Chương 27

Lạc Dịch thảng thốt: “Gì cơ?”.

“Bị Yến Lâm gϊếŧ chết.”

Lạc Dịch nhìn Lục Tự chằm chằm.

“Yến Lâm bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©, trong lúc phản kháng đã lỡ tay gϊếŧ chết Ngô Minh. Đám đàn em của hắn không có chủ kiến, định gϊếŧ chết Yến Lâm trên đường chạy trốn, may mà người của Khương Bằng dẫn theo dẫn theo cảnh sát chạy đến kịp thời, đã bắt hết rồi. Có điều tên trong đám cầm mã tấu còn cố phản kháng, định bắt cóc Yến Lâm bỏ chạy nên bị bắn chết.”

Lạc Dịch im lặng một hồi, điếu thuốc trong tay đã gãy làm đôi, mãi sau mới lên tiếng: “Yến Lâm đâu?”.

“Thương tích khắp người, đã được đưa đến bệnh viện rồi.” Lục Tự bổ sung: “Tâm trạng cô ấy không ổn định cho lắm, cũng không chịu cho lời khai, nói là... muốn gặp anh”.

Lục Tự quan sát Lạc Dịch, vẻ mặt anh bình lặng không chút gợn sóng.

Lạc Dịch vứt điếu đã gãy vào thùng rác, lấy một điếu khác ngậm vào miệng, cầm bật lửa châm, cố chấp hỏi: “Ngô Minh chết thế nào?”.

“Bị chai bia vỡ đâm thủng cổ họng.” Lục Tự lặp lại. “Bây giờ, Yến Lâm chỉ muốn gặp anh thôi, nhất quyết không nghe người khác nói chuyện”.

Lạc Dịch im lìm chốc lát, phả ra một hơi thuốc, nói: “Đi thôi”.

Bệnh viện cách đồn cảnh sát không xa, đi bộ chỉ mất năm phút. Mấy anh cảnh sát và bác sĩ khe khẽ nói chuyện với nhau trên hành lang ngoài phòng bệnh.

Lạc Dịch đi ngang qua, loáng thoáng nghe thấy bác sĩ nói: “... Nơi giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải bị cứa đứt... Bị thương trong khi tự vệ... Nhiều nơi bị xước... âm đ*o ngoài bị rách...”.

Lạc Dịch đi đến cửa phòng bệnh, hơi ngập ngừng bước chân rồi đẩy cửa tiến vào.

Yến Lâm ngồi tựa đầu lên giường, trán quấn băng, mặt bị đánh sưng tấy, đã thoa thuốc nước, trông thê thảm vô cùng. Ngón tay cô cũng quấn băng nhưng lại đang kẹp hờ điếu thuốc, chầm chậm hút. Ánh mắt cô nhìn về phía Lạc Dịch, vẻ đau buồn và oán hận chỉ thoáng qua rồi biến mất, thay vào đó là thái độ thờ ơ.

Lạc Dịch đi đến rút điếu thuốc trong tay cô, dụi tắt rồi ném vào thùng rác. “Bệnh viện cấm hút thuốc”.

“Anh đến đây chỉ nói câu này với em sao?” Yến Lâm ngước mắt, l*иg ngực phập phồng.

Lạc Dịch kéo ghế đến ngồi xuống, trầm mặc một lúc lâu mới nói khẽ: “Tôi xin lỗi vì đã làm liên luỵ đến em. Em hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, đừng tự...”.

Anh chợt ý thức được nói gì lúc này cũng chỉ là lời sáo rỗng, nên nói được một nửa liền im bặt. Anh rũ mắt nhìn bộ quần áo Yến Lâm mặc tối nay bên giường. Chiếc váy tím nhạt cổ chữ V bó sát đã bị xé rách tả tơi. Cuối cùng, anh rời mắt.

Chi tiết này không thoát khỏi mắt Yến Lâm, cô ta cười châm chọc: “Em mặc bộ váy này định đi quyến rũ anh”. Cô cầm gối ném vào anh.

Lạc Dịch không đỡ, gối nện lên vai anh rồi rơi xuống đất. Anh không nói một câu, để mặc cô trút giận.

Yến Lâm khẽ thở hắt ra, dựa vào tường, cuối cùng bình tĩnh trở lại: “Đừng an ủi em, cũng đừng nói chuyện này nữa, em không muốn nghe. Em muốn gặp ang không phải để nói chuyện này”.

Lạc Dịch: “Được.”

Yến Lâm điềm tĩnh nhìn trần nhà chốc lát, nói: “Lạc Dịch, ban đầu em bỏ đi, có phải anh còn trách em không?”.

“Không.” Lạc Dịch bình tĩnh nhìn cô. “Lúc em bỏ đi, tôi chưa từng oán trách, thậm chí cảm thấy được giải thoát nữa”.

Yến Lâm nhìn anh.

“Đó là khoảng thời gian bết bát nhất của tôi, kéo em chịu khổ cùng, tôi cũng không vui vẻ gì. Mặc dù khi đó tôi không hề muốn chia tay với em, còn muốn vì em mà vực dậy, nhưng lúc đó em nói chia tay, một mặt tôi cảm thấy buồn bã, nhưng mặt khác cũng cảm thấy nhẹ nhõm.”

Yến Lâm cười ảm đạm, lắc đầu: “Anh chưa bao giờ nói với em những việc này”.

Lạc Dịch: “Đã chia tay rồi, còn gì để nói nữa”.

Yến Lâm run run hít vào một hơi, dằn lòng xuống lần nữa, lấy bao thuốc lá trên tủ đầu giường. Lạc Dịch cau mày, cô lại cười nhàn nhạt: “Em là bệnh nhân, dung túng cho em một lần đi”.

Yến Lâm đặt điếu thuốc lên môi rít một hơi, nói: “Hai năm qua, anh có gặp được người phù hợp với anh hơn em không?”

Lạc Dịch: “Không có”.

Mắt Yến Lâm loé lên tia sáng, Lạc Dịch vẫn chưa nói hết: “Nếu như ý của em là tôi năm đó”.

Yến Lâm không chút dao động, hỏi ngược lại: “Anh bây giờ thì sao?”.

“Tôi bây giờ và em đã không còn thích hợp nữa.”

Yến Lâm có phần bất đắc dĩ, cứ rít thuốc liên tục, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng nhượng bộ: “Nếu đã không ân không oán, vậy làm bạn hợp tác cũng không sao. Công ty của em cần người có tài như anh, ang cũng biết rõ trước đây chúng ta phối hợp ăn ý đến cỡ nào mà. Anh yên tâm, em không hề muốn nối lại tình cũ với anh trong công ty đâu”.

Lạc Dịch lắc đầu.

Yến Lâm ngỡ ngàng: “Lẽ nào anh muốn cả đời ở đây kinh doanh khách sạn sao?”.

Lạc Dịch nói: “Tôi làm xong chuyện nên làm sẽ trở về Bắc Kinh, quay lại nghề cũ”.

Yến Lâm cười khẩy: “Cho nên không muốn hợp tác với em sao?”

Lạc Dịch: “Ừ.”

Yến Lâm: “Anh cho em một lý do đi”.

Lạc Dịch không trả lời.

Yến Lâm chế giễu, khích anh: “Em khiến anh khinh thường đến thế cơ à?”.

Lạc Dịch nhìn về phía cô: “Bạn gái tương lai của tôi rất nhỏ mọn”.

Yến Lâm không biết phải nói sao, đôi mắt dâng một lớp sương mờ. Cuối cùng, sắc mặt Lạc Dịch cũng bớt cứng nhắc: “Yến Lâm, với điều kiện của em, còn rất nhiều kẻ tốt hơn tôi cho em chọn mà?”.

“Vậy cũng đúng.” Yến Lâm kiêu kỳ nhếch môi, chớp mắt xua tan ánh nước. “Em không sao rồi, anh gọi cảnh sát vào đi”.

Lạc Dịch đi ra khỏi phòng bệnh, ra hiệu cho nhóm Lục Tự có thể đi vào.

Anh đứng bên cửa sổ hành lang, ngắn nhìn thị trấn nhỏ về đêm, bất giác lần mò lấy điếu thuốc ngậm vào miệng, lại nhớ đến đây là bệnh viện bèn cất đi. Không có thuốc, ngón tay anh gõ từng nhịp gấp gáp lên bức tường, tốc độ nhanh như thể đang run rẩy.

Ngô Minh đã chết. Anh tuyệt đối không ngờ rằng Ngô Minh đã chết. Anh phiêu bạt nhiều năm, khổ cực truy đuổi nhiều năm, vất vả lắm mới tìm được một đầu mối, thế mà lại bị đứt đoạn thế này.

Lạc Dịch đứng không yên, cắn môi đi qua đi lại vài bước, cúi đầu xuống, hai tay ôm chặt đầu mình.

Khoảng mười lăm phút sau, nhóm cảnh sát đi ra, Lục Tự dừng lại nói với Lạc Dịch: “Bác sĩ nói cô ta sửa soạn lại một chút là có thể xuất viện. Mấy người không có xe, lát nữa tôi sẽ cử một chiếc xe cảnh sát đưa ba người lên núi”.

“Cảm ơn.” Lạc Dịch hỏi thêm. “Cô ấy nói chuyện của Ngô Minh thế nào?”.

“Đại khái giống với thông tin có được lúc trước, không bổ xung chi tiết đặc biệt nào.”

Lạc Dịch vẫn không chịu bỏ cuộc, gấp gáp nói: “Lập tức đi lục soát nhà Ngô Minh, xem có thể tìm ra được manh...”.

“Chuyện còn lại cứ giao cho cảnh sát, không cần anh quan tâm.” Lục Tự ngắt lời, nói thêm một câu. “Hiện tại, anh vẫn là đối tượng tình nghi”.

Sắc mặt Lạc Dịch thay đổi, hỏi vặn lại: “Anh có ý gì?”.

“Anh hỏi tôi à?” Ánh mắt Lục Tự sắc bén. Kiêng kỵ đang ở bệnh viện, anh ta kề sát đến bên Lạc Dịch, hạ giọng: “Nhân chứng mấu chốt đã bị bạn gái cũ của anh gϊếŧ mà anh còn hỏi tôi sao? Hơn nữa, khi nãy hai người bên trong nói những gì? Tại sao cô ta nhất quyết đòi gặp anh trước?”.

Lạc Dịch lặng thinh rất lâu rồi chợt bật cười. Khoảnh khắc đó, anh thấy thê lương không sao tả siết.

“Đừng để tôi tìm được thứ gì liên quan đến anh trong nhà Ngô Minh.” Lục Tự chỉ chỉ Lạc Dịch rồi quay người bước đi.

Máu và mồ hôi trên trán Lạc Dịch vẫn chưa khô, thân thể chồng chất vết thương nhưng không mệt mỏi và đau đớn bằng trái tim này. Anh nhìn bóng lưng Lục Tự đi xa, cười nhạt lắc đầu, thế rồi thình lình đá một cú lên tường.

Lạc Dịch tìm bác sĩ rồi đến phòng bệnh đón Yến Lâm. Yến Lâm đã sửa soạn ổn thoả, ngồi trên giường vừa hút thuốc vừa chờ anh. Lạc Dịch đi đến giật lấy điếu thuốc của cô vứt đi, đầu thuốc đυ.ng mạnh vào tường.

Yến Lâm ngước mắt nhìn anh, phát hiện ra anh đang bực tức thì không dám đối chọi với anh nữa.

Lạc Dịch thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh, nói cộc lốc: “Đi!”.

Yến Lâm chống tay xuống giường bệnh, đau đến xuýt xoa, lại ngồi trở về giường. Cô ta khẽ nói: “Bên dưới em bị thương, không đứng lên được”.

Lạc Dịch lạnh lùng đi đến đưa túi cho cô, Yến Lâm cầm lấy, Lạc Dịch bế cô ra khỏi phòng bệnh.

Vừa đến cổng bệnh viện, anh đã nghe thấy tiếng chạy bộ lạch bạch. Chu Dao hổn hển chạy đến, gương mặt đỏ bừng, bắt gặp cảnh Lạc Dịch bế Yến Lâm liền sửng sốt.

Lạc Dịch đi ngang qua Chu Dao: “Lên chiếc xe đối diện, trở về khách sạn”.

Chu Dao mím môi, đứng yên bất động, vẫn đang mặc áo khoác của Lạc Dịch.

Lạc Dịch dừng bước, quay đầu lại nhìn cô: “Em không đi thì cứ đứng ở đây cả đêm đi”.

Lạc Dịch đi qua con đường đối diện, đỡ Yến Lâm vào xe, quay lại nhìn. Chu Dao lặng lẽ cúi đầu đi đến, cô không nhìn anh, nhét áo khoác trả lại anh, ngồi vào ghế lái phụ, suốt cả quãng đường không nói câu nào.

Chỉ có Yến Lâm nói một câu “Em mệt quá!” rồi tựa đầu vào vai Lạc Dịch nhắm mắt lại. Lạc Dịch lặng im, nghiêng đầu nhìn kính chiếu hậu bên phải xe. Trong chiếc gương nho nhỏ, Chu Dao khép mắt, không hề che giấu vẻ mặt khó chịu cùng cực.

Lạc Dịch nhìn cô thật lâu, cuối cùng anh cũng mệt mỏi nhắm mắt lại. Anh đã chuẩn bị kỹ càng nhưng tình hình lại không tiến hành thuận lợi theo kế hoạch, ngược lại còn trượt dần vào vực sâu rắc rối nguy hiểm.

Về phần Chu Dao, anh không biết có bảo vệ được cô không nữa.

Đến khách sạn, xe vừa dừng lại, Chu Dao đã lao xuống chạy đi. Lạc Dịch không gọi cô lại, cảm ơn anh cảnh sát rồi ôm Yến Lâm về phòng cô ta.

Anh đặt Yến Lâm xuống giường, lúc quay người định đi, cô ta liền ôm lấy anh từ phía sau: “Đừng đi!”.

Lạc Dịch quay lại, Yến Lâm ngồi dậy ôm chặt lấy cổ anh: “Dịch, em sợ lắm, anh ở lại đây với em một đêm đi”.

Lạc Dịch cúi đầu, kéo tay Yến Lâm ra.

“Anh phải đi thật sao?” Khoé môi Yến Lâm run run. “Biết nhau nhiều năm như vậy, có bao giờ em nói một chữ ‘sợ’ với anh chưa? Nhưng hôm nay... anh biết em đã trải qua chuyện gì không?”.

Lạc Dịch đi đến ghế mây bên cửa sổ ngồi xuống: “Em ngủ đi!”.

Yến Lâm vừa định bước đến, Lạc Dịch đã cất lời: “Đừng xuống giường”.

Yến Lâm quá rõ tính tình anh, cũng không muốn khiến anh bỏ đi, liền bỏ qua mọi tính toán, tắt đèn kéo chăn ngủ. Cô nằm nghiêng, nhìn bóng dáng anh trong đêm tối. Anh ngồi trên ghế, nhìn đăm đăm vào màn đêm hư không.

Tĩnh lặng như tờ.

Yến Lâm hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”.

Lạc Dịch nói: “Em không muốn biết đâu”.

Một lúc lâu, khoé môi Yến Lâm lại chậm rãi cong lên: “Dịch, hãy nhớ lấy đêm nay, vào khoảnh khắc này, em lại yêu anh lần nữa”.

Bóng người trên ghế trầm mặc. Yến Lâm nhắm mắt ngủ.

Đến nửa đêm, Yến Lâm tỉnh lại, chiếc ghế đã trống không. Bầu trời đêm đen kịt, đáy mắt cô lạnh giá.

Sáng sớm Chu Dao tỉnh lại, toàn thân đau nhức, cho rằng tối qua chơi hăng quá nên không thèm để ý. Đúng giờ cô xuống lầu ăn sáng, đυ.ng mặt Lạc Dịch trong sân. Anh nhích qua trái, cô cũng nhích qua trái. Cô nhích qua phải, anh cũng nhích qua phải.

Chu Dao: “...”.

Lạc Dịch: “...”.

Hai người dừng lại, nhìn đối phương, tựa như đang đoán xem người kia định đi phía nào. Họ dời mắt né tránh, kết quả khi đồng thời cất bước, lại cản trở nhau lần nữa. Người ngoài không biết còn tưởng hai người đang khiêu vũ trong sân nữa.

Chu Dao mặt đỏ ửng, bất mãn lên tiếng: “Anh chặn đường tôi làm gì?”.

Lạc Dịch nhìn cô chăm chú rồi lùi về sau một bước, hai bước, còn khẽ gật đầu, ra hiệu “mời đi”.

Chu Dao thấy anh không buồn giải thích, trái tim đau đớn cực kỳ, giận dỗi bước nhanh qua.

“Chu Dao!” Anh bỗng cất lời.

“Cái gì?” Cô tức giận quay đầu lại, nhưng vẫn có vẻ mong đợi.

“Sao mặt em đỏ thế?”

“À, vừa rồi có người chọc tôi, tức giận đến đỏ mặt chứ sao!”

Lạc Dịch im lặng giây lát, vẫn dịu giọng hỏi: “Bao giờ bạn em về?”.

“Ngày mai.” Chu Dao nói xong còn cố ý bổ sung thêm một câu. “Ngày kia chúng tôi về”.

Anh bình tĩnh: “Tốt”.

Chu Dao sửng sốt, thật sự không dám tin và càng giận mình hèn yếu hơn, nghiến răng tức tối bỏ đi.

Từ đó đến trưa, Lạc Dịch không chạm mặt Chu Dao. Giữa trưa, lúc dọn phòng khách trả đi ngang qua sân, anh ngẩng đầu thấy cửa phòng Chu Dao đóng im ỉm. Nhớ đến vẻ ửng đỏ khác thường trên gương mặt cô, anh liền đi đến nhà bếp hỏi người rửa bát: “Trưa nay, cô sinh viên học địa chất có đến dùng cơm không?”.

“Có đến.”

“Tình trạng cô ấy thế nào?”

“Hả?” Nhân viên khó hiểu. “Thế nào là sao ạ?”.

“Có bình thường không?”

“Có chỗ nào... không bình thường sao?” Nhân viên không hiểu ông chủ mình muốn nói gì.

Lạc Dịch bất lực, xua tay: “Không có gì”.

Đến chiều vẫn không thấy bóng dáng Chu Dao đâu, trái lại Yến Lâm đã có thể xuống giường đi lại, lởn vởn chỗ quầy bar uống rượu. Lạc Dịch giao quầy bar lại cho nhân viên pha chế.

Đến tối, Lạc Dịch lại đi vào nhà bếp hỏi, lúc này nhân viên báo lại: “Không thấy đến dùng cơm tối”.

Lạc Dịch nhíu mày, đi ra sân nhìn lên cửa sổ phòng cô, không hề có ánh sáng.

Khu sinh hoạt tập thể chật kín khách khứa, náo nhiệt vô cùng.

“Ông chủ, người khi nãy gọi hồng trà, anh lại pha trà xanh.” A Mẫn nhỏ giọng nhắc nhở.

“Em đến làm đi.” Lạc Dịch mở ngăn kéo lấy điện thoại, đi ra khỏi quầy bar: “Tôi đi giải quyết chút chuyện”.

Lạc Dịch lên tầng, đến cửa phòng Chu Dao, gõ liên hồi vài cái không có ai đáp lời.

“Chu Dao?” Anh gọi cô. “Chu Dao?”.

Vẫn không ai đáp lời.

Lòng Lạc Dịch chùng xuống, vội vã xuống lầu, tìm thím Quế lấy chìa khoá rồi chạy nhanh lên tầng, mở cửa phòng chạy đến bên giường, bật đèn lên.

Chu Dao trợn tròn mắt, lẳng lặng nhìn anh chằm chằm. Ánh mắt kia như muốn thông qua đáy mắt nhìn xoáy vào nội tâm anh vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, trong giây lát, hai người đều im lặng. Cuối cùng, Lạc Dịch cau mày: “Gọi em sao em không lên tiếng?”.

Mắt Chu Dao đen láy, nhìn anh bướng bỉnh: “Không muốn để ý đến anh”.

Lạc Dịch nghẹn họng, ánh mắt trở lên nghiêm khắc. Chu Dao nhìn anh phản kháng. Lúc này, cô không hề sợ anh. Cuối cùng anh phiền não thở dài, nhìn cô, dịu giọng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”.

“Không có gì, em uống thuốc rồi.” Chu Dao cũng không còn ương bướng nữa.

Lạc Dịch không nghe, định sờ lên trán cô, Chu Dao nổi giận hất tay anh ra: “Không được chạm vào em”.

Lạc Dịch cúi đầu nhìn cô. Chu Dao cũng biết mình ngoan cố, bĩu môi nói: “Không có gì đâu, em cố ý đấy”.

Lạc Dịch bất đắc dĩ hỏi: “Không ăn cơm tối à?”.

Chu Dao im lặng chốc lát, quyết định thành thật. Bàn tay nho nhỏ của cô đưa ra khỏi chăn, chỉ vào thùng rác, cô đã ăn bánh mì và bánh quy rồi, gói ni lông vứt chỏng chơ trong đó.

Lạc Dịch: “...”.

Cô vừa biết là không xuống lầu, cược là anh sẽ để ý; lại vừa biết không nên bạc đãi dạ dày. Lạc Dịch quả thật hết cách với cô.

“Điện thoại di động của em đâu?”

Chu Dao hơi ngẩng đầu, ra hiệu phương hướng.

“Mật khẩu.” Anh cầm điện thoại trên tủ đầu giường đưa cho cô, cô ấn ngòn cái mở khoá.

Anh nhập số điện thoại của mình, nháy qua máy mình rồi đặt điện thoại cô xuống. Hai người im lặng hồi lâu, anh cũng không có ý định chủ động lên tiếng.

Chu Dao nổi cáu: “Anh đi đi!”.

Lạc Dịch biết cô chờ anh giải thích, nhưng không biết phải nói thế nào, lát sau anh hỏi: “Em muốn đuổi anh đi thật sao?”.

Chu Dao im lặng rũ mắt.

“Hử?”

“Đúng, anh đi đi. Tạm biệt.” Chu Dao quay lưng lại, thể hiện rõ sự giận dỗi của mình.

“Nếu anh không...” Lạc Dịch nhìn thấy tóc cô thấm ướt mồ hôi, bết trên gáy liền giật mình, lật cô lại.

Chu Dao đang bực bội: “Anh làm gì...”.

Tay anh đặt trên trán cô, nháy mắt nhăn mày: “Em sốt rồi”.

“Em đã uống thuốc hạ sốt...”

“Thay đồ đi! Anh dẫn em đến bác sĩ.”

Chu Dao vẫn bất động.

Lạc Dịch quở trách: “Muốn anh vén chăn lên mặc cho em sao?”.

Giọng Chu Dao nhỏ lí nhí, lúc này mới nói thật: “Ông chủ Lạc... đầu em choáng quá, không có sức”.

Lạc Dịch dìu cô dậy, người cô nóng như một lò lửa. Anh thầm kinh hoàng, ngạc nhiên sao cô sốt cao như thế mà giờ phút này vẫn còn tỉnh táo được. Thế nhưng vừa ngồi dậy, Chu Dao đã không chống chọi được nữa. Lạc Dịch vừa buông cô ra đi lấy quần áo, Chu Dao đã yếu ớt ngã về sau. Lạc Dịch lập tức đưa tay kéo cô vào lòng, cô chóng mặt quay mòng mòng: “Ôi, vừa rồi vẫn còn tốt mà...”.

Lạc Dịch ôm cô, mặc áo cho cô, mắt lướt nhìn trên tủ, hỏi: “Em mới uống thuốc, vậy hộp thuốc đâu?”.

“Thùng rác.”

Lạc Dịch lấy hộp thuốc ra cất vào túi.

Ra ngoài, đêm khuya rét lạnh, Chu Dao run cầm cập, Lạc Dịch kéo cô trở vào trong, dặn dò: “Chờ anh một chút!”.

Anh lấy áo khoác nam, khăn quàng, mũ và khẩu trang, che cô kín mít. Cô choáng đầu hoa mắt, mũi cũng mất nhạy bén, chỉ ngửi thấy toàn là mùi của anh.

Lạc Dịch nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Kiên trì một chút, trong làng có bác sĩ, cũng không xa, sắp đến nơi rồi”.

Đầu Chu Dao nặng trịch, gục xuống.

Quả nhiên đi vài phút đã đến, nhưng bác sĩ trong làng đã đi thăm họ hàng, không có ở nhà, phòng khám đóng cửa.

Lạc Dịch nghiến răng trong cơn gió đêm rét mướt. Chu Dao ngồi nghiêng trên ghế sau xe máy, hô hấp càng lúc càng nặng nề, ý thức càng lúc càng mơ hồ. Lạc Dịch đưa tay luồn vào mũi, sờ thử trán cô, nhiệt độ đã cao hơn khi nãy.

Lạc Dịch gọi điện cho Trát Tây: “Nói với chú cậu một tiếng, khách sạn có một bệnh nhân cần truyền dịch, bây giờ tôi dẫb người lên trấn, phiền chú ấy đến bệnh viện chờ tôi. Một giờ nữa tôi đến... không... bốn mươi phút thôi”.

Lạc Dịch kéo hai tay Chu Dao về phía trước ôm lấy eo anh, nói: “Em tựa vào lưng anh ngủ một chút đi”.

Chu Dao khẽ gật đầu, tựa vào lưng anh, lưng cong xuống như con tôm.

Lạc Dịch nổ máy phóng đi.

Dưới màn đêm, dãy núi tối đen một màu, chỉ có đèn xe máy kéo một vệt sáng dài xé rách bóng đêm, chạy băng trên đường núi uốn lượn như thể ánh sáng khắp thế gian này đã bị dập tắt. Nhưng nhìn kỹ, thế giới không hoàn toàn tăm tối, sắc trời mờ mờ nhuộm dãy núi thành màu xanh lục.

“Chu Dao.”

“Ừm.”

“Ôm chặt anh, đừng buông tay.”

“Ừm.”

Đêm thu, núi rừng lặng ngắt, chỉ có tiềng gió gào thét bên tai, gió rất lớn nhưng Chu Dao không hề thấy lạnh. Cô được áo khoác, mũ, khăn quàng cổ và khẩu trang của anh bao phủ, hệt như đứa trẻ sơ sinh được đặt trong l*иg kính. Dù cuồng phong có gào thét muốn xé toạc vòng ôm của cô nhưng cũng chỉ phí công.

Trên con đường đèo dài tít tắp, cô ôm anh, tựa vào lưng anh, yên bình thϊếp đi. Đôi khi mơ màng tỉnh lại, cô nhìn thấy trên dãy núi là bầu trời đầy sao lấp lánh.

Đêm đó, dưới chiếc mũ của anh, ngôi sao óng ánh như viên kim cương đã trở thành vĩnh hằng, hệt như thời điểm trăm triệu năm trước vùng cao nguyên này vẫn là đại dương mênh mông. Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, Chu Dao sẽ không bao giờ quên bầu trời đầy sao và dãy núi này, sẽ luôn nhớ rằng dù gió rít gào nhưng cô vẫn cảm thấy an toàn và hạnh phúc vì được bảo vệ trong hơi ấm của anh.

Có lẽ chính vào khoảnh khắc ấy, trong lúc mơ mơ màng màng, cô đã yêu anh rồi. Chỉ có điều vào lúc này, nào ai biết được? Ngay cả chính bản thân cô cũng không biết.

Đến cửa bệnh viện, Lạc Dịch kéo tay Chu Dao nhưng không sao gỡ ra được. Cô ngủ rất say nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh không buông. Lạc Dịch vừa dìu cô vừa khó khăn bước xuống xe máy.

“Chu Dao?” Anh khẽ khàng gọi cô.

Cô không có phản ứng.

Anh cởi khẩu trang, mũ, khăn quàng cổ của cô như đang lột vỏ của bắp ngô đã chín. Hai gò má cô ửng đỏ, hơi thở nặng nề, bởi vì nghe thấy giọng anh, cô khó chịu nhíu mày, đôi mắt rệu rã khẽ mở: “Đến rồi ạ?”.

“Đến rồi.”

“À.” Cô nghiêng đầu, tựa vào lòng anh ngủ tiếp.

Cái tựa đầu kiên định này khiến lòng anh nao nao.

“Anh xin lỗi.” Anh ôm đầu cô vào lòng, cằm kề sát vầng trán nóng hổi của cô. “Anh xin lỗi”.

Chu Dao nhanh chóng được truyền dịch, nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường bệnh, nhịp thở rõ ràng, nặng nề và đau đớn.

Lạc Dịch ngồi bên giường nắm tay cô. Anh rất mệt nhưng không tài nào ngủ được.

Không lâu sau, chú của Trát Tây đến xem tình hình, thấy Chu Dao không có phản ứng gì khác thường liền nói mình vê nhà trước, đến khi đổi bình dịch hay rút kim ra thì gọi y tá trực ban.

Lạc Dịch cảm ơn bác sĩ, đưa ông đến tận cầu thang, lại tiện xuống tầng đến cửa hiệu tạp hoá đối diện bệnh viện mua bao thuốc. Anh tựa vào tường rút một điếu ra hút, tay vẫn còn quấn băng, vết thương sau lưng cũng đang đau âm ỉ.

Thị trấn về khuya không một bóng người, chỉ có vài tên lưu mang đến mua kẹo cao su. Trong lúc vô tình, Lạc Dịch quay đầu nhìn thoáng qua bọn chúng và bắt gặp ánh mắt một kẻ trong số đó, đối phương đeo khẩu trang, ánh mắt hung ác, tuyệt đối không phải người lương thiện.

Lạc Dịch dời mắt đi, tiếp tục hút thuốc lá.

Mấy tên đó nhai kẹo cao su rồi kéo nhau đi, nhưng hướng về phía... bệnh viện.

Lạc Dịch lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, chợt có dự cảm chẳng lành.