Chương 7



Đường Thi nhìn thấy biểu tình nhạt nhẽo của Tô Tiếu, ngẩn người, sau đó nhanh chóng nở nụ cười, bộ dáng trầm tư này của Tô Tiếu, là Đường Thi cảnh giác nhất, bởi vì nó biểu thị, trong đầu Tô Tiếu đang tính toán thiệt hơn!

Là một nữ cường nhân, Tô Tiếu không tránh khỏi việc bày mưu tính kế, chơi tâm cơ, Đường Thi nhạy bén nhận ra Tô Tiếu đang quan sát mình! Không sai!

"Chị Tô Tiếu, sao chị lại nhìn em như vậy? Trên mặt em dính gì hả?" Đường Thi cố gắng cười.

Tô Tiếu bị hỏi thì cả kinh! Nở nụ cười dịu dàng: "Không phải, chị chỉ cảm thấy, Đường Đường xinh như vậy, nên không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần."

Đường Thi sờ mặt: "Thật sao? Cảm ơn, em thấy mình cũng khá đẹp, di truyền gien tốt của ba mẹ."

Tô Tiếu: "...."

Đường Thi là nữ phụ trong truyện, nhan sắc không thể thiếu, di truyền mũi cao lông mi dài của ba Đường, mắt hạnh của mẹ Đường, lông mày lá liễu, môi trái tim, quan trọng là, Đường Thi còn phơi nắng mãi cũng không đen, bởi vì chưa dậy thì xong, bây giờ Đường Thi vẫn chỉ là một cô nhóc mười năm tuổi môi đỏ da trứng.

Tướng mạo của Đường Thi đời trước là kiểu con gái cưng, rất tương xứng với tính cách yên tĩnh, nhưng tướng mạo bây giờ thuộc về kiểu xinh đẹp tuyệt sắc, mặc dù Đường Thi chưa thích ứng được, nhưng cũng không thể không thừa nhận, tướng mạo bây giờ của cô rất đẹp, đến khi dậy thì, khẳng định còn chói mắt hơn.

Tỷ lệ ngũ quan của Tô Tiếu rất đẹp, nhưng cô ta là trời sinh da đen, có lẽ là do nửa năm này cố gắng, Đường Thi cảm thấy bây giờ Tô Tiếu đã là một mỹ nhân rồi, ngũ quan tinh xảo, da cũng trắng nõn mềm mại, chứng kiến một tiểu mỹ nhân biến thành tiên nữ tuyệt sắc, cũng là một chuyện khá thú vị.

"Chị Tiếu Tiếu cũng rất xinh đẹp nha." Đường Thi nhanh chóng khen một câu.

"Ừ, cảm ơn." Tô Tiếu gật đầu, quay đầu nghiêm túc nhìn sân bóng rổ.

Đường Thi nhìn sườn má của Tô Tiếu, cũng không tìm chủ đề nói chuyện, cô ta và Đường Thi không cùng một con đường, cho dù cô có một thân thể khỏe mạnh, nhưng cô vẫn cho rằng, bình bình đạm đạm mới là hạnh phúc, sóng to gió lớn không phù hợp với cô.

Trận bóng rổ cũng xem như khá đắc sắc, Đường Thi tùy tiện liếc nhìn một cái, xác định vị trí của Đoàn Thích đang cùng nam sinh khác tranh bóng gay gắt, nam sinh mặt đầy lạnh lùng, cho dù đang thi đấu. mặt vẫn không có biểu tình gì, hơi thở lạnh lẽo như bao quanh người, vậy có lẽ là nam chính Cố Lệ rồi.

Hình tượng nam chính Cố Lệ khá bình thường, đối với tất cả mọi người đều rất lạnh lùng, chỉ có đối với nữ chính Tô Tiếu với nhu tình như nước!

Nếu là nam chính, thân phận của Cố Lệ tự nhiên cũng khá lớn, Cố gia và Đoàn gia không phân cao thấp, trong đám con em cũng có tranh giành, thế hệ trẻ, Cố Lệ và Đoàn Thích là hai người thường bị lấy ra so sánh, hai người này cái gì cũng phải âm thầm so cao thấp, giống như trận đấu bóng rổ bây giờ.

Sắp kết thúc, tỷ số là hòa.

Đường Thi mím mím môi, rất hứng thú mà nhìn đám nam sinh mồ hôi rơi lã chã kia, thi đấu xuất sắc như vậy, thật sự cần thiết phải so cao thấp sao?

Chỉ thấy Đoàn Thích vẫn cố gắng ôm bóng chạy như cũ, nhảy lên một cái, làm động tác ném bóng vào rổ, đúng lúc này, Cố Lệ không biết từ chỗ nào chạy đến, nhảy lên, vỗ một cái, dứt khoát đánh rơi bóng trên tay Đoàn Thích, nhưng Đoàn Thích cong người, nhẹ nhàng ném bóng, quả bóng kia từ từ bay trên không trung....

Giống như là động tác quay chậm, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào quả bóng, dường như qua rất lâu, nhưng sự thật chỉ là chưa đến hai giây, Đường Thi thấy quả bóng kia rơi trúng rổ, đồng thời thở một hơi, vuốt vuốt ngực trái, sau khi nhận ra bản thân mình đang làm động tác gì, cười thoải mái.

Loại cảm giác kí©h thí©ɧ thót tim này, không hề khó chịu, mà làm cho cô cảm thấy hưng phấn.

"Anh Đoàn! Một quả! Thắng! Bây giờ anh đã thắng Cố Lệ hai lần! Lợi hại lắm anh Đoàn của em!" Trần Nghĩa vui mừng, "Đi đi đi! Tôi mời mọi người đi ăn kem!"

"Yo! Trần Nghĩa hôm nay cậu hào phóng vậy?"

"Bình thường sao không thấy cậu có lòng tốt như vậy hả?"

Trần Nghĩa nhướng mày: "Lắm chuyện, nói nữa tôi không mời đâu, sao các cậu lắm lời vậy?"

"Trần Nghĩa! Muốn ăn đánh đúng không?"

"Anh em, lên!"

Đoàn Thích nhìn Cố Lệ, khıêυ khí©h cười một tiếng: "Cố lệ, tài năng chơi bóng của cậu hôm nay giảm rồi, xem ra buổi tối phải tập nhiều một chút."

"Đoàn Thích, có người nào nọi, bộ dáng này của cậu, rất thiếu đòn không?" Cố Lệ vẫn còn trẻ, nhịn không được tức.

Đoàn Thích cong môi: "Cố Lệ, lời này của cậu sai rồi, chẳng lẽ, cậu chưa từng nghe gà trống thua trận*? Tình trạng của cậu bây giờ, chính là như vậy."

(* thành ngữ bên Trung, nghĩa là hữu khí vô lực, ủ rũ ngao ngán)

"Đoàn Thích! Cậu ức hϊếp người quá đáng!" Chương Sơn đỏ mặt buồn bực, vốn dĩ bọn cậu thắng, lại vẫn bị Đoàn Thích khinh thường!

"Chương Sơn, bình tĩnh!" Chương Sơn vừa nói, đã hoàn toàn làm cho Cố Lệ tỉnh táo lại, cậu ta trầm mặc, "Đoàn Thích, thắng bại ngày hôm nay, thắng bại ngày hôm trước, đều không đại biểu cho cái gì, đến cuối cùng, ai thắng còn chưa biết."

Nói xong, nụ cười trên mặt Đoàn Thích vẫn chưa dứt: "Cố Lệ, lời nói văn nhã như vậy, tiểu gia nghe đến nỗi chua hết răng, nói nhiều hơn nữa, người thắng vẫn là tiểu gia."

Lạnh lẽo trên người Cố Lệ càng mạnh hơn, nhưng khi nhìn thấy nụ cười chế giễu trên mặt Đoàn Thích, đột nhiên bình tĩnh lại, "Đoàn Thích, sau khi cậu trưởng thành, không muốn đi lính?"

Đoàn Thích nhướng mày: "Đúng vậy."

Nhìn Đoàn Thích một cái cuối cùng, Cố Lệ quay người rời đi, cũng mang theo lửa giận của sân bóng đi, Trần Nghĩa ồn ào muốn đi ăn kem, sau khi một đám nam sinh bàn bạc xong, lại thấy Đoàn Thích nhìn sang cạnh sân.

Trần Nghĩa nhanh chóng chạy đến: "Anh Đoàn! Ăn kem không?"

Đoàn Thích: "Không ăn." Lại nhìn Đường Thi đang đứng cạnh Tô Tiếu một cái, ánh mắt hơi ngừng trên người Tô Tiếu, "Đi, quỷ nịnh bợ."

Đường Thi: "... Chúng ta có thể đổi cách xưng hô không?"

Đoàn Thích: "Không thể."

"Tại sao?"

"Tôi thích."

Đường Thi: "...." Được rồi, thiếu niên, thích có thể giải quyết được tất cả vấn đề của cậu.

"Đường Đường, chúng ta đi ăn kem đi, trời nóng như vậy, ăn kem cho mát." Trần Nghĩa cười ngốc nghếch.

Đường Thi nhìn Đoàn Thích một cái, lại nhìn Tô Tiếu: "Được thôi, dù sao em cũng không có chuyện gì, chị Tiếu Tiếu muốn đi cùng không?"

Trần Nghĩa: "Đúng đúng đúng! Tô Tiếu cũng đi cùng đi, nhiều người thêm náo nhiệt, đừng thương tiếc con heo đất của tôi làm gì."

Tô Tiếu: "Nếu như mọi người nhiệt tình như vậy, tôi liền thịnh tình khó chối rồi."

Trần Nghĩa cười nịnh nọt: "Anh Đoàn, anh xem..."

Đoàn Thích kéo kéo khóe miệng: "Dẫn đường!" Quỷ nịnh bợ này! Một cây kem liền bị mua chuộc rồi!

Đường Thi mờ mịt mà quét mắt nhìn Tô Tiếu và Đoàn Thích, quả nhiên, bây giờ Đoàn Thích có hảo cảm với Tô Tiếu, vì Tô Tiếu mà có thể tự vả mặt như vậy.

Nói như vậy, tam giác tình yêu của ba người đã bắt đầu rồi? Ặc, Đường Thi nhớ, lần đầu tiên, là Đoàn Thích thắng lợi, giành được mối tình đầu của Tô Tiếu, cũng giống như trận bóng rổ vừa rồi, Đoàn Thích gian nan mà thắng Cố Lệ một lần.

"Nào nào nào, muốn ăn vị gì, tự mình chọn, tôi chỉ phụ trách chi tiền." Trần Nghĩa vung tay, hào khí vô cùng.

Đường Thi không khách khí nói: "Em muốn ăn vị đậu đỏ, cảm ơn."

"Cháu cũng vậy, cho cháu một que đậu đỏ, cảm ơn." Tô Tiếu cười nói theo.

Trên khuôn mặt bị phơi nắng đen của người đàn ông trung niên hiện lên một nụ cười khó xử: "Hôm nay đã muộn rồi, chỉ còn lại một que đậu đỏ, hai đứa thương lượng xem ai nhường ai?"

"Như vậy sao, vậy cháu lấy hương đậu xanh đi, mặc dù cháu rất thích đậu đỏ, nhưng cháu lớn hơn Đường Đường, nên nhường cho em ấy."

"Ài, cô gái nhỏ thật tốt, lần sau chú sẽ giành cho cháu một que đậu đỏ nhé?"

Tô Tiếu mặt mày hớn hở: "Thật sao? Cảm ơn chú, chú hay bán kem ở cổng trường Nhất Trung sao? Nếu như vậy, thì tiện quá, sau này khi tan học cháu có thể mua rồi."

"Chú bán kem ở chỗ này nè, ban ngày cháu cũng có thể mua."

"Vâng ạ, cảm ơn chú."

Đường Thi nhìn Tô Tiếu cầm que kem đậu xanh, ngây ngốc mà nhận que kem đậu đỏ, không phải Tô Tiếu rất ghét đậu đỏ sao? Cô ta thích nhất đậu xanh mà!

Đối với sở thích này của Tô Tiếu, Đường Thi vẫn còn nhớ một số lời bình luận sắc bén, đại khái là tác giả là một người thô tục, bình luận này là hợp lý nhất, Tô Tiếu không tin vào tình yêu, cũng rất ghét đậu đỏ đại biểu cho tình yêu, nhưng cô ta lại cứ thích màu xanh.

Tô Tiếu ăn que kem đậu xanh rất vui vẻ, Đoàn Thích đi đến bên người Đường Thi, hừ một tiếng: "Quỷ nịnh bợ, lúc này sao không biết vuốt mông ngựa hả?"

Đường Thi quay đầu, không thèm để ý Đoàn Thích nói gì, cô đang chăm chú thưởng thức que kem đậu đỏ này! Không thèm cãi nhau vào lúc này, dù sao chữ "Thích" của Đoàn Thích có thể knock out cô rồi.

Kem thời 90, vị thật ngon, cảm giác rất thật! Đường Thi rất vừa lòng!

Đường Thi không để ý, làm cho Đoàn Thích cảm giác như đang đấm vào chăn bông, không còn hứng thú, trừng mắt nhìn Đường Thi, đi nhanh về phía trước: "Đi theo, quỷ nịnh bợ, nếu như nhóc bị lạc, tiểu gia sẽ không quay lại tìm."

Đường Thi: "...." Thiếu niên, cậu đừng có làm mưa làm gió nhé.

Tô Tiếu hé miệng cười: "Đường Đường, Đoàn Thích đối xử với em thật tốt, nhanh đuổi theo đi, ngày khác tìm em chơi."

Đường Thi: "Vậy hẹn gặp lại."

Nhìn bóng lưng cô gái và thiếu niên rời xa, rất xứng đôi, thiếu niên cao ngất, cô gái thướt tha, làm cho người nhìn không khỏi sinh ra lòng hâm mộ.

Tô Tiếu rũ mắt, sự lạnh lùng khó nhận ra, Đường Thi ơi Đường Thi, vừa hay cô nhắc nhở tôi, Đoàn Thích, là người cô ta nhất định phải có được!