Chương 22

"Cha mẹ đâu?"

"Không nhớ."

"Bao nhiêu tuổi?"

"Không biết."

"Sao lại xuất hiện ở đây?"

"Không nhớ."

"..."

Đỗ Mạc Viễn hỏi gì, Diệp Doanh Như đáp đấy nhưng tất nhiên là không mang lại kết quả gì.

Trong lúc Diệp Doanh Như đang suy nghĩ có nên làm gì đó để nam phụ giữ lại mình không thì Đỗ Mạc Viễn đã đi trước một bước.

"Tạm thời.. Cứ yên tâm ở lại đây đi."

Nói rồi hắn ta rời đi luôn.

Hệ thống.. Có phải quá thuận lợi rồi không?

[Có lẽ muốn giữ ký chủ lại để tiện cho việc điều tra và xác định mục đích của ngài không? ]

Có thể lắm, dẫu sao giữ cạnh bên mình dễ dàng thủ tiêu hơn, mà năng lượng của ngươi cũng đã khôi phục nên giờ chắc giờ ngươi có ích rồi đúng không hệ thống?

[..] Nó vẫn luôn có ích được không!

Điều tra Hướng Y Ca cho ta.

[Nữ chính sao? Ký chủ cần gì ở cô ấy? ]

Tuyến tình cảm của nam nữ chính như nào rồi?

[Ký chủ chờ một chút.]

Một lúc sau..

[Đã có kết quả, thật là kỳ lạ, ở thời điểm này dù nữ chính đã gặp nam chính nhưng lại không có tiếp xúc sâu với nhau, thậm chí.. hình như nữ chính đang tránh né nam chính? Về phía nam chính thì hắn ta đang theo đuổi nữ chính.]

Có vẻ những gì ta nghĩ là đúng, đến lúc thu lưới rồi.

[Thu lưới? ] ký chủ nhà nó đang nói gì vậy? Thật khó hiểu mà.

[Dù không hiểu ngài đang nói gì nhưng ngài có chắc ngài định làm gì đó với cái thân thể nhỏ bé này không? ]

* * * Đúng là tạm thời ta không có cách nào thực hiện nó, nhưng quấy rối ai đó để kéo dài thời gian vẫn được.

[Ký chủ, có thể cho tôi biết ngài đang muốn làm gì không? ]

Nói ngươi cũng không hiểu đâu, chỉ cần biết rằng nam chính, à không phải nói là kẻ đột nhập sắp phải biến mất rồi.

Nói rồi Diệp Doanh Như nở một nụ cười không mấy thân thiện.

[..] Dù có khùng điên như lần đầu xuyên hay không thì nó vẫn cảm thấy ký chủ nhà nó có nụ cười rất giống phản diện ngủm sớm. Nhưng nó sẽ không bao giờ nói cho ký chủ nghe đâu.

[Ký chủ? Ngài có thể nói ngài định làm gì với nam.. À không, kẻ đột nhập không? ]

Cũng chả có gì đâu, nhưng dựa theo cốt truyện cũ cùng những việc xảy ra ở thời điểm hiện tại, ta có thể chắc chắn nữ chính trọng sinh, không những một lần mà rất nhiều lần, chỉ là có vẻ lần nào cũng sẽ không thể thoát khỏi lưới tình với nam chính. Ngươi có cảm thấy kỳ lạ không?

[Có thì có, nhưng đến bản thân cô ấy cũng không thể thoát khỏi tình tiết ấy thì chúng ta có thể giúp được sao? Khoan đã ký chủ muốn giúp nữ chính ư? Chẳng phải ngài rất ghét nữ chính sao? ]

Ngươi cứ nghĩ đơn giản lên đi, ai có giá trị thì chúng ta lợi dụng, dù ghét thì có làm sao? Chỉ cần đạt được mục đích thì chút cảm xúc ấy cũng không gây ảnh hưởng.

[..] Sao nó lại cảm thấy sau thời gian làm việc thiện tích năng lượng cho nó, ký chủ lại đi trên con đường lệch lạc nhỉ? Cái suy nghĩ như thế này thật sự không hề tốt đẹp.

[Ký chủ muốn làm gì thì làm, miễn sao bảo toàn tính mạng, hoàn thành nhiệm vụ.] Dẫu sao nó cũng chỉ là một hệ thống thực tập vô dụng, ngoài việc giao nhiệm vụ và kiểm tra tiến độ thì nó sẽ không có một tác dụng thực sự nào có thể giúp ký chủ. Nhưng sự thật về việc nó vô dụng như nào thì nó cũng sẽ không cho ký chủ biết đâu, càng không có việc nó thừa nhận nó vô dụng với ký chủ.

* * *

Nói là hành động cản trở kẻ đột nhập nhưng Diệp Doanh Như lại chưa thật sự làm gì. Không thể trách cô được, chả hiểu Đỗ Mạc Viễn phân phó với người hầu kiểu gì nhưng cô cảm giác cô là bà hoàng ở đây vậy, được chiều chuộng, cung phụng tận răng. Đáng tiếc là chưa từng thấy Đỗ Mạc Viễn xuất hiện hay là bố mẹ của hắn ta.

Một tuần trôi qua thật nhanh. Diệp Doanh Như cảm thấy bản thân không nên tiếp tục lười biếng như này mãi được.

Cô tìm đại một người hầu hỏi thăm về Đỗ Mạc Viễn nhưng hiển nhiên là họ không thể biết lịch trình của chủ nhân rồi. Dẫu vậy Diệp Doanh Như cũng không nản trí, cô nhờ họ chuyển lời tới Đỗ Mạc Viễn rằng cô có chuyện muốn nói với hắn.

Cô không tin hắn không tới.

[..] Ký chủ nhà nó luôn rất tự tin, dù nó không hiểu từ đâu mà ký chủ lại tự tin đến vậy.

Sự thật là hệ thống đã đúng, Đỗ Mạc Viễn lấy cớ công việc bận rộn không thể tới gặp mặt trực tiếp với cô, còn nhắn nhủ rằng nếu cô có chuyện gì có thể nói cho người hầu.

Hệ thống!

[Tôi ở..]

Đến lúc chuồn rồi.

[Chúc ký chủ may mắn.]

Ngươi có loại thuốc gì mà tăng cường sức mạnh, hay chạy nhanh gì đó không?

[.. Ký chủ đừng nghĩ, vì sẽ chỉ toàn đau thương thôi.]

Nói tiếng người!

[Không có.]

* * * Đúng như cô nghĩ, đây chắc chắn không phải hệ thống mà có thể là một nhân cách khác của cô thôi, vì không thể nào có loại hệ thống vô dụng như này.

[Ký chủ! Tôi có thể đọc được tiếng lòng của ngài đấy, mong ngài không nghi ngờ năng lực của tôi, dù việc tôi không có loại thuốc ngài cần nhưng tôi có thể giúp ngài che chắn camera xung quanh đây.]

Có bản đồ của khu vực này không?

[Có!]

Nói xong trong đầu Diệp Doanh Như tự động hiện nên bản đồ của trang viên và khu vực xung quanh.

Cũng may ở đây không phải nơi hoang vu hẻo lánh gì, nhưng mà nó quá rộng! Với thân thể này chắc chưa ra tới cửa đã hết hơi mà ngất rồi.

Nghĩ là thế nhưng nửa đêm hôm ấy, Diệp Doanh Như vẫn dựa theo con đường mà hệ thống vạch sẵn trốn khỏi biệt thự.

Vừa dùng hết sức bình sinh để bật tường trốn thoát thì Diệp Doanh Như nhận ra có một chiếc xe đen đã dừng ở đó từ trước, tựa như đang chờ cô vậy.

Hệ thống! Chuyện này là sao? Không phải ngươi nói con đường này rất an toàn hay sao? Chuyện này là thế nào?

Không kịp đợi hệ thống trả lời, Diệp Doanh Như đã vắt chân lên cổ mà chạy. Không chạy ở đó mà bị bắt à. Trong một tuần ở đây cô cũng hiểu rằng Đỗ Mạc Viễn đang "giam cầm" cô. Dùng từ có thể hơi quá nhưng tính chất thì chắc chắn là như vậy. Dù không biết trong xe là ai, nhưng theo lẽ thường cô nên chạy.

Nhưng chưa kịp chạy xa thì cả người Diệp Doanh Như như bay lên, sau đó rơi vào vòng tay ấm áp của ai đó.

Thôi xong!

Đó là những gì hiện lên trong đầu cô ngay lúc này.

"Mở mắt ra."

Giọng nói quen thuộc, mùi hương quen thuộc, bất giấc khiến Diệp Doanh Như bình tĩnh lại.

Cô từ từ mở mắt ra.

Là hắn!

Đỗ Mạc Viễn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng ấy, khiến Diệp Doanh Như cảm thấy khó chịu. Cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng càng như vậy người kia ôm càng chặt hơn. Thấy rõ điều ấy, Diệp Doanh Như vội vàng đình chỉ hành động lại.

Cô mở to mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi nói: "Buông ra."