Chương 3: Sóng gió (3)

5 phút sau Diễm Nguyệt cầm ly trà đi vào lại bắt gặp được cảnh tượng “con trăn và con sói già” lòng bỗng có chút khó chịu, hắn nhận thấy được sự khác thường của cô liền quay sang nói với ả:

– Linh San, em lại muốn gì nữa đây?

Linh San nghe vậy liền áp sát ngực vào hắn, 2 tay bắt đầu luồn vào trong áo sơmi:

– Mặc Thiên, vài hôm nữa Triệu Uy ra mắt bộ sưu tập đá quý mới mà chỉ mời những khách mời có địa vị thôi. Mặc Thiên, anh chẳng phải là bạn thân với Triệu tổng sao, có thể lấy cho người ta thư mời được không?

– Được, chỉ cần ngoan muốn gì tôi cũng có thể cho em.

Tai nghe, miệng nói nhưng mắt hắn vẫn cứ liếc quan sát cô. Diễm Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi kinh tởm, trong lòng bỗng nhiên bực bội, cầm 2 ly trà đặt mạnh lên bàn khiến nước ở trong ly bắn ra ngoài, cô cô nói to để át đi tiếng của 2 vật thể kia:

– Tần tổng, trà của ngài đây!

Dứt lời cô cũng quay đầu bước ra ngoài. Mặc Thiên thấy được thái độ của cô không khỏi mà thoả mãn liền mỉm cười 1 cái, Linh San lại tưởng hắn là cười với cô nên cúi xuống hôn vào cổ, bàn tay từ ngực hắn mà trườn xuống dưới. Bất chợt hắn lại đưa tay ra mà cản lấy tay ả, làm Linh San hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng nũng nịu trở lại:

– Mặc Thiên, người ta muốn!

Hắn lúc này trở lại vẻ mặt van đầu, đẩy ả ra:

– Linh San, tôi còn nhiều việc. Em về đi, tôi sẽ cho người đem thư mời đến.

Linh San trở nên tụt hứng nhưng vẫn cố bám dính lấy hắn:

– Mặc Thiên, anh dạo này không có…với người ta rồi!

– Linh San, tôi không thích nói nhiều!

Ả nhận thấy được thái độ của hắn liền biết điều 1 chút, hôn nhẹ lên má hắn rồi đi:

– Mặc Thiên, người ta đợi thư mời từ anh!

Nói rồi ả liền mở cửa bước ra, đi qua Diễm Nguyệt 1 cái rồi cười vu vơ nói:

– Mặc Thiên, anh ấy thật là làm người ta mệt chết đi được!

Diễm Nguyệt nghe nhưng cũng bỏ ngoài tai, chẳng quan tâm. Bỗng chuông điện thoại vang lên cô nhấn nút nghe:

– Mang bản hợp đồng vào gặp tôi!

Diễm Nguyệt cúp máy rồi cầm 1 tập giấy mở cửa bước vào, đi đến chỗ hắn đặt lên bàn. Tầm mắt cô lại dừng trên gương mặt hắn, buột miệng nói:

– Tần tổng thật là quá phóng khoáng, ngay ở trong phòng làm việc cũng có thể phát huy được tinh lực. Chỉ là làm gì cũng phải nên chùi sạch sẽ một chút, để người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá không hay.

Lời cô nói có chút khó hiểu nhưng hắn chợt nhớ ra liền soi vào chiếc gương để bàn, nằm nguy nga trên má hắn là dấu hôn của Linh San. Ánh mắt chợt dừng lại ngước mặt lên nhìn cô nở 1 nụ cười mị hoặc:

– Diễm Nguyệt, em là đang ghen sao?

Cô bị hắn nói như vậy có chút giật mình nhưng cũng nhanh trở lại vẻ đầu:

– Tần tổng, ngài đừng tự mình đa tình. Tôi nhắc nhở là vì muốn tốt cho ngài!

Mặc Thiên lúc này đứng lên bước lại về phía cô:

– Vậy sao? Vậy mà tôi lại thấy em chính là đang ghen!

Diễm Nguyệt cảm nhận được hơi thở phả vào cổ liền vội quay người bước đi:

– Tần tổng, nếu không còn việc gì tôi xin phép ra ngoài.

Chỉ là cửa thì chưa tới đã bị hắn cầm tay xoay người cô lại áp sát vào l*иg ngực của hắn, bàn tay đặt xuống eo ép chặt vào người:

– Diễm Nguyệt, dáng vẻ ghen tuông của em thật đáng yêu!

– Tôi mới không có

Cô có chút xấu hổ quay mặt đi hướng khác. Mặc Thiên vì vậy mà lại mỉm cười thích thú, bàn tay đưa lên đỡ cằm cô mà xoay mặt lại, từ từ cúi xuống đặt lên môi cô 1 nụ hôn thật chậm rãi, tay hắn đã bắt đầu không yên phận cởi bỏ từng cúc áo của cô mà luồn vào bên trong xoa bóp, Diễm Nguyệt đầu óc đã trở nên mơ hồ. Khi du͙© vọиɠ đã trở nên cao trào thì tiêng chuông điện thoại vang lên, Mặc Thiên bực bội mà lưu luyến rời khỏi môi cô. Diễm Nguyệt xấu hổ 2 má đã đỏ ửng vội vàng cài lại cúc áo rồi cắm đầu chạy ra ngoài, hắn thấy vậy lại bật cười 1 cái rồi nghe điện thoại:

– Mặc Thiên, mình đã cho người đem thư mời đến biệt thự của cậu.

– Được rồi! À phiền cậu đem đến cho Tô Linh San 1 cái!

– Mặc Thiên, cậu định làm trò gì vậy?

– Không có gì, chỉ là điều Mặc Thiên nói thì nhất định làm được thôi.

– Được rồi, mình sẽ sai người đem đến cho cô ta.

Gia Uy tắt máy rồi lại thở dài, khó hiểu về hắn, bấm điện thoại bàn:

– Gọi Gia Mẫn cầm bản thiết kế lên phòng tôi!

5 phút sau Gia Mẫn đã có mặt trong phòng, đặt bản thiết kế lên bàn Gia Uy, hắn lật qua vài tờ rồi đóng lại:

– Gia Mẫn, còn 5 ngày nữa là tiến hành buổi ra mắt cô có thể làm 1 bản thiết kế hoàn hảo hơn không? Những mẫu mã này cũng khá bắt mắt nhưng cái tôi muốn là phải thật ấn tượng và có chiều sâu hơn.

– Tôi sẽ cố thưa Triệu tổng!

– Gia Uy, cậu đừng ức hϊếp người quá đáng như thế

Chấn Phong vốn định đến thăm Gia Mẫn lại nghe cô được triệu lên phòng Giám đốc, hắn đi tới liền nghe được câu chuyện nên cảm thấy tức giận mở cửa bước sộc vào. Gia Mẫn ngỡ ngàng quay đầu lại:

– Chấn Phong!

– Gia Uy, mấy ngày hôm nay cô ấy đã phải làm việc không nghỉ ngơi rồi, sao cậu lại khó tính như vậy?

Gia Uy nhìn sang Chấn Phong bật cười:

– Chấn Phong, cậu là đang xót cho cô ấy? Hay là cậu thay cô ấy làm đi.

Chấn Phong nghe vậy có chút lúng túng, hắn làm gì biết về mấy cái thiết kế này:

– Cậu…cậu…mình…mình…!

– Được rồi, khoảng thời gian này phải để Gia Mẫn vất vả 1 chút. 5 ngày nữa mình ra mắt BST rồi, tập đoàn chỉ cho ra 3 bộ sản phẩm thôi vì vậy đối với việc này mình cần khắt khe 1 chút. Yên tâm, sau buổi ra mắt mình sẽ cho cô ấy nghỉ bù!

Gia Mẫn thấy vậy lại có chút xấu hổ, luống cuống kéo tay Chấn Phong đi:

– Triệu tổng, làm phiền ngài rồi. Nếu không còn việc gì, tôi xin phép đi trước!

Lôi được Chấn Phong ra ngoài, cô quay sang gắt nhẹ:

– Chấn Phong, anh đang làm gì thế?

Chấn Phong đưa tay lên ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn, ân cần nói:

– Tôi chỉ không muốn em vất vả thôi. Nhìn xem, mắt em vì thức đêm nhiều mà đã thâm quầng rồi này.

Gia Mẫn đỏ mặt, gạt tay anh ra:

– Được rồi, bây giờ em phải làm việc, anh về đi!

Chấn Phong lúc này lại làm ra bộ mặt đáng thương nhìn cô:

– Gia Mẫn, tôi đến thăm em mà em lại nỡ đuổi tôi đi sao?

– Nhưng đây là công ty, để mọi người thấy thực sự không hay.

– Em không phải lo chuyện đó, mọi người đã thấy cả rồi!

Chấn Phong nói rồi hướng mắt ra nhiều phía khiến cô cũng chuyển hướng theo. Mọi người từ tất cả các phòng đang dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn họ, Giã Mẫn xấu hổ liền bỏ về phòng làm việc của mình, còn Chấn Phong thì mặt dày lẽo đẽo theo sau. Cô ở trong phòng thật sự không thể làm nổi, Chấn Phong ngồi bên cạnh cứ như mẹ canh con, mọi người trong phòng thì nhìn bọn họ như sinh vật lạ, cô nỏi nhỏ:

– Chấn Phong, anh ở đây thì sao em làm việc được.

– Em uống nước không?

Cô hỏi 1 đường anh lại nói 1 nẻo làm cô giận mà gắt lên:

– Lục Chấn Phong!

– Được rồi, tôi không thể để em vất vả làm việc được nhưng lại chẳng thể giúp đỡ em vì vậy hãy để tôi ở cạnh em lúc này, tôi sẽ đỡ đau lòng hơn!

Cô ngỡ ngàng nhìn hắn, chẳng phải ngày trước hắn còn hạch hoẹ cô coffee nóng và nguội sao bây giờ lại dịu dàng như vậy, Giãn Mẫn mỉm cười 1 cái rồi cũng quay đầu mà làm việc. Lần này cô thật sự chăm chú cho mẫu thiết kế. Mọi người bắt đầu ra về hết nhưng 2 anh chị nhà ta cứ quấn dính lấy nhau vậy đấy, Chấn Phong hết rót nước giúp cô, rồi lại chạy đi mua đồ ăn rồi thu nhặt đống giấy bừa bãi mà cô xé bỏ, anh vừa làm vừa nghĩ: đường đường là Lục Chấn Phong mà lại vì 1 nữ nhân trở nên mẫu mực như thế này thật là nực cười!

Cuối cùng cũng đến buổi ra mắt, Gia Mẫn cực kỳ hài lòng với bản thiết kế của mình nhưng khi được lệnh lên giới thiệu mẫu mã cô lại bị thiếu tự tin nhưng mà không sao đã có Chấn Phong bên cạnh!

Tại tập đoàn Tần thị, Diễm Nguyệt sau khi nhận được điện thoại liền bước vào phòng:

– Tần tổng, có gì căn dặn?

Mặc Thiên dời tầm mắt sang cô, dịu dàng nói:

– Hôm nay nghỉ sớm về biệt thự chuẩn bị, tối cùng tôi đến buổi ra mắt BST của Triệu Uy.

Hôm trước thấy Linh San có nhắc đến chuyện đó với hắn, nghĩ vậy Diễm Nguyệt lại nhíu mày:

– Tần tổng, không phải Tô tiểu thư sẽ cùng ngài tham gia sao? Sao lại còn kéo thêm tôi vậy?

Mặc Thiên chống cằm quan sát vẻ mặt của cô không khỏi mà mỉm cười:

– Diễm Nguyệt, tôi đưa Linh San thư mời nhưng tôi không nói sẽ dự tiệc cùng cô ta. Với lại hôm nay bộ sưu tập này là tâm huyết của bạn em, em không muốn để cổ vũ cô ấy 1 chút sao?

Diễm Nguyệt nghĩ ngợi 1 lúc rồi cũng gật đầu:

– Tần tổng, nếu không còn việc gì tôi xin phép!

Diễm Nguyệt trở về biệt thự sở soạn 1 chút ai ngờ tới nơi đã thấy hắn huy động cả 1 stylist riêng đến giúp cô. Sau 1 hồi trau chuốt từ gương mặt đến mái tóc rồi y phục, Diễm Nguyệt soi mình trước gương cực kỳ hài lòng, không hài lòng sao được stylist mà hắn điều động đâu phải chỉ là 1 stylist bình thường đâu. Nghe tiếng xe ở dưới lầu, biết hắn đã về, cô cũng quay người đi xuống.

Mặc Thiên lộ rõ vẻ si mê, hôm nay cô thật sự rất đẹp. Diễn Nguyệt khoác trên mình y phục dạ hội màu đỏ làm tôn lên làn da trắng sáng của cô, bộ váy được thiết kế cup ngực tay trễ 1 bên vai, thân váy đường trước chỉ đến ngang đùi nhưng lại bồng bềnh lượn sóng trải dài về phía sau giúp cô khoe được đôi chân thon dài. Bộ váy được thêu đính hoạ tiết và gắn đá khiến cô lại càng thêm sang trọng. Mái tóc được đánh rối rồi búi lên, chỉ để 1 lọn thả xuống 1 bên má tạo nên sự quyến rũ và quý phái. Hắn bước tới đỡ lấy tay cô rồi đưa lên miệng:

– Diễm Nguyệt, tôi thực sự bị chìm đắm trong nhan sắc của em!

Cô có chút xấu hổ quay mặt đi hướng khác, stylist lúc nãy giờ mới bước tới mỉm cười với hắn:

– Tần tổng, thật không ngờ nữ nhân của ngài lại có thể khoác trên mình bộ y phục này của nhà thiết kế nổi tiếng Adele thật hoàn mỹ như vậy. Nếu tôi nhớ không nhầm, bộ sưu tập này chỉ được thiết kế duy nhất 1 bộ trên toàn thế giới.

Câu nói của stylist này khiến cô giật mình, cô làm sao lại không biết Adele là ai, 1 nhà thiết kế nổi tiếng mang tầm cỡ quốc tế, nhưng mà chiếc váy này lại chỉ duy nhất 1 cái không phải là được trưng bày trong bảo tàng thời trang Galliera-Paris-Pháp sao, vậy mà bây giờ lại chễm chệ ở trên người cô thế này, cô thật muốn biết rốt cuộc khả năng của hắn có phải là vô hạn hay không. Mặc Thiên thấy biểu hiện của cô như vậy liền mỉm cười ôm lấy éo cô kéo về phía mình, hướng mắt nhìn người phía trước:

– Đã quá khen! Chẳng phải tất cả đều là nhờ vào tài năng của ngài sao, Stylist Xavia?

Lần này thì Diễm Nguyệt kinh hãi vô cùng. Stylist Xavia không phải là người luôn được nhắc đến trong các tuần lễ thời trang của các nhãn hiệu nổi tiếng sao, hơn nữa người ta cũng chỉ tạo style cho các nhân vật mang tầm cỡ Hollywood vậy mà hôm nay lại xuất hiện ở đây để tạo style cho cô. Mặc Thiên hắn có cần phải khoa trương vậy không. Xavia mỉm cười lịch sự đưa tay ra bắt:

– Không làm phiền ngài nữa, tôi xin phép!

– Được, tôi đã chuẩn bị máy bay cá nhân cho ngài, ra xe sẽ có người đưa ngài đi.

Khi Xavia đã đi khuất, Diễm Nguyệt mới hoàn hồn quay sang hỏi hắn:

– Mặc Thiên, chỉ là 1 buổi ra mắt bình thường, anh đâu cần phải khoa trương như thế. Thật sự những y phục trước kia a mua tôi còn chưa đυ.ng đến, đâu cần phải tốn kém như vậy.

Hắn quay sang nhìn cô mỉm cười trìu mến:

– Tôi muốn cho em những thứ tốt nhất mà không phải ai cũng có được. Tôi muốn tất cả nữ nhân đều phải ghen tị với em. Tôi muốn mọi nam nhân đều phải nhìn em bằng ánh mắt khao khát nhưng lại không thể chạm tới. Bởi vì tôi muốn để họ biết Lam Diễm Nguyệt em chính là người phụ nữ của Tần Mặc Thiên tôi!

Dứt lời hắn thản nhiên ôm eo cô đi ra xe.

Em chả biết Diễm Nguyệt làm sao chứ em là em đổ sấp đổ ngửa Thiên soái ca rồi á.

Nữ chính được sủng thì em cũng cho nữ phụ sủng luôn nạ.

Gia Uy vì bận cho buổi ra mắt nên đã sai người đến đón Nhã An và đem theo 1 bộ y phục dạ hội xa hoa. Phải nói là Gia Uy khá để ý đến Nhã An nên khi chọn y phục cho cô thật sự quá khéo léo. Nhã An mặc lên mình bộ y phục dạ hội màu tím mơ mộng mà nhẹ nhàng của nhà thiết kế Anderla nổi tiếng ở Paris, phần trên được thiết kế trễ vai pha ren thêu hoạ tiết hoa văn cổ đại, ngực được khoét trễ lượn hình trái tim. Thân váy được may ôm sát vào hông đến phần chân lại được thiết kế xoè đuôi cá. Kiểu dáng đơn giản nhưng lại thể hiện được sự quý phái và tôn lên 3 vòng tuyệt mỹ của cô.

Còn về phần Gia Mẫn thì khỏi phải nói rồi nhé. Chấn Phong từ khi biết kế hoạch ra mắt BST của cô anh đã đặt nhà thiết kế trẻ tuổi Alex nổi tiếng nhất tự thay thiết kế bộ y phục độc nhất cho cô. Điều này làm Gia Mẫn thực sự bất ngờ. Cô diện trên mình bộ y phục màu trắng được thiết kế khá tinh tế. Phần trên được gắn đá kim sa trắng khoét trễ vai ngang ngực. Thân váy được may bằng lông thú cao cấp màu trắng trải xoè trên mặt đất, đường trước được thiết kế xẻ tà 1 bên lên đến ngang đùi, để mỗi bước đi khéo léo khoe được đôi chân dài trắng mịn. Chấn Phong nhìn cô đến mê muội, bước tới cúi xuống lấy 1 đôi giày gắn kim sa trắng từ từ đi vào cho cô, Gia Mẫn thấy vậy cảm giác thật hạnh phúc:

– Chấn Phong, anh thật là phí phạm. Em chỉ lên giới thiệu 1 chút về bộ sưu tập thôi, đâu cần phải ăn mặc cầu kỳ như vậy.

– Gia Mẫn, dù chỉ là 1 phút tôi cũng muốn em được là nữ hoàng trong mắt của mọi người.

Dứt lời Chấn Phong đưa bàn tay ra, Gia Mẫn mỉm cười nhẹ nhàng mà đặt tay lên, cả 2 người cùng bước ra xe.

Tối hôm ấy, tại 1 khuôn viên trang trọng của biệt thự nhà Gia Uy. Thảm đỏ được trải dài từ cổng vào đến sân khấu, tất cả cây đều được giăng đèn đến lung linh. Diễm Nguyệt thật sự ngỡ ngàng, cô vốn dĩ nghĩ chỉ là 1 buổi ra mắt sản phẩm bình thường nhưng mà nó vốn dĩ lại không thường như cô nghĩ. Những nhân vật xuất hiện ở đây cô đều chỉ gặp qua trên tivi, trên mặt báo còn cô lại chỉ là 1 nhân vật bình thường không thể thường hơn nữa. Diễm Nguyệt, có chút ngại ngùng túm chặt lấy tà áo của Mặc Thiên, hắn dường như hiểu được cô đang lo lắng điều gì, liền cúi xuống nhìn cô:

– Diễm Nguyệt, em lúc nào cũng phải nhớ: Lam Diễm Nguyệt là người phụ nữ của Tần Mặc Thiên cao cao tại thượng. Chỉ cần vậy em đã đủ tư cách để dẫm lên tất cả bọn họ.

Dứt lời hắn đưa khửu tay ra mỉm cười nhìn cô, Diễm Nguyệt ngây ngô 1 hồi rồi cung đưa tay ra khoác vào cánh tay của hắn, cả 2 cùng ngạo mạn mà bước vào trong bao ánh mắt ngưỡng mộ và lời bàn tán của mọi người:

– Kia chẳng phải là Tần Mặc Thiên sao? Người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai vậy.

– Trông cô ấy thật là đẹp!

– Chiếc váy cô ấy mặc không phải của nhà thiết kế Adele chứ?

– 2 người bọn họ thật đẹp đôi!

Linh San từ đâu chạy đến chen vào giữa mà nắm lấy cánh tay của hắn, từ lúc cô và hắn xuất hiện ả đã tức giận đến tím mặt, nhìn qua cũng biết mọi thứ trên người cô đều là do hắn 1 tay chu tất:

– Mặc Thiên, người ta đợi anh mãi!

Diễm Nguyệt bị đẩy ra bất ngờ liền dẫm phải tà váy mà lảo đảo, hắn thấy vậy nhanh chóng xoay người đưa tay ra đỡ lấy eo cô, Linh San tức tối lên giọng mỉa mai:

– Diễm Nguyệt, cô thật sự không hợp với những bộ y phục thế này. Nhìn xem, cô đến đứng còn không vững nữa.

Mặc Thiên lúc này tức giận gỡ tay ả ra, vì là buổi tiệc của bạn hắn lại thêm nhiều quan khách nên hắn không làm to chuyện mà chỉ gằn giọng nói với ả:

– Linh San, cô đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.

Ả ta thấy vậy cũng biết ý ngậm miệng lại nhưng vẫn lẽo đẽo đi theo sau bám dính lấy hắn.

Cô và hắn đến 1 bàn tiệc ở trung tâm sân khấu ngồi cùng với Chấn Phong và Nhã An hướng mắt lên sân khấu theo dõi, Linh San vì bám đuôi nên nghiễm nhiên cũng được ngồi chung với bọn họ, cũng vì chương trình đã diễn ra nên cũng không ai ý kiến về việc đó. Sau chương trình văn nghệ mở màn, MC lên giới thiệu:

– Sau đây, xin mời Tổng Giám đốc của Tập đoàn đá quý Triệu Uy lên phât biểu đôi lời.

Nam nhân bước lên sân khấu 1 thân tây trang lịch lãm, gương mặt tuấn mỹ trẻ trung nhưng lại toát lên vẻ chín chắn, hình ảnh ấy đã đi sâu vào lòng của 1 ai đó đang ngồi ở dưới:

– Triệu Gia Uy tôi thật sự cám ơn sự có mặt của các vị quan khách tại buổi lễ ra mắt bộ sưu tập trang sức của Tập đoàn đá quý Triệu Uy. Hôm nay Tập đoàn cho ra mắt bộ trang sức với tên gọi “Ngọc Sắc Tình”. Mẫu thiết kế này chúng tôi chỉ cho chế tác 3 bộ duy nhất và sẽ được đăng bán ngay cuối chương trình dành cho tất cả quan khách ở đây và những người đang xem truyền hình. Về ý tưởng và kiểu dáng tôi xin nhường cho nhà thiết kế của Tập đoàn chúng tôi lên giới thiệu, Xin cảm ơn!

Gia Uy bước xuống ngồi cùng bàn với cô và hắn, MC lại trở về sân khấu:

– Sau đây, tôi xin phép được giới thiệu, nhà thiết kế của Tập đoàn đá quý Triệu Uy cô Trương Gia Mẫn lên giới thiệu về bộ sản phẩm này!

Trên sân khấu ngày hôm nay là 1 mỹ nữ có thể được xem là “hoa nhan nguyệt mạo”, Gia Mẫn đứng đấy khiến bao con mắt cũng phải ngưỡng mộ, trước ánh nhìn như vậy cô thật sự không có 1 chút tự tin nào, lại hướng mắt nhìn xuống dưới chỉ thấy 1 nam nhân có gương mặt mị hoặc nở 1 nụ cười, cô vậy liền cũng mỉm cười mà bước lên trước, cùng lúc này mà hình led sau lưng cô chiếu lên bản vẽ của bộ sưu tập ngày hôm nay khiến mọi người ồ lên 1 tiếng, Gia Mẫn lấy hết can đảm nói:

– Xin trân trọng kính chào tất cả các vị quan khách đang có mặt tại đây cùng tất cả mọi người đang theo dõi truyền hình. Tôi tên là Trương Gia Mẫn, là người đã thiết kế nên bộ sưu tập “Ngọc Sắc Tình”. Bộ sưu tập gồm 1 dây chuyền, 1 đôi hoa tai và 1 chiếc nhẫn. Trang sức được gắn hoa hồng làm từ đá Ruby – loại đá của tình yêu và quyền lực. Ngọc Sắc Tình lấy chủ đề yêu thương luôn kề bên bạn theo từng sản phẩm trang sức bạn đeo vì vậy tôi đã thiết kế trong mỗi bông hoa hồng đính 1 viên kim cương trái tim. Ngọc Sắc Tình được sáng tạo hoà quyện giữa am hiểu và sự đam mê. Về mặt kỹ thuật, đáp ứng được tối ưu nhu cầu đeo trang sức cho mọi dịp yêu thương đòi hỏi về chất liệu vàng, đá quý, kim cương đến các nghiêm ngặt trong khâu chế tác. Về niềm đam mê, Ngọc Sắc Tình được thực hiện với bàn tay tỉ mỉ, tinh tế mang lại cảm giác thoải mái, dễ chịu nhất khi đeo trang sức. Lấy nguồn cảm hứng từ những điều yêu thương bị dị nhất, đời thường nhất như hoa hồng từ đó thổi hồn vào sản phẩm. Hoa hồng không những chỉ làm tôn lên vẻ đẹp và sang trọng của người phụ nữ mà còn thể hiện tình yêu, sự trân trọng phái đẹp của cánh đàn ông. Mỗi 1 bông hồng có thể tượng trưng cho 1 điều muốn nói của phái mạnh khi muốn tặng trang sức này cho người yêu thương. Đặc biệt sợi dây chuyền được thiết kế mặt là 20 bông hoa hồng đồng nghĩa với câu nói “Anh yêu em bằng cả trái tim”. Vì vậy đối với phái mạnh nếu tặng người mình yêu thương bộ trang sức này, tôi tin chắc hẳn người phụ nữ nhận được sẽ hạnh phúc và yêu bạn nhiều hơn. Bài giới thiệu của tôi đến đây là hết, xin cảm ơn mọi người đã lắng nghe.

Dứt lời, tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên, Gia Mẫn xuống sân khấu đi tới bàn của họ mà ngồi xuống, Diễm Nguyệt tươi cười dơ ngón cái:

– Gia Mẫn, hôm nay cậu rất tuyệt!

– Mình chỉ lo mọi người sẽ không thích mẫu thiết kế này!

Chấn Phong nghe vậy liền đặt tay lên vai cô:

– Gia Mẫn, tôi chắc chắn mọi người sẽ thích!

MC lại quay trở lại sân khấu:

– Vừa rồi là bài giới thiệu của nhà thiết kế Tập đoàn Triệu Uy. Bây giờ xin phép được ra mắt sản phẩm.

Mọi người chăm chú nhìn vào chiếc tủ kính ở trên sân khấu đang bị che lấp bởi 1 tấm vải màu đỏ. MC bắt đầu hô đếm đến 3 sẽ tháo khăn xuống, không gian trở nên tĩnh lặng:

– 1…2…3…Tháo khăn!

Tấm vải đỏ từ từ tuột khỏi chiếc tủ kính, nguy nga ở đấy là bộ trang sức lộng lẫy đến tuyệt đẹp. Cả khuôn viên đồng loạt ồ lên 1 tiếng, mọi người bắt đầu xôn xao và bàn tán. Nhìn qua bản thiết kế đã thấy được vẻ đẹp của nó nhưng đến khi tận mắt thấy được sản phẩm hoàn thiện thật không cưỡng lại nổi. Quan khách bắt đầu đưa nhau ra giá, vì chỉ có 3 bộ duy nhất nên ai ai cũng đều nói giá trên trời, Linh San thấy vậy cũng sáng mắt mà quay sang hắn:

– Mặc Thiên, người ta thích cái này!

Hắn lúc này lại mỉm cười nhìn ả nhưng không nói gì, khiến ả vui mừng không tả mà liếc xéo sang Diễm Nguyệt. MC lúc này đứng bên cạnh bộ trang sức mỉm cười:

– Kính thưa các quý vị quan khách, sau khi chúng tôi tháo tấm vải này xuống đã có 3 vị khách nhanh tay mua trọn bộ sản phẩm này với mức giá vô giá. Nghĩa là ai trả giá cao nhất họ đồng ya sẽ trả với giá cao hơn.

Mọi người nghe vậy đã có những gương mặt thất vọng hiện ra, MC lại mỉm cười lên tiếng:

– Sau đây tôi xin công bố những vị khách sở hữu bộ trang sức này. Đầu tiên là cô Trương Gia Mẫn nhà thiết kế bộ trang sức này, xin mời cô lên đây!

---------