng trên gương mặt chưa giảm.

Diễm Nguyệt bên cạnh giật giật cánh tay hắn nói nhỏ:

– Mặc Thiên, mình trả đủ tiền là được rôi, không cần khoa trương như vậy.

– Anh không quan tâm, anh muốn nhanh nhanh rời khỏi chỗ này thôi.

Cô lúc này cũng chỉ biết thở dài, nghĩ đến số tiền đó lại cảm thấy tiếc.

Lúc sau, có 2 người đàn ông cùng khiêng 1 chậu nước to đi vào. Bác chủ quần đon đả đi ra chỉ cho họ điểm đặt xuống. Cái chậu được đặt xuống, 2 người kia liền rời đi, bác chủ quầy lúc này cúi xuống tháo chiếc nắp ra, con cá nằm trong chậu vẫy vùng làm nước bắn tung toé khiến hắn bất giác lùi lại vài bước.

Bác chủ quán cúi xuống đưa tay ra bắt lấy con cá, ai ngờ nó dãy nảy bật ra khỏi chậu nước. Bác chủ quán hốt hoảng lai tới bắt lại nhưng 1 phần do nó trơn và cũng khá năng nên dễ bị tuột. Diễm Nguyệt thấy vậy chẳng thèm nhìn sắc mặt hắn mà phán 1 câu xanh rờn:

– Mặc Thiên, nhanh lên, mau giúp bác ấy bắt lại con cá.

Hắn lúc này thì khỏi phải nói rồi, mặt tối sầm xuống, mọi nhẫn nhịn nãy giờ của hắn liền bị phá vỡ, tức giận nắm lấy tay cô gắt lên:

– KHÔNG MUA NỮA, VỀ!

Diễm Nguyệt lúc này mới chuyển hướng nhìn sang hắn, biết mình đã chọc giận hắn nhưng cô vẫn còn cảm thấy tiếc con cá và số tiền kia nữa nên lại phải dùng tuyệt chiêu. Diễm Nguyệt 2 hốc mắt đỏ ưng rung rưng nước ngước nhìn:

– Mặc Thiên, sao anh lại gắt với em. Em chỉ muốn mua con cá đó về nấu chút bổ dưỡng cho anh với ba thôi, anh nói như vậy thật sự là không nhìn đến tâm ý của em sao?

Hắn thấy cô như vậy liền nhanh chóng đổi thái độ, giọng trở nên dịu dàng hơn:

– Được rồi, anh xin lỗi, anh làm sao không nhìn đến tâm ý của em chứ. Đợi anh 1 chút.

Dứt lời, hắn liền cởi chiếc áo vest ra bước tới ném mạnh phủ lên con cá, rồi hướng ánh mắt sắc lạnh đến bác chủ quầy gằn giọng:

– Còn không mau bắt lấy nó!

Bác chủ quầy hơi hoảng sợ 1 chút rồi sau đó chạy đến chụp lấy con cá trong chiếc áo. Sau khi cố định chắc chắn con cá cho vào túi, bác chủ quầy định toan đưa cho hắn thì liền thấy hắn quăng thêm vài tờ tiền lên bàn:

– Cầm lấy số tiền này rồi đen con cá đến địa chỉ abcxyz.

Chủ quầy mừng rỡ vội vàng cầm lấy số tiền rồi gật đầu lia lịa:

– Được, được.

Lời vừa dứt hắn liền ôm eo cô quay lưng rời đi, bỗng có tiếng gọi từ phía sau:

– Khách quý… Khách quý…

Chủ quán hớt hải chạy đến chỗ họ rồi đưa chiếc áo vest của hắn ra:

– Áo của ngài.

Mặc Thiên nhìn bác chủ quầy rồi nhìn xuống chiếc áo, mặt tối đen lại, thanh âm rét lạnh rùng mình:

– BỎ!

Nói xong hắn bực bội bước đi, Diễm Nguyệt nhìn theo bóng hắn rồi nhìn xuống chiếc áo thở dài:

– Chiếc áo này rất đắt tiền, bác giặt sạch đi rồi giữ lấy mà mặc.

Dứt lời cô cũng vội vàng bước theo hắn trở vào xe.

Mặc Thiên đứng ở ngoài lấy điện thoại ra gọi cho ai đấy rồi tắt máy, mở cửa xe ngồi vào lái đi.

Diễm Nguyệt quan sát vẻ mặt của hắn rồi nhẹ giọng hỏi:

– Mặc Thiên, dù sao mình cũng là đi thẳng về nhà sao lại phải nhờ người ta đem cá đến.

Mặc Thiên không nhìn cô, mắt vẫn hướng thẳng phí trước mà lái xe, lãnh đạm trả lời:

– Xe anh có thể vứt, nhưng để cái thứ tanh tưởi như vậy ở cạnh, anh thật không thể thở nổi.

Diễm Nguyệt nghe vậy chỉ biết nhún vai 1 cái, cũng chỉ là 1 con cá thôi mà hắn có phải là làm quá lên không?

——–/-/-/-/-/——–

Xe đi vào cánh cửa của biệt thự nhà hắn, Diễm Nguyệt bước xuống nhìn đám người trước mặt khó hiểu. Người đàn ông gần đấy mỉm cười bước đến, Diễm Nguyệt có chút mơ hồ nhìn ông ta, cô hình như đã gặp ông ấy ở đâu rồi thì phải, trông mặt khá quen.

Người đàn ông đấy hướng đến hắn đưa tay ra:

– Tần tổng, đã lâu không gặp!

Mặc Thiên mỉm cười lịch sự bắt lấy tay ông:

– Lý Gia tiên sinh, hôm nay làm phiền ngài rồi.

– Haha, không phiền. Ta cũng muốn gặp ba cậu ôn lại chuyện cũ 1 chút.

– Vậy xin mời!

Dứt lời hắn bước sang 1 bên nhường cho ông đi vào. Diễm Nguyệt lúc này mới giật tay áo hắn hỏi nhỏ:

– Mặc Thiên, không lẽ ông ta là Lý Phúc Lâm, mọi người vẫn hay gọi là Lý Gia sao? Ông ta được mệnh danh là “Đầu bếp vàng của làng ẩm thực Trung Hoa”?

– Phải rồi.

Diễm Nguyệt ngây người 1 hồi, ông ta luôn xuất hiện trên các mặt báo cũng các kênh truyền hình ẩn thực, thảo nào cô nhìn lại thấy quen như vậy.

– Mặc Thiên, anh quen ông ấy sao?

– Là bằng hữu của ba anh.

– Vậy, là anh gọi ông ta đến sao?

Mặc Thiên lúc này nhìn cô mỉm cười yêu chiều:

– Diễm Nguyệt, tâm ý của em anh đều cảm nhận được. Mọi chuyện còn lại em cứ để Lý Gia thay em làm đi.

Diễm Nguyệt nghe vậy cũng bất đắc dĩ gật đầu, thôi thì dù sao 1 mình cô với con cá to như vậy cũng không thể nào làm nổi hơn nữa cũng có thể cô nấu sẽ chẳng ngon bằng ông ấy vậy thì sẽ phí lắm.

Thật không hổ danh là đầu bếp vàng, chỉ loay hoay 1 hồi mà căn phòng đã trở nên thơm lừng, trên bàn ăn được bày biện thịnh soạn, mọi người háo hức ngồi vào vị trí của mình mà thưởng thức.

Bữa cơm kết thúc trong vui vẻ, bọn họ mỗi người một việc. Lý Gia cùng Tần Mặc Hùng đi ra phía vườn ngồi uống trà nói chuyện. Diễm Nguyệt sau khi uống bát thuốc của dì Hạ xong cũng trở về phòng để tắm rửa.

1 lúc sau, Diễm Nguyệt từ phòng tắm bước ra đã thấy hắn đứng ở ngoài ban công hút thuốc.

Bỗng chuông điện thoại vang lên, màn hình hiện tên Harvey, hắn vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dập điếu thuốc rồi bắt máy:

– …..

– Được, ngày mai mình muốn xem tin tốt của cậu.

Dứt lời hắn liền tắt điện thoại, bở môi khẽ nhếch lên tạo thành 1 đường cong tuyệt mỹ.

Diễm Nguyệt nghe vậy lại hiếu kỳ bước ra ngoài bàn công đến sau lưng hắn:

– Mặc Thiên, có chuyện gì sao?

Nghe tiếng cô, hắn quay đầu lại, 1 chút sững sờ. Diễm Nguyệt lúc này chỉ mặc 1 chiếc váy ngủ 2 giây màu hồng phấn mỏng đến nỗi có thể lờ mờ thấy được nội y bên trong, mái tóc được búi cao 1 cách vội vàng nhưng lại tạo thêm phần quyến rũ. Gương mặt vì hơi nước còn có chút đỏ, đâu đấy trên cổ và bờ vai còn vương vấn vài giọt nước. Dưới ánh trăng của buổi đêm chiếu vào khiến cô càng trở nên đẹp đến mê muội và tất nhiên, hắn đối với cô dù là 3 năm trước khi gặp được cô hay là cho đến hiện tại cô đã là vợ hắn vẫn là không thể nào kiềm chế được du͙© vọиɠ của mình.

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa tình, bàn tay từ từ đưa lên vén vài sợ tóc đang vương trên gương mặt nhỏ bé ấy, thanh âm dịu dàng:

– Em thử nghĩ xem, trong đêm trăng tĩnh mịch, nữ nhân trước mặt anh dáng người mỹ miều lại chỉ tuỳ tiện mặc như không mặc thế này thật sự là khiến người ta phải uống trăng say tình?

Cô bị hắn nói như vậy có chút đỏ mặt, giọng giận dỗi:

– Tuỳ tiện? Chẳng phải những cái “tuỳ tiện” này đều là anh mua sao?

Hắn thấy cô giận dỗi như vậy chỉ mỉm cười đưa tay ra túm lấy eo cô kéo áp sát lại vào người mình:

– Là anh mua sao? Vậy vì em mà anh lại tuỳ tiện…cũng được. Dù sao nguyên tắc của anh chính là em rồi.

Diễm Nguyệt nghe hắn nói vậy thật là muốn cô tức chết mà, rõ ràng là hắn mua bây giờ lại nói vì cô, hắn thật 2 mặt:

– Mặc Thiên, anh…

Lời chưa kịp nói hết liền bị hắn chặn lại bằng 1 nụ hôn mãnh liệt.

Ngoài ban công, dưới ánh trăng mờ ảo đôi uyên ương ấy cứ thế mà dây dưa quấn lấy nhau tạo nên 1 khung cảnh hữu tình đến mê hoặc lòng người.

Nụ hôn ấy kéo dài mãi cho tới khi đôi mắt ai đã mơ màng, du͙© vọиɠ ai đã dâng trào mới từ từ rời ra. Ánh trăng chiếu thẳng vào bóng lưng to lớn, nam nhân ấy nhẹ nhàng bế bổng cô gái lên trở vào bên trong, trên gương mặt còn nở 1 nụ cười dịu dàng.

Một đêm trăng dài, những trận kí©ɧ ŧìиɧ triền miên, âm thanh mê muội cùng những mùi vị hoan ái bao trùm cả căn phòng. Cho đến khi cả 2 cùng gầm lên 1 tiếng, kɧoáı ©ảʍ đạt tới đỉnh, hắn mệt mỏi gục xuống trên người cô, cả 2 chìm vào giấc ngủ.

———-/-/-/-/-/———

Ngày hôm sau trên tất cả cách kênh truyền thông, website, báo chí cùng đăng 1 tin chấn động khiến công chúng giật mình.

“Ảnh hậu Khả Vy đóng phim cấp 3”

Kèm theo lời tin tức là hình ảnh và 1 vài clip nóng của ả đã được làm mờ đi những vùng nhạy cảm chỉ để hiện rõ ràng gương mặt nữ nhân đang mê mẩn vì khoan khoái.

Tin tức được lan truyền đi nhanh chóng ngay những ngày sau, công chúng cùng những người ái mộ đã phẫn nộ và tức giận giữ dội. Bọn họ cùng đề nghị bác bỏ danh hiệu ảnh hậu của ả. Mọi người cũng bắt đầu tẩy chay Trung Tâm Mua Sắm của Tô Ly Châu chỉ vì lý do đơn giản bà là mẹ của ả, khiến các nhà đầu tư rút vốn đồng loạt. Quách Phú Hùng sau khi bán hết số cổ phần của mình lấy tiền để đền bù hợp đồng để chuộc Khả Vy về, số còn lại chi trả cho tổn thất của Trung Tâm mua sắm của Tô Ly Châu, dòng họ Quách vì thế từ đó mà tán gia bại sản. Căn biệt thự của gia đình cũng đành phải bán đi để trả nợ, con đâu đủ mua được 1 căn hộ nhỏ ở ven thành phố.

---------