Chương 59

Chương 59

Ngồi xuống vị trí của mình, trên mặt Đường Thi đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất khó bình tĩnh, chuyện bất ngờ lần này rốt cuộc đã kéo lên một số tâm tư của cô.

"Lạnh quá..." Đường Thi phản xạ có điều kiện nghiêng mặt, sờ lên khuôn mặt lành lạnh, nhìn về phía Đoàn Thích, còn chưa kịp nói, Đoàn Thích đã nói trước, "Vẫn còn chưa hoàn hồn khỏi việc cứu người."

Lời nói này rất lạnh nhạt, Đường Thi nhìn không thấu ẩn ý trong lời nói Đoàn Thích, nhưng luôn cảm thấy, có chỗ không đúng.....

"Đường Đường, sức quan sát của cậu tốt thật, có điều sao cậu có thể xác định lọ thuốc ở trong túi người đàn ông đó vậy?" Trịnh Tiểu Hy giấu không được nghi hoặc, liền hỏi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tình hình lúc đó khẩn cấp, sự chú ý của mọi người đều ở trên tay nắm lấy ngực bên tim của người đàn ông đó, một cánh tay khác thì duỗi thẳng nhưng lại hướng về phía túi, khoảng cách không dễ nhìn ra, ai có thể nhìn thấy chứ?

Trong lòng lộp bộp, Đường Thi hơi trấn định nói: "Lúc trước mình đã từng đọc sách về lĩnh vực này." Nhiều hơn nữa, Đường Thi không nói.

Này cũng không xem là nói dối, cô quả thực đọc rất nhiều sách về phương diện này, tự nhiên biết rõ những tình huống đột xuất như này nên xử lý thế nào.

Bọn họ cũng không tiện nói nhiều về chuyện này, chẳng qua là bèo nước gặp nhau, thậm chí còn không đến mức đi dò hỏi cặn kẽ, huống chi đề tài này khá là trầm trọng.

Bỏ qua chuyện này, bốn người lại quay lại với vui vẻ, bàn bạc đi công viên giải trí, có điều, trong lòng Đường Thi vẫn có chút khác thường, nhưng cô che giấu rất giỏi, không có ai phát hiện, nhưng trong đó không bao gồm Đoàn Thích.

"Chỗ nào mát mẻ thì chúng ta ở chỗ đó, đừng có đi cùng." Đoàn Thích nắm tay Đường Thi, đầu cũng không quay lại nói một câu, rất máu lạnh vô tình.

Trần Nghĩa và Trịnh Tiểu Hy muốn đuổi theo cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.

"Chúng ta bị vứt bỏ rồi?" Trịnh Tiểu Hy đẩy đẩy mắt kính.

Trần Nghĩa: "Tôi chả thấy chỗ nào mát mẻ cả."

"Cho nên, anh muốn tiếp tục đi theo sao?"

"Sao có thể! Tôi không muốn bị anh Đoàn tẩn một trận đâu, chúng ta làm người thức thời, nói như nào nhỉ, nếu như cả ngày đi theo bọn họ, tôi sẽ cảm thấy trong lòng rất chua xót." Trần Nghĩa không biết từ "chó độc thân", nếu không chắc chắn sẽ dùng từ này kêu rên mấy tiếng.

"Hướng đi của bọn họ là hướng đông, vậy chúng ta liền đến phía tây của công viên giải trí đi." Trịnh Tiểu Hy không thể không âm thầm tán thành Trần Nghĩa, quả thật ghen tị, làm cho cô cũng muốn yêu đương!!!

Đường Thi không trì độn, giây phút Đoàn Thi kéo tay cô đi, cô đã phát hiện sự khác thường của cậu, không đúng, nên là ở trong tiệm nước giải khát đã có thay đổi rồi, là cái gì đây?

Trong đầu Đường Thi chợt lóe lên cái gì, nhưng cô lại không dám nghĩ quá nhiều, này quá không dám nghĩ đến rồi!

Chuyện xuyên sách này, cho dù ai, cũng sẽ không thể tin được, thế giới này là một cuốn sách, ai tin chứ?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô chưa từng nghĩ muốn nói cho bất cứ ai, không có ý nghĩa, bởi vì bây giờ cô chính là Đường Thi.

Đoàn Thích vẫn không có ý muốn dừng lại, như muốn kéo Đường Thi đến đến già, Đường Thi nhịn không được trước, kéo kéo tay Đoàn Thích, nói: "Đoàn Thích, anh muốn dẫn em đi đâu? Chúng ta cũng không thể cứ đi thẳng mãi chứ, sắp đến cuối công viên giải trí rồi."

Nhưng Đoàn Thích vẫn không ngừng lại, kéo Đường Thi đến góc của công viên giải trí, Đường Thi nháy mắt cảnh giác, nhưng vẫn chưa kịp hành động gì, nháy mắt đã bị Đoàn Thích vây giữa người cậu và tường.

Cô đây là bị, kabedon rồi sao? Đường Thi bị suy nghĩ của mình chọc cười, mặt mày mang theo ý cười.

Đoàn Thích thấy Đường Thi cười, cong môi: "Thích anh như vậy?"

Mặt Đường Thi nghiêm lại, ý cười mất sạch, không nói thích cũng không nói không thích, đẩy người Đoàn Thích, không đẩy được, chỉ đành từ bỏ, ngẩng đầu hỏi: "Đoàn Thích, anh làm gì?"

Đường Thi có loại trực giác, cô sẽ không muốn nghe câu hỏi của Đoàn Thích, chỉ có cô giành quyền chủ động, mới có thể che giấu được.

Đoàn Thích cũng không vội trả lời câu hỏi của Đường Thi, giơ tay nhéo mặt Đường Thi, nhéo nhéo chỉ có một chút, nhíu mày: "Thịt của em đi đâu rồi? Sao chỉ còn lại chút xíu này thôi." Đoàn Thích nhớ rất rõ, lần trước khi cậu nhéo, thịt không chỉ có chút này đâu!

Trên mặt Đường Thi xuất hiện lại nụ cười ngượng ngùng: "Phì trẻ con đương nhiên sẽ mất dần khi lớn lên." Nói đến cái này, trong lòng Đường Thi mới xem như vui vẻ, gần đây chiều cao của cô còn tăng lên lề mề, chứ những nơi khác cần gầy thì gầy, cần béo thì béo, đối với cái này, Đường Thi bày tỏ, cô rất vừa lòng.

Liếc nhìn ý cười trong mắt Đường Thi, trong mắt đôi mắt đào hoa của Đoàn Thích sự không rõ nồng đậm, nhưng cũng biết Đường Thi nói là sự thật, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gầy đi không ít của Đường Thi, trong mắt mang theo trầm tư.

Đoàn Thích suy tư gì trong lòng, Đường Thi là không biết, có điều, không bao lâu, khi Đường Thi đối diện với đồ bổ tầng tầng lớp lớp đến mức khóc không ra nước mắt, mới thật sự hiểu được thâm ý trong mắt Đoàn Thích lúc này.

"Tạm thời bỏ qua cái này, không bằng chúng ta nói một chút, sao em lại quen thuộc với cấp cứu người bị bệnh tim như vậy?" Đoàn Thích nhìn Đường Thi một cái, liền biết cô nghĩ cái gì, lại nói, "Đừng nói tư liệu sống em tích lũy viết tiểu thuyết, cho dù em thật sự biết rõ những chuyện này, em cũng không thể quen thuộc cách làm cấp cứu như vậy."

Đường Thi: "...." Đây là hoàn toàn bị chặn đứt hết đường lui.

Hai người không ai nói gì, chứ mắt đối mắt như vậy, qua một lúc, mắt thật sự quá cay rồi, Đường Thi đầu hàng, nhìn thẳng về cổ Đoàn Thích: "Không nói... Có thể không?" Anh không thể xem như em thật sự quen thuộc như vậy sao? Có thiên phú như vậy? Xem thôi liền biết làm?

Đoàn Thích cúi đầu nhìn đầu cô, ánh sáng trong mắt tối dần, hồi lâu, lúc mà Đường Thi cho rằng Đoàn Thích muốn tiếp tục truy hỏi đáp án, Đoàn Thích nói, nhưng giọng nói rất thấp rất thấp: "Bây giờ không nói, lúc nào có thể nói? Anh đợi em nói."

Lập tức, Đường Thi nghe thấy được một tiếng thở dài rất nhỏ, nhẹ đến nỗi làm cho Đường Thi cho rằng đó là ảo giác của cô, nhưng trái tim thắt lại trong nháy mắt là có thật, nó nhắc nhở Đường Thi, cô là nghe thấy tiếng thở dài đó.

Phát hiện này, làm cho Đường Thi hơi sợ hãi, không chỉ bởi vì cô sợ Đoàn Thích biết cô xuyên không đó, quan trọng hơn là, tiếng thở dài nhẹ này của Đoàn Thích, lại ảnh hưởng đến cô đến mức này...

Giơ tay đặt lên bàn tay còn chưa rút về của Đoàn Thích, nhìn anh, nghiêm túc nói: "Bây giờ em không thể nói, hơn nữa, em cũng không biết sau này em có nói cho anh không, nhưng Đoàn Thích, anh nghe này, Đường Thi mà anh thích, chính là người đang đứng trước mặt anh này." Thân thể là, linh hồn cũng vậy.

"Em không nói, không phải vì em không muốn nói, là vì em không thể nói." Nghĩ nghĩ, Đường Thi lại giải thích nói, nếu như có thể, cô thật sự hy vọng mình không có bí mật, như vậy, cô không cần một mình chịu đựng nữa.

"Cho nên, anh đừng thở dài, em sẽ đau lòng." Nói xong, Đường Thi cũng không nhìn sắc mặt Đoàn Thích, trực tiếp vùi mặt vào trong lòng anh, cọ cọ.

Đoàn Thích vốn không hy vọng xa vời hôm nay có thể có được lời giải thích của Đường Thi, bởi vì anh phát hiện sự không đúng trên người Đường Thi không phải ngày một ngày hai, dù vậy, anh vẫn từng bước đắm chìm, bắt đầu ngày nào cũng nhớ cô, thích cô, cô không ở bên cạnh, anh sẽ không tập trung, mỗi ngày nhìn thấy cô, trong lòng đều là yêu thích.

Mà vừa rồi, anh nghe thấy gì nhỉ? Đau lòng, cô cũng học được đau lòng anh rồi, này làm cho Đoàn Thích có chút vui mừng, hận không thể mỗi ngày thở dài mấy chục lần, làm cho cô cũng đau lòng cậu, rồi lại không nỡ làm cho cô đau lòng....

Cuối cùng xoắn xuýt đau lòng biến thành một cái ôm thật chặt, Đoàn Thích tựa cằm lên đầu Đường Thi, hỏi: "Đường Thi, em sẽ mãi bên cạnh anh chứ?"

Đường Thi kinh ngạc, cả người không động, im lặng chốc lát, mới nghiêm túc trả lời: "Em sẽ luôn ở bên cạnh anh." Nếu như có thể.

"Đường Thi, em quá dính người rồi."

Đường Thi: ".... Hờ hờ hờ, vậy thì anh buông tay ra, đừng có ôm em."

Đoàn Thích vừa nghe, càng ôm chặt hơn: "Tính tình của em cũng không tốt, lật mặt cũng nhanh, là em ôm tiểu gia trước, cũng chỉ có tiểu gia mới có thể dung túng em."

Đường Thi: "....." Hờ hờ.

Vừa vui vẻ, kiêu ngạo của Đoàn tiểu gia lại chạy đến quấy phá, một giây liền phá vỡ bầu không khí đẹp đẽ thơ mộng vừa rồi, Đường Thi lập tức có loại cảm giác toàn bộ bọt không khí quanh mình đều "tạch, tạch, tạch" tan vỡ.

Nói xong, hai người khôi phục lại bộ dáng ban đầu, Đường Thi cảm thấy, trạng thái vừa rồi cũng khá tốt, lúc này Đoàn Thích đã trở lại ban đầu, lại bắt đầu dính cô, khoảng cách hai người chưa đến 1m! Đường Thi vẫn luôn giữ khoảng cách này với Đoàn Thích cũng khâm phục vô cùng, thật sự là nhân tài!

Nói thẳng với Đoàn Thích, Đường Thi thật sự rất nhẹ lòng, Đoàn Thích là người thân mật nhất với cô ở thế giới này, cũng là người quan trọng nhất, nếu như cuối cùng bọn họ đi đến bước kia, cô sẽ suy nghĩ đến việc nói cho Đoàn Thích, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ, có lẽ cô sẽ mang bí mật này đến chết, ai nói chính xác được?

Về cơ bản là mình đuối lý, Đường Thi dung túng cho động tác nhỏ của Đoàn Thích, mà Đoàn Thích cũng thuận theo, ôm ấp eo nhỏ, nắm nắm tay, sờ sờ đầu.... Hời có thể chiếm được của giai đoạn này đều chiếm hết rồi, không để mình bị thiệt chút nào.

Trịnh Tiểu Hy và Trần Nghĩa bị hai người càng dính nhau hơn này ngược cẩu, không dám lại gần họ, tránh ở phía xa xa, cũng chơi rất vui vẻ, Đoàn Thích Đường Thi đã nói rõ, tình cảm càng thêm tốt hơn, tin tưởng giữa hai người về cơ bản đã được xác lập, mà bước này, cũng là quan trọng nhất.

Thời gian vui chơi luôn trôi qua rất nhanh, bốn người đã sớm chơi hết một vòng quanh Cảng thành như trong kế hoạch, lúc này đã chuẩn bị quay về, nhưng đột nhiên có người đến hỏi thăm, điểm danh muốn gặp Đường Thi.

Đoàn Thích nhìn nhân viên phục vụ cung kính, không lên tiếng, lại nhìn Đường Thi, Đường Thi gật đầu, nói: "Có nói là chuyện gì không?"

Tuy rằng không biết người ta tìm đến khách sạn như thế nào, nhưng cách này không làm người khác ghét, nếu như trực tiếp xông đến nói muốn gặp cô, Đường Thi chắc chắn sẽ không thoải mái, người này lại sắp xếp nhân viên phục vụ khi mang đồ ăn nhân tiện nhắn lời, Đường Thi cũng không định lập tức từ chối.

Nhân viên phục vụ nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Cô Đường, người tìm cô là một cô gái, họ Chu, cô ấy nói muốn cảm hơn ân cứu mạng của cô."

n cứu mạng? Đường Thi không nhớ mình đã từng cứu vị nữ sĩ họ Chu nào, nhân viên phục vụ lại kịp thời nói: "Cô Chu đang ở bên ngoài đợi câu trả lời của cô Đường."

Đường Thi nhíu mày, đây là rất có thành ý rồi, cho dù thế nào, quyết định sẽ gặp mặt cô Chu này: "Phiền anh mời cô Chu vào đi ạ."

"Vâng."

Sau khi nhân viên phục vụ ra ngoài, rất nhanh, một cô gái ăn mặc thời thượng thành thục đi vào, trên mặt trang điểm tinh xảo, khi cất bước cũng như mang theo khí thế mạnh mẽ, cô gái này đánh giá bốn thanh niên trong phòng bao, không hề do dự đi đến trước mặt Đường Thi: "Cô Đường, tôi đến cảm ơn cô."