Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Hận Mà Yêu

Chương 1: Mối hận (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người ta đọc hồ sơ cái là liền nhận tôi luôn. Ngày mai đến nhận việc. Dù sao tôi cũng cần công việc nên mặc kệ.

Nói rồi cô bỏ lên lầu, hắn ở dưới liền nhíu mày đôi mắt trở nên sâu thẳm, lấy điện thoại ra gọi:

– Điều tra Giang Thị!

Sáng hôm sau, Diễm Nguyệt bắt đầu đi làm. Công việc cô nhận được lại là chức thư ký của Tổng Giám đốc, cô chỉ chịu trách nhiệm dịch văn bản và giúp Giám đốc giao tiếp với khách hàng nước ngoài, Diễm Nguyệt có chút ngỡ ngàng khi nhận được công việc này, đâu phải ai muốn làm thư ký cho giám đốc đều được đâu, nhưng cô cũng nhún vai cho qua. Công việc vài ngày đầu cũng trôi qua khá tốt.

“Cốc, cốc”

– Vào đi

– Giám đốc, văn bản này đã dịch xong (Diễm Nguyệt nhẹ nhàng đi tới đặt lên bàn)

Tên giám đốc, cầm lấy lật lật qua vài tờ xem rồi lại để xuống. Hắn đứng dậy đi tới bên cô, nhẹ nhàng đặt tay lên vai. Diễm Nguyệt có chút giật mình liền lùi lại:

– Giám đốc, xin ngài giữ khoảng cách.

Hắn thấy cô như vậy, đành cười trừ:

– Diễm Nguyệt, hôm nay tôi có khách hàng quan trọng ở bên Pháp sang. Cô chuẩn bị, tối sẽ đi với tôi!

– Sao lại là tôi?

– Cô không phải là thư ký của tôi sao? Với lại tôi không biết tiếng Pháp! (Tên giám đốc nhìn cô nham hiểm cười 1 cái)

Diễm Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu 1 cái rồi quay trở ra, trước khi đi còn nghe thấy hắn dặn dò 1 câu:

– Là khách hàng quan trọng nên ăn mặc 1 chút!

Tối hôm ấy, Diễm Nguyệt mặc 1 chiếc đầm ánh kim, cổ được khoét trễ xuống đến nửa ngực, cô cảm thấy bộ y phục này là lịch sự nhất so với cả cái tủ quần áo này. Bước xuống lầu, hướng cửa đi ra, Mặc Thiên khó chịu nhìn cô ăn mặc thế này:

– Đi đâu?

– Gặp khách hàng

Diễm Nguyệt trả lời qua loa rồi đi thẳng ra ngoài bắt xe không để cho hắn kịp hỏi thêm gì. Mặc Thiên tức giận, gặp khách hàng mà cần phải ăn mặc thế sao, 1 lúc hắn nhớ ra gì đó liền cầm điện thoại lên:

– 5 phút, mang hồ sơ về Giang Thị cho tôi!

Đúng 5 phút sau, 1 người áo đen cầm sấp giấy đến đưa cho hắn và nói:

– Giang Thị là chỉ là 1 công ty bình thường nhưng cũng khá phát triển. Giám đốc là Giang Đông Khánh 30 tuổi, hắn là 1 kẻ rất gian xảo. Nghe nói việc làm ăn của hắn thường giao dịch bằng nữ nhân, vì vậy công ty luôn liên tục tuyển nhân viên nữ, chỉ cần có chút ngoại hình là hắn sẽ cho đi gặp đối tác để giao dịch. Có nhiều người đã làm đơn kiện hắn nhưng quan hệ của hắn cũng khá tốt vì vậy vẫn chưa bị công an sờ gáy đến.

Mặc Thiên suy nghĩ 1 chút liền tức giận nói:

– Mẹ kiếp, điều tra xem hôm nay hắn ta gặp khách hàng ở đâu!

Tên áo đen khẽ gật đầu rồi quay đi

Diễm Nguyệt dừng trước 1 khách sạn cao cấp, nam nhaan viên lịch sự chào hỏi:

– Có phải là Lam tiểu thư

Diễm Nguyệt khẽ gật đầu 1 cái:

– Giang tiên sinh đã dặn dò, mời cô đi theo tôi.

Nam nhân viên dẫn cô tới 1 phòng ăn lớn, bước vào đã thấy tên giám đốc và 1 người ngoại quốc ngồi đấy, Diễm Nguyệt liền thở phào 1 cái rồi lịch sự cúi chào. Thú thật khi cô đến khách sạn trong lòng bỗng có chút lo sợ, nhưng may là gặp khách hàng thật:

– Diễm Nguyệt, ngồi đây.

Đông Khánh lịch sự kéo ghế ra cho cô, Diễm Nguyệt mỉm cười cảm ơn rồi ngồi xuống. Cô ở đây có trách nhiệm phiên dịch cho cả 2 bên, sau khi giao dịch thành công, Đông Khánh đẩy 1 ly rượu sang cho cô rồi cười:

– Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng!

Cô cũng lịch sự cầm lên, 3 ly rượu va vào nhau rồi cùng đưa lên miệng. Chuông điện thoại vang lên, Đông Khánh cười xã giao:

– Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại 1 chút.

Lúc này, Diễm Nguyệt cảm thấy chóng mặt, đầu óc bắt đầu quay cuồng cô lấy tay xoa thái dương, chắc có lẽ do rượu:

– Xin lỗi, tôi đi vệ sinh 1 chút.

Toan đứng lên nhưng bàn chân lại không có chút sức lực liền ngã vào 1 cánh tay đưa ra, Diễm Nguyệt bối rối đẩy tên ngoại quốc ra:

– Cảm ơn!

Tên ngoại quốc cười nham hiểm ôm chặt lấy cô, thì thầm vào tai (em không biết tiếng anh nên cứ viết tiếng việt cho dễ hiểu mọi người nhé):

– Ngoan, hôm này chiều anh!

Diễm Nguyệt rùng mình đẩy hắn ra nhưng người cô lại không còn 1 tí sức lực, mẹ kiếp cô bị bỏ thuốc rồi, cơ thể bắt đầu nóng dần, Diễm Nguyệt mơ màng mà nói:

– Bỏ tôi ra

Tên ngoại quốc đặt cô lên 1 chiếc ghế salon ngay đó, ánh mắt lộ rõ sắc dục. Cô nằm đấy ánh mắt mơ màng, hơi thở dồn dập, 2 má ửng hồng lên vì nóng. Đôi mắt hắn nhìn xoáy sâu vào bộ ngực đang phập phồng trước mặt, rồi lao vào xe toạc phần trên của chiếc váy trên người cô, Diễm Nguyệt giật mình lấy chút tỉnh táo cuối cùng đấy hắn:

– Không được!

Bàn tay bẩn thỉu bắt đầu mơn trớn mà xoa bóp. Bỗng “RẦM” cách cửa bật tung ra, Mặc Thiên thấy khung cảnh trước mặt giận đến nổi gân xanh, hắn lao túm lấy áo tên ngoại quốc rồi đẩy văng sang 1 bên. Cởi chiếc áo khoác mặc vào cho Diễm Nguyệt, rồi cúi xuống bế cô đi không quên dặn:

– Nhốt hắn vào hầm, đợi ta xử lý!

Về tới biệt, thuốc lúc này mới phát tác dụng. Diễm Nguyệt nằm trên giường bắt đầu uốn éo, hắn kéo chăn lên đắp cho cô cô lại vùng vằng đạp ra, y phục đã bắt đầu xộc xệch, chỗ hở chỗ đậy, cảnh tưởng này là đang khıêυ khí©h sự nhẫn nại của hắn mà.

– Mẹ kiếp, lại dám bỏ thuốc

Diễm Nguyệt bắt đầu thấy cổ họng khô khan, cô vật vã giật tung quần áo:

– Nước….nước…

Mặc Thiên thấy vậy liền rót 1 cốc nước bước tới đỡ cô dậy giúp cô uống nước. Diễm Nguyệt cảm nhận được hơi đàn ông liền rúc đầu vào ngực hắn, bàn tay không yên phận mà lượn lờ trước ngực hắn phải nói là mặt hắn lúc này đen như đít nồi, nhẫn nại của hắn bị phá vỡ rồi:

– Lam Diễm Nguyệt, lần này là cô tự nguyện dâng cho tôi.

Dứt lời hắn cúi xuống hôn lên đôi môi nóng bỏng đó, đầu lưỡi nhẹ nhàng đi vào khoang miệng mà Diễm Nguyệt lần này lại đón nhận nhiệt tình. Bàn tay hắn bắt đầu mơn trớn trên cơ thể cô. Du͙© vọиɠ trào lên, lắn mạnh tay lột bỏ nốt lớp quần áo còn sót lại, cổ họng khô khan đặn lên cổ cô 1 nụ hôn rồi từ tưg trượt xuống xương quai xanh rồi đến bộ ngực tròn trịa hắn từ từ mà nhấm nháp lưu lại nhiều dấu ấn ám muội. Diễm Nguyệt toàn thân bắt đầu đor ửng, khẽ rùng mình rên lên 1 tiếng khiến hắn bị kí©h thí©ɧ. 2 tay hắn từ di chuyển xuống mông cô, tách chân ra nhẹ nhàng mà đi vào. Diễm Nguyệt nhíu mày 1 chút nhưng cũng ngửa cổ ra gấp gáp thở mà đón nhận hắn. Phản ứng của cô khiến hắn cảm thấy thoả mãn liền mãnh liệt mà ra vào, Diễm Nguyệt vì vậy mà phát ra những âm thanh mê muội. Hắn cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cô thì thầm:

– Gọi tên tôi!

– Thiên…!

Hắn nở nụ cười thoả mãn lại mạnh mẽ vào sâu hơn. Đêm đấy, không biết đã làm bao nhiêu lần, bao nhiêu tư thế nhưng hắn và cô vẫn mãnh liệt như vậy. Mãi đến khi trời bắt đầu trở sáng, cả 2 mới xà vào lòng nhau mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

* * * * *

Diễm Nguyệt cả người mềm nhũn từ từ mở mắt, hình ảnh ngày hôm qua chợt ùa về, cô giật mình bật dậy liền thấy hắn ở đấy ngồi vắt chéo chân mà đọc cái gì đấy.

– Tỉnh rồi?

Diễm Nguyệt có chút xấu hổ kéo cao chăn lên che những dấu vết mờ ám của đêm qua.

– Cái đó…hôm qua…

Lại nhắc đến hôm qua, hắn có chút bực bội. Nếu không phải hắn nhanh chân thì chắc ngày hôm qua cùng với cô không phải là hắn rồi:

– Diễm Nguyệt, em rốt cuộc có não không vậy? Muốn xin việc cũng phải tìm hiểu kỹ công ty chứ.

Hắn cầm 1 sấp giấy đi đến bên cạnh giường ngồi xuống đưa cho cô. Diễm Nguyệt ngây ngô nhìn hắn rồi cầm lên đọc:

– Tôi…tôi…không biết, chỉ là vô tình đi qua thấy dán thông báo tuyển thì vào nộp hồ sơ thôi…không nghĩ nhiều đến vậy!

Hắn thở dài rồi xoa đầu cô:

– Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Hôm qua chắc cũng đã rất mệt, tôi sẽ bảo dì Hạ nấu chút gì đó cho em

Hắn nói làm cô có chút đỏ mặt lúng túng quay đi, biểu hiện của cô như vậy làm hắn bật cười, đứng dậy đi ra cửa như nhớ ra gì đó liền quay lại nói:

– Còn nữa, nộp hồ sơ vào Tần Thị đi.

Diễm Nguyệt giật mình nhìn hắn, mãi đến khi hắn đi ra và đóng cửa lại, cô mới dời tầm mắt vào sấp giấy hắn đưa lúc nãy mà nở 1 nụ cười tà mị.

(Haha sau sự việc đêm qua tình cảm đi lên nên e chuyển xưng hô từ “cô” sang “em” nhé)

Hôm sau, cô nghe lời hắn đến nộp hồ sơ tại Tần Thị. Đứng trước toà cao ốc đồ sộ như thế này Diễm Nguyệt không khỏi kinh hãi, đây mới chỉ là 1 phần tài sản của hắn. Trong xã hội từ kẻ thấp bé đến người có địa vị đều phải nể hắn 1 bậc, chỉ nghĩ đến đây thôi ý chí trả thù của cô cũng nản dần. Diễm Nguyệt lấy hết can đảm bước vào:

– Xin hỏi có thể giúp gì được cho cô?

– Tôi muốn nộp hồ sơ xin việc.

Chị nhân viên nhìn cô từ trên xuống dưới rồi mới lên tiếng:

– Mời cô đi theo tôi!

Diễm Nguyệt gật đầu rồi đi theo. Thật ra hắn đã có dặn trước rồi, chứ tập đoàn thịnh vượng như thế đâu phải ai muốn nộp hồ sơ là được, tất nhiên không phải hắn nói thế mà cô được đặc cách, Diễm Nguyệt cũng phải thông qua phỏng vấn và kiểm tra trình độ kiến thức cô cũng mới được làm việc.

– Đường Mẫn Nhi, đây là Lam Diễm Nguyệt đã thông qua sát hạch.

– Được rồi, cô về làm việc đi!

Chị nhân viên gật đầu rồi quay đi, Mẫn Nhi bước tới đưa tay ra:

– Diễm Nguyệt, chị là Mẫn Nhi thư ký riêng của Tần tổng

Diễm Nguyệt cũng lịch sự mỉm cười bắt tay lại.

– Đây là bàn làm việc của em, công việc cũng em cũng là thư ký dịch thuật văn bản.

Mẫn Nhi nói xong, quay lưng đi. Đến trước 1 cửa phòng lớn gõ 2 tiếng “cốc, cốc”

– Giám đốc, cô ấy đã đến làm việc

Nam nhân ở bên trong mỉm cười mê hoặc:

– Được!

Trở về phòng làm việc của Diễm Nguyệt.

– Diễm Nguyệt, cô làm sao lại được vào làm vậy?

– Diễm Nguyệt, có phải cô đi cửa sau không?

– Diễm Nguyệt, cô quen với Tần tổng sao?

Tính tò mò của mọi người và những câu hỏi dồn dập khiến Diễm Nguyệt khó chịu, cô nhẫn nại đứng lên, quay người lại cố gắng nở 1 nụ cười thân thiện:

– Để được vào công ty tôi cũng được thông qua sát hạch, mọi người làm ơn thu bớt cái tính hiếu kỳ lại.

Câu nói của cô thật sự có tính răn đe, mọi người tự động quay về chỗ của mình, Diễm Nguyệt thở dài 1 cái rồi ngồi xuống, bỗng 1 chồng văn bản đặt trước mặt, Trang Lộ Lộ khó chịu nói với cô

– Cô dịch hết chỗ này trong hôm nay.

– Trong hôm này (Diễm Nguyệt nhìn đống văn bản rồi nhìn sang Lộ Lộ)

– Phải, chẳng phải cô được thông qua sát hạch sao, chắc có khả năng chứ.

– Được

Diễm Nguyệt miễn cưỡng gật đầu, mới đi làm đã phải tăng ca rồi:

– Diễm Nguyệt, anh là Khôi Vĩ, có cần anh giúp không?

Diễm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt, trông còn trẻ và cũng khá bảnh bao, cô lịch sự mỉm cười:

– Cảm ơn, nhưng tôi tự làm được.

Mới ngày đầu đi làm mà đã bị chèn ép rồi, mọi người đều tan làm còn cô vẫn phải cắm đầu vào máy tính, những ngón tay thon dài nhảy nhót trên bàn phím. Mặc Thiên tan làm đi qua thấy đèn phòng còn sáng liền ngó vào, thấy cô vẫn còn chăm chú mà làm việc, gương mặt nghiêm túc, bàn tay nhỏ nhắn thoăn thoát lúc viết lúc gõ, đôi môi cánh đào cứ mấp máy lẩm nhẩm đọc gì đấy cảnh tượng bình thường này thế mà lại cực kỳ thu hút cái nhìn của hắn, 2 tay đút túi, mỉm cười nhẹ nhàng mà bước đến:

– Công ty không trả lương tăng ca.

Diễm Nguyệt dưng tay 1 chút rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn:

– Biết sao được, tôi là ma mới mà. Anh chưa về sao?

Hắn khẽ gật đầu rồi dịu dàng nói:

– Có muốn về cùng?

Diễm Nguyệt nhìn lên đồng hồ thấy đã muộn, cũng trễ giờ xe buýt rồi nên miễn cưỡng gật đầu. Sắp xếp 1 chút bàn làm việc, cô cùng hắn đi ra xe. Khi 2 bóng hình vừa đi khuất, 1 ánh mắt sắc lạnh quét lên bàn làm việc của cô, từ từ đi tới bên cạnh cầm lấy 1 tập văn bản rồi bỏ đi.

Trở về biệt thự, Diễm Nguyệt mệt mỏi lướt qua hắn mà lết lên phòng, cả ngày làm việc thật vất vả. Cô đi vào phòng tắm, xả nước ấm ngâm mình trong bồn thật thoải mái. Nghĩ tới ngày mai lại phải úp mặt vài đống văn bản đó, Diễm Nguyệt khẽ thở dài. Tắm rửa xong cô mới chợt nhớ còn chưa lấy quần áo, bèn với lấy 1 chiếc khăn quấn tạm rồi bước ra ngoài. Vế phía hắn do thấy cô lâu xuống ăn liền đi lên phòng gọi và tất nhiên, khung cảnh mỹ miều như thế hắn sẽ không bỏ qua. Cô đứng trước tủ quần áo chỉ quấn chiếc khăn dài vừa đủ che cặp mông cong tròn để hở đôi chân thon dài mà trắng nõn, bầu ngực đẫy đà mà phập phồng theo hơi thở, gương mặt đỏ ửng vì hơi nóng, thân thể vì mới tắm còn vương lại vài giọt nước cảnh tượng ấy thật là “phong hoa tuyệt đại”. Mặc Thiên nhẹ nhàng đi tới sau lưng cô, giọng nói đã trở nên khàn đυ.c:

– Diễm Nguyệt, em mặc như này là có ý gì?

Cảm nhận được hơi thở nóng phả vào sau gáy, Diễm Nguyệt rùng mình quay người lại, bàn tay vô thức đưa lên túm chặt chiếc khăn:

– Mặc Thiên, anh không biết gõ cửa sao?

– Đây là nhà anh, anh cần phải gõ sao? (Hắn mê muội nhìn cô mỉm cười)

– Anh…anh….anh đi ra cho tôi thay quần áo (cô nói lại hắn không được liền gắt nhẹ đẩy hắn ra)

Hắn túm lấy eo cô kéo sát lại, 2 người chỉ cách nhau 1 lớp khăn, Mặc Thiên khẽ cúi đầu xuống thì thầm vào tai cô:

– Diễm Nguyệt, em là muốn “lạt mềm buộc chặt” sao?

– Tôi mới không dám.

– Vậy sao? Vậy là anh nghĩ nhiều rồi.

Hơi thở nóng phả vào cổ khiến cô rùng mình, gương mặt đã trở nên ửng hồng, bàn tay hắn mân mê trườn xuống dưới rồi luồn vào bên trong, Diễm Nguyệt bắt đầu thở gấp:

– Mặc Thiên…chỗ đó…không được…

– Đối với Mặc Thiên, sẽ không có từ “không được”

Hắn cúi xuống bế bổng cô đến bên giường, tiện tay tháo luôn lớp khăn vướng víu, hắn cũng phải công nhận cơ thể cô rất đẹp, dù đã xảy ra quan hệ nhiều lần nhưng hắn đối với cô vẫn là có chút kí©h thí©ɧ mạnh. Du͙© vọиɠ sôi trào, trút bỏ nốt lớp quần áo còn sót lại hắn tách chân cô ra nhẹ nhàng mà đi vào. Lại một cảnh xuân nữa hiện ra.

Mệt mỏi thả người xuống giường, hắn quay sang đã thấy cô ngủ ngon khẽ mỉm cười. Bỗng chuông điện thoại vang lên:

-……..

– Được, tôi sẽ đến.

Cúp máy, hắn quay sang cô đặt 1 nụ hôn rồi đứng dậy chỉnh trang quần áo đi ra. Nghe được tiếng cửa đóng, hàng lông mi khẽ động đậy từ từ mở, đôi đồng tử nhìn xoáy sâu vào cánh cửa.

Mặc Thiên đi dọc hành lang, đến 1 căn phòng cuối cùng hắn mở cửa bước vào. Đứng trước 1 bước tường được trạm khắc bằng hoa văn cổ đại, bàn tay đưa ra chạm lên 1 hình mặt nguyệt trên bức tường, có tiếng động phát ra, mọi cơ quan bắt đầu hoạt động, bức tường tách làm đôi thấy rõ 1 hành lang sâu thăm thẳm, đèn hầm vụt sáng lên lần lượt, hắn bước vào bức tường cứ thế mà từ từ đóng lại.

Trong 1 kho hầm rộng, chễm chệ ngồi ở vị trí cao nhất là 1 nam nhân có ngũ quan tinh xảo, gương mặt tuấn mỹ ấy đẹp như 1 pho tượng điêu khắc mà toát ra tà khí gϊếŧ người làm 2 kẻ đang quỳ ở dưới run rẩy đến khϊếp sợ. Ngón tay thon dài với lấy điếu thuốc đưa lên miệng, 1 tên áo đen kính cẩn bước tới châm cho hắn, Mặc Thiên hút 1 hơi sâu rồi từ từ nhả khói ra, ánh mắt khoét sâu vào tên ngoại quốc đang quỳ ở dưới, thanh âm lại sắc lạnh đến rùng mình:

– Bàn tay của ngươi thật không an phận.

Tên ngoại quốc nghe vậy, 2 tay bấu chặt vào nhau, hắn làm sao mà không biết Mặc Thiên là ai, tiếng tăm của vị chủ tịch trẻ tuổi ấy vốn là 1 truyền thuyết đã lan truyền rộng ra các nước.

– Tần…Tần tổng…tôi thực sự…không… không biết…

– Không biết sao? Vậy để ta cho ngươi biết.

Nói xong Hắn ra ám hiệu, 1 tên áo đen bước tới, 1 giây chưa kịp hiểu chuyện gì đã nghe tiếng la thất thanh của tên ngoại quốc, máu chảy lan ra 1 vùng, tên ngoại quốc ôm chặt cách tay đã bị đứt lìa bàn của mình mà quằn quại đau đớn. Cảnh tưởng hãi hùng ấy khiến cho kẻ quỳ bên cạnh run rẩy khϊếp sợ. Mặc Thiên dập điếu thuốc vào gạt tàn, bàn tay đan xéo nhau, dựa lưng vào thành ghế vắt chéo chân trông nhàn nhã vô cùng, bờ môi khẽ cong lên một đường, thanh âm phát ra lại chậm rãi:

– Đông Khánh…nghe nói công ty của ngươi….dạo này….không được tốt.

Từng lời từng chữ hắn nhả ra, Đông Khánh nuốt trọn vào tai, công ty vốn dĩ vẫn đang hoạt động bình thường, hắn nói như vậy phải hay không là có ý đó, Đông Khánh run rẩy bò đến bên chân hắn, đầu dập sát đất:

– Tần tổng…xin ngài…rộng lượng tha thứ bỏ qua cho…tôi thực sự không biết Diễm Nguyệt là người phụ nữ của ngài.

Mặc Thiên khẽ nhíu mày, bàn chân từ từ đưa lên nhấn mạnh đầu Đông Khánh xuống, gằn lên từng chữ:

– Diễm Nguyệt không phải là cái tên mà mày có thể gọi.

Đông Khánh run rẩy hoảng sợ, mồ hôi đã thấm ướt đẫm cả lưng áo, 2 tay tự giác đưa lên mà vả liên tục vào 2 bên má:

– Tần tổng…là tôi lỡ miệng…mong ngài dơ cao đánh khẽ.

– Là lỡ miệng sao? Vật để ta giúp ngươi khắc phục.

Lời hắn vừa dứt, 2 tên áo đen đi tới, 1 tên túm tóc giật ngửa đầu Đông Khánh ra, tên kia bóp chặt miệng hắn, động tác nhanh chóng tới mức chỉ kịp nghe được tiếng kêu ú ớ của Đông Khánh, máu từ khoang miệng trào ra chảy xuống đất kéo theo cả 1 mảng thịt. Đông Khánh trợn ngược mắt lên, 2 tay theo phản xạ mà bịt lấy miệng mình, máu từ các kẽ tay vẫn cứ thế ồ ạt mà chảy ra, hắn ngã ngửa ra đất mà lăn qua lăn lại, tiếng kêu la cũng không còn rõ ràng được. Mặc Thiên, từ từ đứng dậy đi về phía hắn, đôi mắt sắc lạnh quét lên gương mặt đang nhăn nhó vì đau đớn:

– Cắt lưỡi đi là sẽ không bao giờ lỡ miệng nữa.

Thanh âm của hắn bình thản đến đáng sợ, Mặc Thiên mỉm cười rồi bước đi. Quay trở lại phòng cô, mở cửa bước vào nhưng chiếc giường lại trống trơn, hắn có chút bất an liền lao vội xuống lầu lại bắt gặp được cô đang lúi húi trong bếp làm cái gì đó. Hắn khẽ thở phào, tâm tình trở nên phức tạp: hắn là lo lắng cho cô sao? Nhẹ nhàng đi đến sau lưng cô, dịu dàng hỏi:

– Đang làm gì vậy?

Diễm Nguyệt bị giọng nói của hắn làm cho giật mình, suýt chút nữa đổ cả nồi nước sôi.

– Á

Theo phản xạ cô đưa ngón tay lên sờ tai, hắn hốt hoảng giật lấy cánh tay cô đưa lên miệng dịu dàng mà thổi:

– Diễm Nguyệt, em vụng về thế này thật khiến người khác lo lắng.

Hành động của hắn làm cô có chút đỏ mặt lúng túng mà rụt tay lại, nói sang chuyện khác:

– Lúc nãy thấy anh cũng chưa ăn gì, nên tôi chỉ nấu chút mì tôm thôi, có muốn ăn không?

– Cũng hơi đói.

Hắn nói rồi mỉm cười quay ra ghế ngồi đợi, Diễm Nguyệt liếc hắn 1 cái rồi quay lại nấu. Lúc sau cô bê ra 2 bát mì nóng hổi mà thơm ngon để trước mặt hắn, Mặc Thiên nhìn vào khẽ nhíu mày:

– Diễm Nguyệt, em không biết tôi không thể ăn được cay sao?

– Làm sao tôi biết được. Tần tiên sinh mà cũng có cái “không thể” sao?

Mặt hắn đen như đít nồi liếc sang cô, Diễm Nguyệt cảm thấy hơi lạnh bèn cười trừ:

– Được rồi, để tôi lấy ớt ra.

– Không được, lấy ra nhưng nước vẫn cay. Nấu bát khác.

– Mặc Thiên, như vậy thật rất phí phạm. Để tôi chắt nước ra, nấu nước khác đổ vào nhé.

Diễm Nguyệt cầm lấy bát của hắn quay trở vào bếp, lúc sau cô bưng ra vừa đi vừa thổi cho đỡ nóng, hành động ấy lại khiến hắn cảm thấy ấm lòng. Diễm Nguyệt đến bên cạnh hắn đặt bát xuống miệng vẫn còn thổi:

– Tần tiên sinh, của ngài đây!

Lời vừa dứt liền thấy 1 lực ở sau gáy kéo cô quay mặt lại, hắn cứ giữ tư thế ấy mà hôn cô 1 cách dịu dàng. Diễm Nguyệt trợn to mắt lên nhìn, cảm giác không thở nổi liền đẩy hắn ra, gương mặt đã ửng hồng:

– Tần Mặc Thiên, anh thật là tên cầm thú mà.

Hắn mỉm cười, đứng dậy bỏ lên lầu, còn để lại 1 câu:

– Tôi ăn no rồi, em ăn nhanh còn nghỉ sớm.

Diễm Nguyệt nhìn bát mì mới vừa nấu xong hậm hực nói với theo:

– Tần Mặc Thiên, anh thật là biết hành người.

Đến khi nghe được tiếng đóng cửa phòng ở trên lầu, Diễm Nguyệt mới bê 2 bát mì vào trong bếp thẳng tay đổ vào thùng rác, bờ môi lại khẽ cong lên.

* * * * *

Sáng hôm sau, tại công ty:

– Diễm Nguyệt, hôm nay giám đốc có cuộc họp, tất cả văn bản đã dịch xong chưa?

Diễm Nguyệt khẽ gật đầu rồi đưa chồng văn bản cho Mẫn Nhi.

– Diễm Nguyệt, vất vả cho em quá, ngày đầu đi làm đã phải tăng ca.

– Cảm ơn, em không sao.

Đường Mẫn Nhi mỉm cười nhìn cô rồi cầm tập văn bản đi, Diễm Nguyệt khẽ thở dài rồi ngồi xuống.

– Diễm Nguyệt, tối nay mọi người có buổi giao lưu, em đi cùng chứ?

Khôi Vĩ đi tới trước mặt cô mỉm cười hỏi.

– Thật xin lỗi, em…

Lời chưa ra hết câu đã bị Khôi Vĩ chặn họng:

– Diễm Nguyệt, em là người mới cũng nên đi để làm quen với mọi người!

– Phải đấy, Diễm Nguyệt! ( Nhã An cũng đi tới túm lấy cánh tay cô là lay lay)

Diễm Nguyệt có chút bối rối, thấy mọi người cũng nhiệt tình đành miễn cưỡng gật đầu.

---------
« Chương TrướcChương Tiếp »