Chương 2

Hệ thống bắt đầu đếm ngược: [10.. 9.. 8..]

[.. 5.. 4..]

Hệ thống đếm đến năm rồi, nhưng Diệp Doanh Như vẫn không động đậy.

Cô muốn nhìn xem, nếu cô không làm theo hệ thống bảo thì thứ "hậu quả" chết tiệt mà nó nói là gì. Dù sao cũng chết một lần rồi, cô không ngại lại chết thêm vài lần nữa.

[1.. 0.. Vì kí chủ không hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ đưa ra hình phạt thích đáng.]

Hệ thống vừa dứt lời, Diệp Doanh Như liền cảm thấy cả người tê tê giật giật, sau đó trước mắt tối sầm đi.

Đỗ Mạc Viễn đợi mãi vẫn không thấy người đằng sau có động tĩnh, chỉ nghe thấy phía sau "phịch" một tiếng.

Hắn quay lại nhìn, thì thấy Diệp Doanh Như đã nằm trên sàn nhà rồi, cũng may chỗ cô ngã có thảm lông nên không có việc gì.

"Thiếu gia.."

Quản gia nhìn Đỗ Mạc Viễn đợi hắn ra lệnh.

"Đưa cô ta lên phòng, sau đó gọi Giang Bắc tới.."

"Vâng."

Quản gia kêu hai nữ hầu ra tới, đưa Diệp Doanh Như lên phòng.

* * *

Lần nữa tỉnh dậy, Diệp Doanh Như thấy trời đã tối. Có vẻ hình phạt này cũng không quá nặng.

Như nghe được tiếng lòng của Diệp Doanh Như, hệ thống liền tốt bụng cảnh báo.

[Vì là nhiệm vụ đầu tiên nên hệ thống không đưa hình phạt khắc nghiệt nhưng nếu ký chủ cứ tiếp tục ngang bướng thì hệ thống sẽ buộc phải tiêu diệt linh hồn của ngài.]

Diệp Doanh Như cười khẩy một cái, cợt nhả nói: "Tiêu diệt linh hồn của ta ư? Hệ thống rác rưởi như ngươi mà có đủ năng lực như vậy sao? Vậy thì thử làm một lần cho ta coi nào.."

Khoan đã.. Ngươi dám đọc suy nghĩ của ta?

[Từ khi ký chủ bước vào thế giới này thì ta và ký chủ đã là một.]

Vậy tức là ta chết thì ngươi cũng chết đúng không?

Biết được việc này Diệp Doanh Như càng tự tin hơn về chuyện hệ thống nói dối cô.

Nhưng đời không như là mơ, hệ thống trực tiếp tạt một gáo nước lạnh lên đầu cô

[Ký chủ lý giải cũng không hoàn toàn sai, nhưng trước khi tiêu diệt ngài tôi có thể tìm một ký chủ khác để phó thác mà.]

* * *

Hảo hệ thống.. Ta thua còn không được à? Ngươi thắng..

Diệp Doanh Như nghiến răng nghiến lợi nói.

"Dậy rồi thì xuống lầu."

Thanh lãnh giọng nói vang lên, kéo cô về thực tại.

Diệp Doanh Như "ừ" một tiếng nhưng không lập tức rời khỏi giường, cô chờ Đỗ Mạc Viễn rời đi được một lúc mới bắt đầu theo sau.

Cứ thế, hai người một trước một sau tiến vào bàn ăn. Trên bàn không phải sơn hào hải vị gì, chỉ là một mâm cơm đơn giản như bao nhà khác, một món chay, hai món thịt và một bát canh. Diệp Doanh Như khá bất ngờ với mâm cơm này của Đỗ Mạc Viễn, phải biết rằng Đỗ Mạc Viễn cũng là thiếu gia nhà giàu từ trong trứng, giờ lại là tổng tài của một công ty lớn. Và với nhân thiết bệnh kiều kia thì mâm cơm này hoàn toàn không phù hợp với phong cách đại lão à!

Biểu cảm sinh động của Diệp Doanh Như bị Đỗ Mạc Viễn thu hết vào mắt, trong lòng hắn cũng xác nhận được đây là một người khác không phải Hướng Y Ca, bất quá vậy thì sao chứ? Người ban đầu hắn muốn tìm không phải Hướng Y Ca.

Về phía Diệp Doanh Như, cô thấy Đỗ Mạc Viễn đang ăn cơm ngon lành cũng tự nhiên ngồi xuống ăn cơm, ai quan tâm tới việc bữa cơm này có hợp nhân thiết hay không chứ, ăn no mới là quan trọng nhất.

Ăn cơm xong, Đỗ Mạc Viễn kêu Diệp Doanh Như lên thư phòng.

Diệp Doanh Như cũng ngoan ngoãn đi theo hắn vào thư phòng, vừa bước vào cửa Đỗ Mạc Viễn đã dùng giọng điệu chất vấn cô.

"Tôi không tìm thấy tung tích của Hướng Y Ca.."

"..."

Thì? Liên quan gì đến cô, không tìm thấy là do năng lực bản thân hắn quá kém, nói với cô có ích gì? Cô có thể tìm nữ chính hộ à? Tuy buồn cười đấy nhưng Diệp Doanh Như không cười nổi, vì cô nghĩ tới nguyên cốt truyện!

Nếu hắn tìm không thấy nữ chính thì đồng nghĩa với việc lời cô nói chỉ là một lời bịa đặt mà thôi.. Và cái kết.. Diệp Doanh Như rùng mình một cái, cô không muốn kết cục như nguyên chủ đâu.

Giá như sau khi xuyên không cô không bị phong ấn sức mạnh lại thì có lẽ giờ cô đã đập cửa sổ trốn ra ngoài rồi.

"Anh có thể xét nghiệm ADN mà."

Diệp Doanh Như ơi Diệp Doanh Như, mày thật cơ trí mà.

"Hướng Y Ca không có cha mẹ."

"..."

[Nhiệm vụ thân mật: Hãy ôm lấy Đỗ Mạc Viễn.] Đang suy ngẫm cách để khiến nam phụ tin tưởng, Diệp Doanh Như liền bị máy móc thanh âm làm hoảng sợ.

Hả? Bảo cô ôm nam phụ? Đừng có đùa chứ.. chê còn không kịp, ôm chả ấm gì ở đây..

[10.. 9.. 8.. 7..] Hệ thống không lưu tình mà bắt đầu đếm ngược.

Diệp Doanh Như cắn chặt răng, chạy như bay tới bên cạnh Đỗ Mạc Viễn, cả người thả lỏng ngã vào khối thân thể kia.

Sau đó cũng nhanh chân nhanh tay thoát khỏi nam nhân. Vì để nam phụ không hiểu nhầm cô cố ý nói: "Tôi bị trượt chân." Dù biết khả năng hắn tin là 0% nhưng mà ai quan tâm chứ..

"..."

Trông hắn có ngu tới nỗi không phân biệt được đâu là cố ý đâu là vô ý không?

Diệp Doanh Như tiếp tục nói: "Việc anh không tìm được nữ.. à Hướng Y Ca là do năng lực anh kém cỏi, đâu có liên quan gì tới tôi, đến người mù còn phân biệt được đâu là thật đâu là giả mà sao anh cứ ngang ngược, cố chấp thế nhỉ?"

Nói xong Diệp Doanh Như mới nhận ra câu nói của mình có vấn đề như thế nào, chắc là di chứng quả xuyên thư rồi chứ sao cô lại ăn nói như một con nhóc tuổi học sinh thế này chứ! "Ngang ngược", "cố chấp" lại là cái m* gì chứ!

"Năng lực kém cỏi? Ngang ngược, cố chấp?"

Gửi thấy mùi không ổn, Diệp Doanh Như vội vã nói: "Không phải, không biết, đừng hỏi tôi." Sau co chân co cẳng lên chạy đi.

Đỗ Mạc Viễn nhìn Diệp Doanh Như như vậy cũng không còn gì để nói, hắn có thể làm gì bây giờ? Bắt nạt cô vì cô công khai nói hắn như vậy ư? Hay là..

Theo như cốt truyện thì bây giờ Hướng Y Ca vừa bốn một chín với nam chính và hôm nay sẽ chạy ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, đồng thời sẽ có tiểu bảo bảo thông minh và năm năm nữa cốt truyện mới bắt đầu lần nữa.

Thật sự cô có chút cảm thán với tác giả của bộ truyện này, cái cốt truyện như nồi cám heo vậy mà cũng nghĩ ra được, tại hạ bái phục. Thảo nào phải drop giữa chừng, mà cô cũng chỉ mới đu được có vài chục chương đầu thôi mà sao lại "ép" cô xuyên thư rồi chứ! Thậm chí cô còn chả nhớ nổi cốt truyện như nào ngoài việc nam phụ bệnh kiều-đây cũng chính là chi tiết khiến cô đu cái nồi cám lợn này, rồi nữ phụ và nữ chính giống nhau nhưng một bên có não một bên không.

Thật sự cô rất muốn quậy tung cái cốt truyện này ra, dẫu sau nữ phụ ngu ngốc cô không đóng được, nhưng đại vai ác thì cô chơi tới bến được nha!

[Thỉnh ký chủ làm người tốt!] Đừng phá hỏng cốt truyện của người ta nữa.

Ta vẫn luôn muốn làm người tốt, bây giờ không phải là cơ hội ư? Giúp nam nhân si tình tìm thấy chân ái, ta thật là tốt bụng.

[..] Tin ngươi ta là heo.

Dẫu có nói thế nhưng cuối cùng Diệp Doanh Như vẫn không có cam đảm quay lại căn phòng đấy. Để hôm khác nói chắc cũng không muộn.

Sáng hôm sau.

Diệp Doanh Như không nhớ sao hôm qua trong lúc đang lên kế hoạch lại ngủ quên mất, nhưng chắc do mấy hôm nay quá bận nên cô mới buồn ngủ, dù sao cô cũng không mấy để tâm.

Nhưng ai đó nói cho cô sao lại có mấy vết muỗi đốt trên cổ không? Biệt thự này dởm à? Sao lại có muỗi chứ!

"Ọt.. ọt.. ọt" cái bụng của cô bắt đầu dựng cờ khởi nghĩa rồi đó, nên Diệp Doanh Như không nghĩ nhiều nữa liền chạy xuống lầu tìm ăn.

Thấy Đỗ Mạc Viễn vẫn ngồi trên bàn cơm Diệp Doanh Như cũng không có lấy làm lạ. Cô như thường lệ tự nhiên ngồi vào bàn, tuy nhiên cách rất xa Đỗ Mạc Viễn.

Nữ hầu cũng tự giác phục vụ thức ăn lên cho cô.

Trong lúc ăn, Diệp Doanh chợt nhớ ra gì đó liền đánh vỡ sự trầm mặc này.

"Hướng Y Ca có lẽ không còn ở trong nước đâu."

Chắc bây giờ đang vui vẻ bên nam ba đi.