Chương 5: Mất mát (2)

Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, tiếng chuông cửa bấm inh ỏi khiến Diễm Nguyệt mệt mỏi mở mắt đi ra mở cửa, thân ảnh trước mặt thật làm cô giật mình, 2 mắt mở to hết cỡ:

– Vương Hạ Băng!

Hạ Băng kênh kiệu va vào người cô rồi bước vào nhà, tự nhiên mà ngồi xuống ghế, Diễm Nguyệt nhíu mày bước đến:

– Cô đến đây làm gì?

– Ây da, thật không ngờ loại phụ nữ như cô lại nham hiểm như vậy.

– Hạ Băng, có gì cô cứ nói thẳng, tôi không thích vòng vo.

– Được.

Ả ta mở túi ra lấy 1 tập hồ sơ ném vào người cô:

– Lam Diễm Nguyệt, cô dám có con với Mặc Thiên sao?

Diễm Nguyệt hốt hoảng cầm tập hồ sơ lên, đây không phải là kết quả siêu âm của cô sao, tại sao ả ta lại biết. Cô bắt đầu run rẩy lùi lại 1 bước:

– Hạ Băng, cô muốn gì?

– Ha. Không phải tôi muốn, mà là Mặc Thiên muốn. Anh ấy biết cô có thai, nhưng vì lương tâm nên không nỡ nói với cô vì vậy bảo tôi đến đây chuyển lời: “BỎ ĐỨA BÉ ĐI”.

Diễm Nguyệt kinh hãi tay đưa lên ôm lấy bụng, 2 hốc mắt đã đỏ ửng chỉ biết lắc đầu liên tục:

– Không…không thể nào…cô nói dối…anh ấy sẽ không như thế!

– Rất tiếc Diễm Nguyệt, anh ấy lại chính là như vậy.

Dứt lời ả lôi trong túi ra 1 vỉ thuốc, nhẹ nhàng tách ra lấy 1 viên bước đến chỗ cô. Diễm Nguyệt sợ sệt lùi lại, 2 tay ôm chặt lấy bụng của mình:

– Cô muốn làm gì? Không được lại gần tôi…

– Diễm Nguyệt, đừng sợ, cô chỉ cần nuốt viên thuốc này là đứa bé sẽ tự chết, không đau đớn.

Diễm Nguyệt khϊếp sợ với lấy 1 chiếc bình hoa gần đấy ném về phía ả, Hạ Băng lại nhanh chân né được:

– Con khốn! Người đâu, vào giữ nó lại cho tao

Vài tên áo đen đứng ở ngoài đi vào bước đến giữ cô lại, Diễm Nguyệt nước mắt đầm đìa cố gắng kháng cự nhưng không được:

– Hạ Băng, tôi xin cô. Đứa bé nó không có tội, làm ơn!

– Đứa bé đó sẽ không có tội nếu nó không phải là con của Mặc Thiên!

Ả ta mỉm cười nham hiểm bước đến chỗ cô, bàn tay mạnh bạo đưa lên bóp chặt miệng cô lại, Diễm Nguyệt lắc đầu nguầy ngậy liền bị 1 tên túm tóc cô giữ chặt lại.

Hạ Băng đưa viên thuốc lên mạnh tay nhét vào miệng cô, Diễm Nguyệt miệng bị bóp mạnh gắng gượng nghiến 2 hàm răng lại, ả ta tức giận gằn lên:

– Tách miệng nó ra cho tao.

1 tên bước tới đưa tay ra bóp chặt hàm cô, Diễm Nguyệt nước mắt đầm đìa dùng sức kháng cự nhưng bất thành. Ha Băng đi lại bàn rót 1 cốc nước bước đến chỗ cô bình thản thả viên thuốc vào miệng Diễm Nguyệt rồi cầm cốc nước đổ thằng vào khoang miệng cô. Mấy tên áo đen kia lúc này mới buông tay hất mạnh cô xuống đất, Diễm Nguyệt ho đến sặc sụa. Ả ta thấy vậy liền mỉm cười khinh bỉ rồi bước đi.

Lord sau khi nhận được điện thoại báo Hạ Băng đến khu chung cư của cô anh liền vội vàng phóng xe lao đi. Tới nơi vừa lúc gặp được ả lên xe đi ra, anh hốt hoảng vội vàng chạy lên nhà cô. Cánh cửa mở toang, đâu đó nghe được tiếng kêu gào khóc lóc của cô, Lord hốt hoảng chạy vào thấy được cảnh tượng kinh hoàng, cô nằm đấy trên vũng máu, anh sợ hại chạy đến ngồi xuống đỡ lấy cô:

– Diễm Nguyệt, Diễm Nguyệt!

Cô hơi thở yếu ớt, gương mặt đã lấm lem. mệt mỏi nhìn lên anh, bàn tay run rẩy nắm chặt cánh tay anh:

– Lord, làm ơn cứu lấy đứa bé…Xin anh, hãy cứu con em…!

Dứt lời cô bắt đầu lịm dần, Lord lúc này mới khỏi sững sỡ vội vàng bế bổng cô đi.

Anh điên cuồng lao xe với vận tốc kinh người giữa dòng đường tấp nập. Ánh mắt dứ dội nhìn cô qua gương chiếu hậu:

– Diễm Nguyệt, em nhất định không được có mệnh hệ gì!

Xe dừng bước cổng bệnh viện trung ương, Lord hốt hoảng bế cô chạy vào:

– Triệu tập hết tất cả các bác sĩ lại đây cho tôi. Nếu không cứu sống được cô ấy tôi chắc chắn sẽ san bằng cái bệnh viện này!

Thanh âm của anh sắc lạnh làm mọi người phải rùng mình, y tá, bác sỹ hốt hoảng đẩy xe ra đỡ cô đưa vào phòng cấp cứu. A túm cổ lôi hết tất cả những bác sỹ cấp cao nhét vào phòng cấp cứu. Lord đứng ở ngoài nét mặt chưa hết kinh hãi mà đi đi đi lại. Lần đầu tiên, anh cảm nhận bản thân mình biết sợ.

Bỗng 1 nữ y tá hốt hoảng chạy ra:

– Bệnh nhân bị băng huyết, mất máu quá nhiều, cần hỗ trợ máu kịp thời.

Dứt lời chị ta cũng vội vàng quay vào, 1 lúc sau 1 xe đẩy chở những túi máu dự trữ cũng được đẩy vào. Lord ngồi ở ghế chờ 2 tay đan chặt vào nhau chống lên chán. Đôi tay anh dính máu vì thế mà đã lấm lem trên cả gương mặt. Anh lúc này lần đầu tiên lại đem 1 niềm tin đặt vào Chúa: Xin Người hãy phù hộ cho cô ấy!

Gia Mẫn lúc này đang ở cùng Chấn Phong, sau khi cô biết tin kêt hôn của hắn và ả kia đã đến Tần Thị để đòi gặp hắn nhưng khôn được, cô đành phải đến tìm Chấn Phong để hỏi rõ nguyên nhân, Chấn Phong đang kể lại mọi chuyện thì cô nhận được tin từ Lord hốt hoảng chạy tới, 2 hàng nước mắt chảy dài:

– Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Lord chẳng buồn quay đầu lại chỉ mệt mỏi nói:

– Bị băng huyết, vẫn đang trong cơn nguy kịch.

Gia Mẫn nghe vậy liền oà vào lòng Chấn Phong nức nở, anh nhẹ nhành vỗ lưng cho cô nhìn sang Lord:

– Diễm Nguyệt, cô ấy có thai sao? Lord, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

– VƯƠNG HẠ BĂNG!

– Mẹ kiếp, con ả đó. Có nên nói cho Mặc Thiên biết không?

Lord suy nghĩ 1 hồi rồi tựa lưng vào thành ghế thở dài:

– Không được, nếu để cho cậu ấy biết chắc chắn cậu ấy sẽ làm hỏng hết tất cả kế hoạch ngày mai.

Tại phòng làm việc của Tần Thị. Mặc Thiên mệt mỏi đưa 2 tay xoa thái dương. Hắn những ngày qua ăn không ngon ngủ không yên vì tất cả những kế hoạch đã sắp đặt. Ngày mai là ngày hắn phải kết hôn rồi, vậy nên mọi chuyện không được sai sót cái gì. Thở dài đứng dậy đi tới bàn, lật 1 chiếc ly rồi lấy ấm trà rót vào. Bàn tay đưa tới chưa kịp cầm lên bỗng chiếc ly nứt toác, nước trong ly cũng vì thế mà trào ra lênh láng, tim hắn lúc này bỗng chốc nhói lên 1 cái, cảm giác đau đớn tưởng chừng như sắp đánh mất đi điều gì đó. Mặc Thiên đưa tay lên siết chặt lấy l*иg ngực mà ngồi thụp xuống ghế, lòng thắt quặn lại.

——-/-/-/-/-/——-

1 bé trai bụ bẫm với đôi mắt to tròn, 2 má phúng phính cười khúc khích lon ton chạy.

– Bảo bối, con chạy đi đâu vậy?

Cô gái có gương mặt khả ái, thân mặc 1 chiếc váy màu trắng tinh khôi nở 1 nụ cười dịu dàng như thiên sứ từng bước chạy theo đứa bé.

– Mama, mama chạy nhanh lên.

– Bảo bối, đợi mẹ, con chạy nhanh quá.

– Mama, nhanh lên!

Bỗng đôi chân cô chợt dừng lại, một người phụ nữ trung niên cúi xuống bế đứa bé lên, cô sững sờ:

– Mẹ!

Người phụ nữ ấy mỉm cười dịu dàng nâng niu đứa bé:

– Diễm Nguyệt, đứa bé này mẹ sẽ chăm sóc nó, con hãy quay về đi.

Cô hốt hoảng bước từng bước đến:

– Mẹ, không được, đó là…

Lời chưa kịp nói hết, cô lại sững sờ nhìn người đàn ông đang bước đến bên cạnh mẹ mình, đưa tay ra đón lấy đứa bé.

– Ba!

Người đàn ông ấy nhìn cô cười yêu thương:

– Diễm Nguyệt, mẹ con nói đúng đấy, đứa bé này hãy để nó ở lại chỗ chúng ta, con quay về đi.

Dứt lời 2 người liền bế đứa bé quay đi, Diễm Nguyệt hốt hoảng 2 hàng nước mắt chảy dài chạy theo:

– Không được, ba…mẹ…hãy đưa đứa bé cho con. Làm ơn…con xin 2 người…

Cô cứ khóc lóc chạy theo 2 bóng người đang ôm đứa bé đi vào lớp mây mù, thanh âm thảm thiết:

– Trả lại con cho tôi…trả lại con cho tôi…

– Diễm Nguyệt, Diễm Nguyệt! Cậu tỉnh rồi sao? Cậu đã ngủ cả 1 ngày rồi.

Tiếng gọi làm cô bừng tỉnh, Diễm Nguyệt mở mắt còn cảm nhận được khoé mi còn ướt, cô nhìn Gia Mẫn đang hốt hoảng kêu tên mình liền vội vàng nắm lấy tay Gia Mẫn, nước mắt chảy dài xuống 2 gò má:

– Gia Mẫn, đứa bé…con mình…làm ơn, hãy nói với mình…nó không sao…mình xin cậu…!

Gia Mẫn nhìn cô như vậy không đành lòng nói, 2 hàng nước mắt đã tuôn rơi, đưa tay ra ôm chặt lấy cô, nghẹn ngào:

– Diễm Nguyệt, mình tin cậu sẽ vượt qua được cú sốc này.

Cô nghe vậy lại hốt hoảng đẩy Gia Mẫn ra, gào lên trong nước mắt:

– Gia Mẫn, cậu nói vậy là ý gì…đứa bé…nói cho mình biết…nó không sao…chắc chắn không sao!

Gia Mẫn thấy vậy cũng nức nở theo:

– Diễm Nguyệt, đứa bé sẽ được Đức Chúa Trời che chở

– Không…không thể nào…nó không sao…các người đã dấu con tôi ở đâu, trả lại cho tôi.

Diễm Nguyệt điên cuồng gào lên, nước mắt đầm đìa cả gương mặt nhỏ nhắn, tay chân cô vung loạn xạ giật hết những dây truyền dịch, Gia Mẫn hốt hoảng chạy đến ôm lấy cô, nhưng Diễm Nguyệt dường như mất hết lý trí xô Gia Mẫn ngã xuống đất. Cô điên cuồng lấy tay gạt hết đồ đạc, miệng không ngừng lẩm bẩm:

– Con của mẹ, con ở đâu? Ra đây với mẹ, đừng trốn nữa.

Gia Mẫn lúc này đau đớn không kém chỉ biết đứng chôn chân ở đấy khóc lóc nhìn cô phát cuồng:

– Diễm Nguyệt, mình xin cậu…đừng như vậy nữa.

Phòng bệnh trở nên bừa bãi, những âm thanh đổ vỡ kêu đến inh tai, bác sỹ, y tá chạy ùa vào khống chế lấy cô, Diễm Nguyệt lúc này dữ tợn vơ lấy đồ ném về phía họ:

– Tránh xa tôi ra, các người đã dấu con tôi ở đâu.

Vài người lao đến túm giữ tay chân cô, Diễm Nguyệt lại càng gắng sức vùng vằng, 1 nữ bác sỹ mệt mỏi nói:

– Mau tiêm cho cô ấy 1 liều thuốc an thần.

Nữ y ta kia gật đầu cũng vội vàng lấy thuốc, rồi tiêm cho cô 1 mũi. Diễm Nguyệt dần dần trở nên im lặng hẳn rồi lịm dần. Mọi người đỡ cô lại giường, Gia Mẫn cũng bước đến kéo chăn lên đắp cho cô, nhìn gương mặt hao gầy mà đau lòng.

Căn phòng bây giờ như 1 bãi chiến trường, đồ vật vỡ tan tành văng tung toé trên mặt đất khiến người ta không khỏi kinh hãi.

Cùng lúc này tại 1 lễ đường xa hoa. Quan khách đến đông kín cả hội trường. Nam nhân đứng trên bục 1 thân tây trang màu trắng lịch lãm, trước ngực gài hoa, gương mặt tuấn mỹ cùng khí chất cao quý đã chiếm trọn bao trái tim con người ở đây. Nữ nhân bên cạnh khoác trên mình chiếc váy công chúa màu trắng tinh khôi, gương mặt sắc sảo cùng khí chất của 1 vị tiểu thư danh giá làm điên đảo bao trái tim nam nhân. Cha xứ đứng trên bục mỉm cười hiền hoà cất lời:

– Tần Mặc Thiên, con có đồng ý lấy Vương Hạ Băng làm vợ không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cô ấy!

Cả hội trường nín lặng nghe câu trả lời của Hắn, từng giây, từng phút trôi qua không gian vẫn im ắng lạ thường. Hạ Băng lo lắng nhìn sang hắn nhẹ giọng nhắc nhở:

– Mặc Thiên, anh hãy nói đi!

Không gian vẫn cứ bình lặng như vậy, bỗng chuông điện thoại vang lên xé tan sự yên tĩnh. Mặc Thiên lấy trong túi ra mở máy lên, bờ môi khẽ nhếch lên tạo 1 đường cong hoàn mỹ, hắn quay lại về phía cha xứ:

– TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý!

Mọi người ở dưới ồ lên 1 tiếng bắt đầu xôn xao, Hạ Băng luống cuống nắm lấy tay hắn:

– Mặc Thiên, anh sao vậy?

Lão già họ Vương lúc này tức giận đứng lên, gằn giọng:

– Mặc Thiên, hình như cậu quên điều gì!

Hắn từ từ gỡ tay cô ra, xoay người lại, đưa mắt nhìn Chấn Phong ở phía dưới rồi mỉm cười gật đầu. Chấn Phong chỉ đợi như vậy, liền lôi ra 1 chiếc điều khiển nhỏ kích hoạt phím khởi động. Màn hình chiếu sau lưng vị Cha Xứ bỗng bật sáng, những hình ảnh hiện hữ rõ ràng trên màn hình, người đàn ông khoác trên mình bộ quân phục trang trọng lại thản nhiên bắt tay với những ông trùm khét tiếng trong và ngoài nước, tiếp sau đó màn chình chuyển sang những tài liệu thống kế với những con số khổng lồ nằm chễm chệ trong đấy. 2 cha con lão lúc này mặt xanh tái mét, kinh hoàng đến không ngờ. Hạ Băng nhìn xuống 1 tên áo đen rồi ra ám hiệu, tên đó chỉ gậy đầu rồi quay người đi. Mọi người ở dưới bắt đầu bàn tán:

– Đấy không phải là Tổng cục trưởng sao?

– Chà, số tiền ông ta kiếm được không ít nhỉ.

– Đó khôg phải là bang phái mafia chuyên buôn bán heroin sao? Ông ta lại dám thông đồng với bọn người ấy.

– Tên khốn, bán nước hại dân.

Mọi người lúc này lại tiếp tục được giật mình khi trên màn hình xuất hiện những tấm ảnh đi cửa sau của lão với các vị quan chức cấp cao trong bộ máy Chính phủ nhà nước. Đã số toàn những ông to mặt lớn, vài người trong ảnh đó cũng có mặt ở đây. Lão già họ Vương tức giận quát lên:

– Tần Mặc Thiên, mày nên nhớ người của mày còn nằm trong tay tao.

Mặc Thiên 2 tay đút túi thong dong bước đến trước mặt lão, đưa tay lên giật bông hoa cài trước ngữ vứt xuống đất, đôi giày da đen nhoán dẫm mạnh lên, rồi khẽ mỉm cười nói nhỏ với lão:

– Tổng cục trưởng, thật may bạn tôi đi giải khuây đã trở về rồi.

Cùng lúc đó chuông điện thoại của lão vang lên, lão nhíu mày rồi vội vàng bấm nút nghe:

– Vương cục trưởng, Gia Uy đã biến mất rồi!

Lão ta lúc này tức giận siêt chặt chiếc điện thoại đay nghiến nhìn hắn rồi mạnh tay đập nát chiếc điện thoại xuống đất:

– Mặc Thiên, mày giỏi lắm!

Cảnh sát từ ngoài bắt đầu ập vào bao vây cả hội trường, tên đội trưởng bước đến trước mặt lão lịch sự giơ tay chào:

– Vương cục trưởng, tôi nhận được lệnh của cấp trên đến để triệu tập ngài về phối hợp điều tra vụ án tham nhũng và buôn bán trái phép.

Lão ta tức giận siết chặt bàn tay, trừng mắt lên:

– Các người dám! Các người có biết ta là ai không?

– Vương cục trưởng, tôi chỉ là làm theo lệnh của cấp trên chỉ thị. Nếu ngài không chịu hợp tác, tôi sẽ có biện pháp cưỡng chế.

Dứt lời người đội trường ra hiệu cho 2 người khác lên khống chế và giữ tay lão lôi đi, lão ta vùng vẫy gào thét:

– Thả ta ra, các người không được phép vô lễ với Tổng cục trưởng cục hải quan. Ta sẽ kiện các người tội phỉ báng quan chức nhà nước.

Lão được đưa ra ngoài xe mà vẫn còn nghe được những câu ngạo mạn đáng ghét. Lợi dụng đám hỗn loạn này, 1 bóng người vòng ra sau lễ đường, đi tới 1 chiếc xe đã được bố trí sẵn rồi ngồi lên lao đi mất hút.

Vị đội trưởng lúc nãy giờ mới quay sang hắn, lịch sự đưa tay ra:

– Tần tổng, thật cảm ơn ngài đã hợp tác với chúng tôi triệt phá đường dây này.

– Không dám, giúp chính phủ loại bỏ những người cặn bã để đất nước phát triển hơn là niềm vinh hạnh của Tần Mặc Thiên tôi. (Hắn cũng lịch sự đưa tay ra bắt)

– Haha…Tần tổng thật khiêm tốn. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.

– Được!

Đợi khi quân đội chính phủ đi hết, hắn lúc này mới quay sang Chấn Phong khoác vai anh đi ra ngoài cổng. Bỗng 1 con siêu xe Maybach Exelero màu đen sang trọng dừng trước mặt 2 người. Lord 1 thân tây trang sang trọng bước xuống nhìn hắn cười giễu:

– Không kịp đến dự hôn lễ, thật là đáng tiếc.

Hắn và Chấn Phong nghe vậy lại bật cười, bỗng cánh cửa phía bên bật ra, Gia Uy bước xuống với nhiều vết thương trên gương mặt nở 1 nụ cười nhìn 2 người họ. Hắn thấy vậy liền bước đến vỗ lên vai anh:

– Vất vả rồi!

– Không sao!

Mặc Thiên thở dài, quay người bước đến bên cạnh Lord, đưa tay ra:

– Cảm ơn!

Lord không đáp lại chỉ mỉm cười rồi bắt lấy tay hắn.

4 nam nhân tuấn mỹ mang khí chất của những bậc vương giả đứng giữa bầu trời rộng lớn nở nụ cười mê hoặc, mỗi người 1 chí hướng toát lên sự ngạo mạn, khung cảnh ấy là “bách niên nan ngộ” – trăm năm khó gặp.

Chấn Phong lúc này mới bước đến cạnh hắn, khó khăn nói:

– Mặc Thiên, thật ra bọn mình có chuyện dấu cậu!

Hắn từ từ buông tay ra đút túi quần quay sang Chấn Phong khẽ nhíu mày, thấy hắn như vậy Chấn Phong đành tiếp lời:

– Diễm Nguyệt, cô ấy đang ở bệnh viện.

Hắn nghe vậy 2 mắt bỗng chuyển hoá, tay đưa lên siết chặt bờ vai của Chấn Phong:

– Cô ấy, bị làm sao? Mau, mau nói cho mình biết.

– Mặc Thiên, cậu phải bình tĩnh. Diễm Nguyệt, cô ấy mang thai con của cậu, nhưng không biết tại sao Hạ Băng lại biết đã đến ép cô ấy uống thuốc phá thai loại mạnh. Đứa bé mất, cô ấy giờ hôn mê cũng chưa tỉnh.

Lời Chấn Phong nói làm hắn sững sờ, 2 tay từ từ buông xuống lảo đảo lùi về phía sau, con tim nhói lên 1 cơn đau dữ dội, bàn tay siết chặt lại, nhắm chặt đôi mắt rồi bỗng bật mở:

– Đến bệnh viện!

Tại bệnh viện, Gia Mẫn thẫn thờ ngồi bên cạnh giường ngắm nhìn cô. Gương mặt xanh xao, hốc hác đâu đó còn nhìn thấy những giọt nước long lanh Gia Mẫn khẽ thở dài. Bỗng 1 vị bác sỹ đẩy chiếc xe vào lạnh giọng nói:

– Mời người nhà ra ngoài, để tôi kiểm tra cho bệnh nhân.

Gia Mẫn nghe vậy gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài, cô cũng muốn đi rửa mặt mũi 1 chút vì khóc nãy giờ đã làm mặt cô lấm lem.

2 con siêu xe dừng trước cổng bệnh viện, 4 nam nhân tuấn mỹ bước xuống tạo 1 khí thế hùng hồn, khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Mặc Thiên vội vàng chạy đến phòng bệnh của cô, mở tung cánh cửa nhìn vào chiếc giường trống trơn, hắn dáo dác 1 hồi nhưng không thấy cô liền chạy ra:

– Chấn Phong, cô ấy đâu?

– Ở trong phòng, không có sao?

Hắn bắt đầu lo lắng túm tay 1 nữ y tá đi qua:

– Xin hỏi, cô có thấy bệnh nhân ở trong phòng này đi đâu không?

Nữ y tá lắc đầu rồi bước đi, mấy người bọn họ nháo nhác chạy đi tìm. Lúc này Gia Mẫn từ nhà vệ sinh đi ra, bắt gặp được cảnh này lại hiếu kỳ

– Chấn Phong, mọi người tìm gì vậy?

Hắn nghe thấy tiếng liền lao về phía Gia Mẫn, túi lấy vai cô:

– Gia Mẫn, Diễm Nguyệt đâu?

– Chẳng phải ở trong phòng sao (Gia Mẫn hướng phòng của Diễm Nguyệt chỉ)

Mặc Thiên bây giờ mất kiên nhẫn gắt lên:

– KHÔNG CÓ, GIA MẪN CHẲNG PHẢI CÔ LUÔN Ở BÊN CÔ ẤY SAO?

Gia Mẫn hốt hoảng chạy vào trong, căn phòng trống trơn làm đôi mắt cô chợt đỏ hoe:

– Tôi…tôi…tôi không biết. Rõ ràng cô ấy…mới nãy còn nằm ở đây.

Mặc Thiên tức giận đi đến chỗ Gia Mẫn:

– Gia Mẫn, rốt cuộc cô bỏ đi đâu?

Gia Mẫn lúc này nước mắt đã chảy ra, nức nở nói:

– Tôi…tôi chỉ là đi rửa mặt 1 chút…

Câu nói chưa hết cô lại chạy ra túm lấy cánh tay của 1 vị bác sỹ:

– Bác sỹ, lúc nãy có 1 vị bác sỹ đi vào phòng này kiểm tra cho bạn tôi đã đi đâu rồi?

Vị bác sỹ ấy nhìn số phòng rồi lại lật lật mấy tập hồ sơ nói:

– Lam Diễm Nguyệt phải không? Bị chấn động tâm lý, nhưng phải đợi cô ấy tỉnh mới kiểm tra được.

– Không phải, lúc này đã có 1 bác sỹ vào yêu cầu tôi ra ngoài để anh ta kiểm tra.

– Tiểu thư, tôi không có chỉ thị người nào đến kiểm tra cho bạn cô cả

Gia Mẫn lúc này kinh hãi, khóc oà lên. Chấn Phong thấy vậy bước đến ôm cô vào lòng. Mặc Thiên lại lờ mờ hiểu ra chuyện bươc tới:

– Gia Mẫn, cô có nhớ mặt người đó không?

Gia Mẫn ở trong phòng Chấn Phong nức nở, lắc đầu liên liên tục:

– Tôi…tôi không biết, lúc anh ta vào đây mặc y phục bác sỹ, đội mũ và đeo khẩu trang, tôi không thể thấy được mặt.

Mặc Thiên tức giận đấm mạnh tay vào tường:

– Mẹ kiếp!

Lord nãy giờ im lặng quan sát bỗng lên tiếng:

– Phong toả cả bệnh viện này lại, đến phòng quan sát theo dõi camera.

Cả bọn họ cùng nhau đi đến phòng an ninh quan sát, khởi động tất cả camera của bệnh viện. Giữa đoàn người đi lại hối hả lại có 1 kẻ gây chú ý với bộ y phục đen, đeo khẩu trang, mũ đội sụp xuống đang đẩy 1 cô gái ngồi trên xe lăn đi ra cổng phía sau của bệnh viện. 1 chiếc xe audi màu đen được đậu sẵn ở đấy, cánh cửa bật ra 1 người phụ nữ với y phục đen đầu đội mũ bước xuống đỡ lấy cô gái đưa vào xe. Khoảnh khắc người phụ nữ nhìn lên phát hiện có camera liền giật mình cúi đầu, tay đưa lên kéo sụp mũ xuống vội vàng trở vào xe phóng đi. Mặc Thiên thấy vậy liền nói:

– Phóng to gương mặt ả ta lên!

– Được.

Kẻ điều hành máy tính nghe lệnh thao tác nhanh chóng soi cận cảnh gương mặt. Lord nhíu mày lên tiếng:

– Mờ quá, có thể khôi phục hình ảnh rõ nét hơn được không?

– Được!

Thao tác liên tục trong vòng 15 phút đồng hồ, cuối cùng gương mặt nữ nhân hiện hữu rõ nét trên màn hình, mọi người không hẹn mà cùng nói:

– VƯƠNG HẠ BĂNG!

———/-/-/-/-/———

Trong 1 nhà kho bỏ hoang, cô gái có nét mặt thanh tú ngồi co ro 1 góc, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, bờ môi liên tục mấp máy:

– Bé con của mẹ, con ở đâu? Đừng trốn mẹ nữa.

Câu nói đấy cứ lặp đi lặp lại liên tục ở trong không gian vang vọng. Tiếng guốc kêu từng bước trên sàn nhà cũng không làm ảnh hưởng đến cô gái đấy.

– Nãy giờ cô ta vẫn luôn như vậy sao?

Hạ Băng nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi tên áo đen đứng ngay đấy.

– Dạ, tiểu thư.

– Giải điên sao?

Hạ Băng nhếch mép cười khinh bỉ rồi bước đến trước mặt cô, từ từ ngồi xuống đưa tay lên quay mặt cô lại. Cô gái lúc này nhận thức được liền túm lấy tay ả, đôi mắt hoảng loạn, lắp bắp nói:

– Con tôi, cô có thấy nó đâu không?

Ả ta nghe vậy liền hắt mạnh tay cô , túm tóc cô giật ngửa ra, đay nghiến nói:

– Diễm Nguyệt, mày đừng ở đây mà giả điên với tao. Đáng lẽ hôm nay tao sẽ có 1 đám cưới tuyệt vời, 1 người chồng hoàn hảo nhưng tất cả là tại mày…tại mày!

---------