Dưới sự đấu tranh của Đường Thi, bà nội Đoàn cuối cùng cũng xem như không tổ chức lớn, chỉ là mời người thân cận đến ăn một bữa cơm, Đường Thi còn gặp được Hạ Cảnh đã lâu không gặp, Hạ Cảnh vẫn một thân... như cũ, bên miệng vẫn là nụ cười ôn hòa kia.
"Sinh nhật vui vẻ, Đường Đường." Trên tay Hạ Cảnh cầm một cái hộp lớn, Đường Thi không nhìn rõ bên trong có cái gì, thế nhưng, đại khái là sách đi?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cảm ơn."
Quả nhiên, câu tiếp theo Hạ Cảnh liền thấy: "Đây là quà sinh nhật của em, nguyên bộ sách Vô Gian."
Đường Thi trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Nguyên bộ? Anh Hạ, sao anh có được nó?"
"Anh nhờ bạn ở nhà xuất bản mua hộ." Hạ Cảnh nói rất nhẹ nhàng, có điều, cũng quả thật là chuyện một cuộc điện thoại.
Nhìn cái hộp, Đường Thi nói câu "Cảm ơn", liền muốn đưa tay ra lấy, nhưng có người đã nhanh hơn cô một bước.
"Anh Cảnh, đưa cho em." Đoàn Thích nhẹ nhàng ôm hộp trên tay Hạ Cảnh, cũng không nhìn Đường Thi thêm nữa.
Trên tay nhẹ đi, Hạ Cảnh liếc nhìn Đoàn Thích, cười: "Cẩn thận chút."
Đoàn Thích: "Vâng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Gần đây em có tiếp tục gửi bài không?" Trưởng bối đều ngồi cùng nhau nói chuyện, đám người trẻ tuổi bọn họ, tự nhiên cũng ngồi cùng nhau, Hạ Cảnh thuận thế ngồi bên người Đường Thi.
Đường Thi tự nhiên nói: "Có, đã giao bản thảo, hơn nữa em đã trở thành tác giả hợp đồng của Người Suy Lý."
Hạ Cảnh: "Đường Đường thật là giỏi."
Đoàn Thích đi tới, ngồi bên người Đường Thi, giữa hai người cách khoảng cách một người, Đường Thi theo bản năng nhìn về phía Đoàn Thích, sau đó mới quay đầu, tiếp tục trả lời Hạ Cảnh.
Ở trong mắt Đường Thi, Hạ Cảnh chính là một người bạn cùng sở thích, độ đồng điệu tinh thần cao, rất hợp chuyện. Sau đó, Đoàn Thích an vị ở bên cạnh, nghe hai người ở bên cạnh nói chuyện từ tiểu thuyết trinh thám đến kinh tế chính trị, lại đến các loại thay đổi to to nhỏ nhỏ trong cuộc sống.
"Đoàn Thích." Cố Lệ đến muộn, nhưng vừa vào cửa, lại là tự động tự giác tìm bóng người Đoàn Thích, khi nhìn thấy Hạ Cảnh cũng ở đó, chào hỏi, "Anh Cảnh."
Đường Thi ngẩng đầu nhìn Cố Lệ một cái, thu hồi tầm mắt, cô nhìn không ra anh chàng này có gì thay đổi, cũng không biết được phát triển giữa cậu ta và Tô Tiếu.
Hạ Cảnh gật gật đầu, Cố Lệ bèn ngồi xuống, nói chuyện với Hạ Cảnh.
Sắc mặt Đoàn Thích cuối cùng cũng coi như dễ nhìn, liếc mắt nhìn Đường Thi, thấy cô nghe rất chăm chú, trong lòng lại có chút cảm giác bất đắc dĩ, cô nhóc này vừa nãy khi anh đến mới nhìn một cái, còn lại toàn bộ quá trình đều không nhìn anh!
Hừ, đợi đó!
Có cô gái khác đến, Đường Thi mới rời khỏi đám nam sinh, người đến đều là người nhà thân cận Đoàn gia, tuy rằng cũng không thiếu vài người có ý khác, nhưng tổng thể mà nói, đối với Đường Thi mà Đoàn gia coi trọng, bọn họ đều rất kiên nhẫn đối đãi, chí ít sẽ không làm hành động thất lễ gì.
Đường Thi lễ phép đối đãi, không tự ti cũng không kiêu ngạo, tư thế tự nhiên hào phóng làm cho mọi người đánh giá cô cao hơn, bầu không khí cũng là ngày càng hòa hợp.
Thế nhưng, vẫn sẽ có ngoại lệ, Đường Thi liền phát hiện, có một cô gái nhỏ ánh mắt nhìn cô không tốt, như là cảnh giá, hoặc là đố kỵ, càng nhiều hơn là bất mãn.
"Ài, đúng rồi, Đường Thi, cô chuẩn bị ở Đoàn gia bao lâu hả?" Thành Mạt Lỵ thấy tầm mắt của mọi người đều dừng trên người cô ta, sững lại, lại tiếp tục một mặt thiên chân vô tà nói, "Nghe nói thành tích của cô không tồi, thi đại học xong rồi, cũng sẽ không phải là đại học cũng sống ở Đoàn gia chứ?"
Không khí nhất thời có chút lúng túng,Trịnh Tiểu Hy muốn lên tiếng, Đường Thi kéo tay cô ấy lại, lắc đầu, mới nhìn về phía nữ sinh nói chuyện, cô nhớ được, nữ sinh vừa mới nói mình tên là Thành Mạt Lỵ, tên cũng khá hay.
Thành Mạt Lỵ bị ánh mắt nhàn nhạt này của Đường Thi nhìn có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến thân phạn của cô ta và Đường Thi khác nhau một trời một vực, nháy mắt lưng thẳng tắp, kiêu ngạo trên mặt không cần nói cũng biết.
Đường Thi đột nhiên nở nụ cười: "Thành tiểu thư, đây là việc cá nhân của tôi, cảm ơn cô đã quan tâm tôi như vậy, có điều, bây giờ tôi vẫn chưa có chuyện gì cần Thành tiểu thư giúp đỡ, nếu như sau này có chuyện gì cần Thành tiểu thư giúp đỡ, tôi sẽ không khách khí, đến lúc đó phải mong Thành tiểu thư giúp đỡ nhiều hơn rồi."
Thành Mạt Lỵ còn chưa phản ứng lại, cô gái bên cạnh đã bật cười thành tiếng rồi, sau đó Thành Mạt Lỵ cũng nghĩ thông, Đường Thi vậy mà lại bẻ cong ý của cô ta! Cô ta căn bản không muốn giúp đỡ, cô gái này ngốc sao?
Nhưng cho dù trong lòng Thành Mạt Lỵ không vui thế nào, cũng chỉ có thể như là người câm ăn hoàng liên, cứng ngắc đáp lại câu nói này, nếu như thật sự trở thành ý tứ mà cô ta muốn biểu đạt, vậy thì hôm nay ra ngoài, danh tiếng cay nghiệt của Thành Mạt Lỵ cô ta sẽ truyền khắp xã hội thượng lưu Kinh thị!
Đường Thi ít nhiều cũng có chút vô vị, cô cũng nhìn ra, cô gái này mơ ước mỹ sắc của tiểu gia nhà cô đây.
Tại sao không trực tiếp nói chuyện cô và Đoàn Thích yêu đương cho người Đoàn gia? Đường Thi tự nhiên có suy nghĩ của mình, nếu như cô thật sự là cô gái nhỏ mới tròn mười sáu, sợ rằng lúc này đã sớm tuyên dương khắp nơi rồi, đáng tiếc, cô không phải, trong lòng cô có một linh hồn chín chắn đang trú ngụ.
Thẳng thắn với Đoàn gia, tương đương với người trong vòng tròn này đều biết, không phải Đường Thi coi thường chính mình, mà là từ cổ chí kim, dòng dõi chiếm một nhân tố rất quan trọng trong hôn nhân, người nhà họ Đoàn có thể không để ý, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ không thèm để ý.
Đều là hôn nhân là chuyện của hai gia đình, thế nhưng, Đường Thi lại rất rõ ràng, nhân tố người ngoài cũng có tác dụng ở bên trong đó.
Bây giờ cô chẳng có cái gì, một thân một mình, mà Đoàn gia, trong mắt nhiều người, chính là mũi nhọn của kim tự tháp, người muốn tiếp cận bà nội Đoàn có rất nhiều, Đường Thi thấy nhiều rồi, mà lại có bao nhiêu người muốn bám vào Đoàn gia, trong lòng cô cũng có suy đoán.
Một khi chuyện cô và Đoàn Thích yêu đương xuất hiện trong mắt mọi người, không hề nghi ngờ, chính là sự kết hợp của cô bé lọ lem và hoàng tử, những người kia sẽ có hành động gì, Đường Thi không nghĩ cũng biết.
Nhưng muốn cô đối mặt với những thứ này, cô quả thật cần có thời gian, trước đừng nói đến đời này, đời trước cô cũng chỉ là một dân thành thị bình thường, sự chênh lệch tâm lý lớn như vậy, cô thật sự cần phải điều chỉnh, đường nói cô là người trưởng thành thì có thể thích ứng, cô cũng sẽ cảm thấy áp lực, đặc biệt là, Đoàn Thích còn ưu tú như vậy, giống như một vật trời sinh đã phát sáng, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Có lẽ, chỉ có để bản thân trở thên mạnh mẽ hơn mới có thể thong dong ứng đối, chí ít, Đường Thi bây giờ là nghĩ như vậy, cô chưa giờ muốn làm cây tơ hồng, trong ván cờ tình yêu, chỉ có thế lực ngang nhau, mới có thể kéo dài.
***
"Đường Thi." Ngoài cửa truyền đến âm thanh quen thuộc, Đường Thi thả cái lược trong tay xuống, đi đến mở cửa, chỉ mở ra một khe nhỏ, ló đầu nhìn Đoàn Thích ngoài cửa.
Tư thái phòng bị này, cũng là cho mắt Đoàn Thích sâu hơn: "Mở cửa, để anh vào nói."
Đường Thi: ".... Không được, nói ở đây đi."
Đoàn Thích dò xét nhìn Đường Thi, mới ung dung nói: "Cũng được."
"Vậy anh nói đi." Nói xong mau đi.
Chuyện ngày hôm nay, không liên quan gì đến Đoàn Thích, nhưng tâm lý con gái rất kỳ lạ, cho dù biết đạo lý này, Đường Thi vẫn có chút giận chó đánh mèo với Đoàn Thích, ai bảo tên này trêu hoa ghẹo nguyệt đến?
"Khụ, đang tức giận với tiểu gia?" Nghĩ đến chuyện nghe được, trong mắt Đoàn Thích lóe qua một tia thâm ý, nhưng hôm nay là sinh nhật Đường Thi, anh không muốn nhắc lại, làm cô tâm tình không tốt.
Đường Thi lắc đầu, "Không."
"Còn nói không? Khụ, hôm nay là sinh nhật em, em nói cái gì cũng đúng, ngoan, hôm nay em đã mười sáu rồi, lại lớn thêm một tuổi rồi." Một khe hở này, Đoàn Thích duỗi tay xoa xoa đầu Đường Thi.
Một cái xoa đầu như vậy, Đường Thi đột nhiên cảm thấy tâm bình khí tĩnh, ngày hôm nay có một Thành Mạt Lỵ, ngày mại lại đến một cô Lý Mạt Lỵ, Trình Mạt Lỵ nữa thì sao? Cô mỗi ngày đều phải như này sao? Không đạo lý.
Đường Thi đột nhiên mở cửa ra, duỗi tay ôm Đoàn Thích, thấp giọng: "Đoàn Thích, em mười sáu tuổi, vẫn rất thích anh."
Đoàn Thích: "....."
Chờ khi Đoàn Thích phản ứng lại muốn ôm lại, Đường Thi cũng đã thu tay về, cách xa anh nửa mét, đang cười híp mắt duỗi tay về phía anh.
"Quà sinh nhật của em đâu."
Đoàn Thích rũ mắt nhìn Đường Thi, muốn nhìn ra cái gì đó từ khuôn mặt tươi cười như hoa của cô, nhưng nụ cười trên mặt Đường Thi không hề thay đổi, cảm thấy tim đập quá nhanh, Đoàn Thích móc một chiếc lắc tay từ trong túi ra, cúi đầu, không nói lời nào liền duỗi tay đeo vào tay Đường Thi, rất chăm chú, thậm chí mang theo tia thành kính, phảng phất như trong mắt chỉ có cô gái đang cười với anh trước mặt này.
Đường Thi nhìn Đoàn Thích, trong mắt mang theo nụ cười, chăm chú như trên đời chỉ có thiếu niên trước mắt này.
Sau sinh nhật của Đường Thi, chính là lúc tra điểm, có điều, chưa đợi Đường Thi động thủ đi tra, điện thoại của Từ Văn đã đến trước.
"Đường Thi, chúc mừng em, em là trạng nguyên của Kinh thị! Đúng rồi, Đoàn Thích là bảng nhãn, chỉ kém một điểm với em." Trong giọng nói của Từ Văn, Đường Thi có thể cảm nhận được sự vui vẻ của ông.
"Cảm ơn thầy Từ, em sẽ chuyển lời đến Đoàn Thích." Đường Thi liếc nhìn Đoàn Thích đang ngồi bên cạnh, Đoàn Thích hiển nhiên cũng nghe thấy âm thanh của Từ Văn trong điện thoại, giờ phút này trên mặt có chút vi diệu.
"Đường Đường, thế nào?" Bà nội Đoàn đã gấp gáp hỏi.
Đường Thi: "Bà nội Đoàn, cháu được hạng nhất, Đoàn Thích xếp thứ hai, bọn cháu chỉ kém nhau một điểm."
Ông nội Đoàn nghe xong, tán thưởng khen Đường Thi, khi đến phiên Đoàn Thích, ngữ khí nhàn nhạt: "Cháu xếp thứ hai."
Đoàn Thích: "......"
Bị Đường Thi ép một đầu, Đoàn Thích cảm giác có chút chua xót lại có chút thoải mái, một mặt, bạn gái rất ưu tú, mặt khác, anh bại bởi bạn gái, luôn cảm thấy có chút mất mặt...
"Thích Thích cũng rất khá, bình thường nó cũng chẳng cố gắng lắm, thua Đường Đường là đúng." Bà nội Đoàn nói ra suy nghĩ của mình, hoàn toàn không biết đã đâm thêm Đoàn Thích một đao.
Đường Thi liếc Đoàn Thích, thấy giữa mày Đoàn Thích giãn ra, vẫn chưa có tâm tình gì, có điều nỗi lòng cô có chút không yên, con trai đều cần chút mặt mũi.
"Không phải em cho rằng tiểu gia sẽ nhỏ mọn như vậy chứ?" Đoàn Thích thấy Đường Thi một mặt do dự, thấy xung quanh không có ai, liền hừ nói.
Đường Thi nhìn Đoàn Thích, lắc đầu: "Anh sẽ không, thua chính là thua." Là người cô nhìn trúng, sẽ không liền ngay chút chuyện đó cũng canh cánh trong lòng.
Khẳng định như vậy, Đoàn Thích cũng không tiện tiếp tục nữa, hai tay nâng cằm có chút tròn của Đường Thi, đánh giá chút, khụ nói: "Cằm của em có chút nọng, sao lại không béo ở chỗ khác chứ?"
Đường Thi: "...." Vỗ tay Đoàn Thích, mím môi: "Đoàn Thích, những câu nói này, sau này anh vẫn phải cân nhắc kỹ, nhỡ đâu em không vui, động chân tay, anh liền thảm, đương nhiên, đến lúc đó anh chắc chắn không thể động thủ."
Đường Thi hiếm khi hung dữ, đυ.ng phải người bạn trai làm người ta tức giận như vậy, lên cứng rắn lên, lại mềm yếu, người bị bắt nạt không phải chỉ có cô thôi sao?
Tính cách của cô tuy rằng dịu dàng, nhưng không có nghĩa là không hung dữ.
Đoàn Thích cúi đầu nhìn Đường Thi, trong đôi mắt đào hoa mang theo kinh ngạc, lập tức, khẽ cười thành tiếng, xoa xoa đầu Đường Thi: "Cuối cùng cũng duỗi móng vuốt của em với tiểu gia rồi hả? Ừ, sau này em có thể tùy hứng một chút, tiểu gia chịu trách nhiệm được."
Đường Thi trừng mắt, sao lại cảm thấy người được dung túng kia, là cô, chứ không phải là Đoàn Thích "nhỏ" hơn cô chứ nhỉ?
Đường Thi nhận được giấy báo của Kinh Đại, còn Đoàn Thích thì nhận được giấy báo của Hoa Đại, mới đầu Đoàn Thích kiên quyết muốn học cùng trường với cô, Đường Thi không đồng ý, Kinh Đại thiên về xã hội, mà Hoa Đại thì trọng điểm tự nhiên, ở Hoa Đại, Đoàn Thích mới có thể phát huy hết tài năng của mình.
(Hoa Đại, Kinh Đại: là tên viết tắt của hai trường đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh.)
Mà Đường Thi cũng không muốn bởi vì cô mà thay đổi điểm này, khuyên can đủ đường, Đoàn Thích mới bất đắc dĩ báo danh Hoa Đại, mặc dù hai trường đại học cách nhau rất gần, chỉ cách một trạm xe buýt, nhưng Đoàn Thích cho rằng, đây chính là khoảng cách trời đất!
***
"Sao lại luyện thư pháp?" Đoàn Thích thấy Đường Thi hiếm thấy luyện chữ, cảm thấy có chút kỳ quái.
Đường Thi thả bút lông xuống, xoa xoa cổ tay: "Bây giờ không phải em đang viết tác phẩm mới sao? Viết về câu chuyện trong gia tộc thư pháp lớn, có điều bị bí ý tưởng, vì thế em nghĩ, hay là tự mình thử luyện chữ, nói không chừng linh cảm liền đến, bây giờ em tra nhiều tư liệu hơn cũng không có tác dụng."
Nói đến sáng tác, Đường Thi rất nghiêm cẩn, cho nên nhắc đến cái này, khổ não trên mặt cô liền rõ ràng.
Đoàn Thích không lên tiếng, đi tới, nhìn chữ Đường Thi luyện, hồi lâu, mới hỏi: "Lần đầu tiên luyện chữ?"
"Đúng vậy." Đường Thi rất thẳng thắn trả lời, điểm này, cô tuyệt đối không sợ, kiếp trước cô không có hứng thú với thư pháp, cũng không có suy nghĩ muốn luyện, mà đời này, người nhà họ Đường liền không có truyền thống luyện chữ này, nguyên chủ thì càng không cần phải nói, là chúa không thể ngồi yên.
"Trình độ này của em, anh đừng có chê cười." Thấy vẻ mặt Đoàn Thích khác thường, Đường Thi vội vàng nói, chỉ sợ vị tiểu gia này lại muốn nói cái gì sát muối vào trái tim cô.
Gõ đầu Đường Thi, nhìn Đường Thi che đầu trừng mắt nhìn mình, Đoàn Thích cong môi: "Luyện cũng không tệ lắm, rất cố gắng, hơn nữa, mỗi chữ của em đều là chữ sau tốt hơn chữ trước."
Ánh mắt Đường Thi sáng lên: "Thật sao?"
Dưới ánh mắt mong đợi của Đường Thi, Đoàn Thích chậm rãi gật đầu: "Có thể nói, em rất có thiên phú trên phương diện này."
"Anh luyện rồi." Đường Thi khẳng định nói, còn về thiên phú, Đường Thi bỏ qua, cô đã từng tuổi này rồi, có thiên phú gì cũng là đã muộn rồi đi?
"Lúc nhỏ đã từng luyện mấy năm."
Đường Thi: "Vậy anh dạy em đi, để em viết đẹp hơn chút, lúc trước em không thấy luyện chữ không vui, bây giờ lại cảm thấy khá hay, càng viết càng thích."
Nhưng Đoàn Thích lại từ chối: "Không được, anh không dạy được em."
"Hả? Anh đã luyện mấy năm, khẳng định tốt hơn em, luôn có thể dạy em cái gì đó chứ." Bỏ qua Đoàn Thích, Đường Đi đi đâu tìm người biết viết thư pháp? Cơ hội không thể vuột mất! Huống chi, sách mới của cô còn đang chờ linh cảm đấy!
Đoàn Thích vẫn cứ từ chối, sau khi Đường Thi quấn lấy anh cả một buổi chiều, Đoàn Thích cuối cùng cũng coi như thả ra: "Tuy rằng anh không dạy được em, nhưng có người có thể dạy em."
"Ai?" Đường Thi hỏi, không phải nhân vật lớn gì chứ? Có thể để Đoàn Thích theo học, hẳn không phải là nhân vật vô danh tiểu tốt tùy tiện nào.
Đoàn Thích: "Ông Đường."
Đường Thi: "?" Ông Đường?
Nghi vấn của Đường Thi không bao lâu liền được phá vỡ, bởi vì Đoàn Thích đã dẫn cô đến một viện cổ kính, vừa vào cửa, Đường Thi liền cảm nhận được hơi thở cổ điển nồng đậm, điều này làm cho cô không khỏi thả nhẹ bước chân, chỉ sợ kinh động đến cái gì.
Được người dẫn vào trong nhà, hai người ngồi đợi không quá lâu, liền thấy được một ông cụ mặc đường trang* tiến vào, người đến làm cho Đường Thi cảm giác rất quen thuộc, giống như khí thế lúc đầu nhìn thấy trên người ông Lương vậy.
(* Đường trang: Người Trung Quốc vẫn thường tự xưng mình là người Đường, hay còn là người Trung Quốc. Đường Trang có nghĩa là quần áo thời cổ, theo phong cách cổ xưa.)
Ông lão tinh thần diện mạo đều rất tốt, nụ cười trên mặt rất từ ái, làm cho người ta tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết, nhưng Đường Thi đứng thẳng lưng, lúc này, cô còn không đoán được ý của Đoàn Thích, vậy chính là ngốc rồi.
"A Thích, sao lại đến đây?" Ông Đường hỏi Đoàn Thích, sau đó nhìn Đường Thi, "Yo, này là dẫn bạn gái nhỏ đến thăm lão già ta hả?"
Đường Thi: "... Chào ông Đường, cháu tên là Đường Thi." Cảnh tượng tiên phong đạo cốt, không thể chống đỡ được hai giây sao? Câu nói này quả thật sát phong cảnh nha!
Vẻ mặt Đoàn Thích không có chút khó chịu nào, không giải thích cũng không gật đầu, chỉ nói: "Ông Đường, lần này cháu đến, là muốn dẫn một người cho ông xem."
"Chúng ta vẫn là sư trò đấy." Ông Đường nghe xong lời của Đoàn Thích, hứng thú, ông còn không hiểu Đoàn Thích sao? Ánh mắt rất cao, có thể dẫn người đến cho ông xem, vậy chính là biểu thị anh rất coi trọng cô gái này.
Vuốt vuốt râu hoa râm, ông Đường cười nhìn Đường Thi: "Vậy thì đến đây với ta đi."
Khẽ thở phào một hơi, Đường Thi nhìn chữ trên giấy Tuyên chỉ, hơi có chút tự thỏa mãn, cô đúng là càng viết càng đẹp hơn, đương nhiên, trong đó còn có công lao nhất thời chỉ điểm mấy câu của Đoàn Thích.
Nhường vị trí, ông Đường chăm chú nhìn Đường Thi viết chữ, trong đôi mắt rũ xuống có mang theo kinh ngạc, người chữ sau đẹp hơn chữ trước, đã rất lâu ông không gặp rồi, mở miệng hỏi: "Cô bé là mấy ngày nay mới bắt đầu luyện chữ?"
Đường Thi đại khái có thể đoán được ông Đường có trình độ rất cao trong giới thư pháp, cũng không dám kiêu ngạo, trả lời thành thật: "Vâng ạ."
Nghĩ chốc lát, ông Đường lại hỏi Đường Thi: "Sao cháu lại học thư pháp?"
Đường Thi nhớ đến mục đích ban đầu của mình, có chút không dám nhìn ông Đường: "Cháu vì muốn viết tiểu thuyết càng tốt hơn, mới luyện thư pháp..." Lý do này, có chút ngại ngùng....
Ông Đường sững sờ, sau đó cười to: "Cũng được, cô bé nếu như đã thích, mấy ngày nay không ngại luyện thêm, ta rất rảnh, có thể chỉ bảo cháu, đương nhiên, nếu như cháu thật sự muốn luyện thư pháp, cũng qua cửa của ta, ta sẽ nhận cháu làm học trò, có điều, tất cả đều phải lấy nguyện vọng của cháu lên hàng đầu."
Trong lòng Đường Thi có chút hổ thẹn với ông Đường, thái độ của cô với thư pháp, có phải là quá tùy tiện rồi không?
Từ viện nhà ông Đường đi ra, Đường Thi còn có chút chưa hoàn hồn lại, cô đây là hào quang nữ chính vây quanh người rồi sao?
"Ông Đường không phải là người coi trọng quy củ, ban đầu khi anh, anh cả với anh Cảnh đến đây học, ông Đường cũng là nhân tiện dạy anh." Đoàn Thích giải thích, anh đột nhiên kéo Đường Thi đến như thế, là cảm thấy Đường Thi có thiên phú này, hơn nữa, anh cho rằng, ngoại trừ viết sách, Đường Thi nên có chuyện khác để làm, mà không phải chỉ là vây quanh viết sách.
Mặc dù có chút thành phần tự mình quyết định, Đoàn Thích hiếm có chột dạ nghĩ.
Đường Thi có thể đoán được suy nghĩ của Đoàn Thích, dù sao nếu Đoàn Thích muốn giấu người, thủ đoạn cũng thật sự quá cao, một chút đầu mối cũng không để Đường Thi phát hiện.
"Ông Đường là thầy thư pháp của anh cả và anh Hạ?" Đường Thi hỏi.
Đoàn Thích: "Ừ."
Đường Thi cuối cùng cũng biết không đúng ở chỗ nào, thì ra ông Đường chính là thầy dạy thư pháp tương lai của Tô Tiếu! Ngại quá, quá ngại rồi! Cho nên, cô là nên bái sư? Hay là không đây?
"Em xoắn xuýt cái gì? Không muốn bái sư thì không bái, bình thường em cũng có thể cầm tác phẩm thư pháp đến thỉnh giáo ông Đường." Có điều làm như vậy, cùng với bái sư cũng không kém bao nhiêu, chỉ là không giống trên mặt hình thức thôi.
Đường Thi nhìn Đoàn Thích một cái, không gật đầu, này giống như chiếm hời của người khác vậy, không bái sư, cô cũng không có mặt mũi thường thường đi thỉnh giáo ông Đường.
Thế nhưng Đường Thi cũng phát hiện, thư pháp rất thú vị, lại như một bảo tàng vô tận có thể tìm tòi nghiên cứu, có một loại ảo diệu cô không thể tả nổi, nhưng cảm giác này, làm cho cô muốn tiếp tục luyện, huống chi, luyện chữ có thể tập trung tinh thanaf, cô sáng tác cũng thông thuận hơn rất nhiều.
Muốn cô từ bỏ, cô lại có chút không cam lòng, ông Đường là nhà thư pháp hàng đầu trong nước, người có thể được ông chỉ dạy, đã ít lại càng ít, mà Đường Thi cô, vừa hay là người may mắn kia.
Thế nhưng, cách trở cô, lại chính là Tô Tiếu.
Đường Thi cuối cùng vẫn là do dự, cô chậm chạp không trả lời ông Đường, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ qua thỉnh giáo ông Đường, ông Đường vô cùng kiên nhẫn chỉ dạy, điều này làm cho Đường Thi càng thêm hổ thẹn, ông Đường thẳng thắn vô tư như vậy, cũng không vì cô không bái sư, liền che che giấu giấu, cô làm như vậy, thật sự quá làm người lạnh lòng rồi!
Cô không muốn dính líu gì đến Tô Tiếu, thế nhưng, đối mặt với thư pháp ngày càng thích hơn, nội tâm Đường Thi vẫn vô cùng mâu thuẫn, cô thật sự nên vì Tô Tiếu, mà bỏ qua một người thầy tốt như ông Đường sao?
Trong cuộc đời, không nhất định sẽ gặp được một người thầy giỏi có thể chỉ dẫn phương hướng cho mình, cứ từ bỏ như vậy, Đường Thi biết, cô nhất định sẽ hối hận.
Sự xoắn xuýt mấy ngày nay của Đường Thi Đoàn Thích mỗi ngày đều nhìn thấy, cũng không khuyên bảo, tuy rằng, anh không biết cô nhóc này đang lo lắng cái gì, nhưng cửa ải này nên là bản thân cô tự lựa chọn.
"Nghĩ thông suốt rồi?" Đoàn Thích chọc chọc mi tâm giãn ra của Đường Thi, mấy ngày nay nơi này vẫn luôn nhăn lại, làm Đoàn Thích đau lòng muốn chết, nhưng Đoàn Thích trên mặt cũng không hiện ra, khe khẽ vuốt nơi này.
Đường Thi bắt lấy tay Đoàn Thích, ánh mắt kiên định: "Em nghĩ xong rồi, em vẫn thích thư pháp, em không muốn bỏ qua người thầy tốt như ông Đường."
Đoàn Thích khẽ cười, vỗ vỗ đầu Đường Thi: "Ngoan."
Đường Thi: "....."
"A Cảnh, sao cháu lại đến đây?" Âm thanh của bà Đoàn ở bên ngoài vang lên.
"Bà Đoàn, Đường Đường có nhà không ạ? Cháu đến tìm Đường Đường nói chuyện."
Đường Thi liếc mắt nhìn Đoàn Thích, Đoàn Thích khụ một tiếng, thoáng ngồi tách ra chút, cô nhóc này nhiều chuyện!
"Có."
Hạ Cảnh đi đến, thấy hai đứa nhỏ đang ngồi, cười ngồi đối diện hai người.
Đường Thi rót cho Hạ Cảnh chén trà, hỏi: "Anh Hạ, anh tìm em có việc?"
Hạ Cảnh nhận trà nhấp một ngụm, chậm rãi thưởng thức, nói: "Đường Đường tay nghề pha trà tiến bộ rồi."
Đường Thi: "Là bà nội Đoàn dạy tốt."
"Ừ, bà Đoàn pha trà là tuyệt nhất." Hạ Cảnh vuốt viền chén, "Đường Đường, suy nghĩ thế nào rồi?" Nhớ đến hành động gần đây của thầy, Hạ Cảnh khá là đau đầu, thầy nhà anh nhìn trúng một học trò, muốn nhận làm đồ đệ, nhưng cũng không dám dùng thủ đoạn mạnh, mỗi ngày gọi điện thoại quấy rầy anh, bảo anh chuẩn bị sẵn sàng, anh và A Duệ sắp có một tiểu sư muội rồi.
Đợi sau khi biết là Đường Thi, Hạ Cảnh gắng không được mấy ngày, liền quyết định đến thăm dò ý tứ, cô gái nhỏ trở thành tiểu sư muội trong sư môn của bọn họ, anh tự nhiên vui mừng, có điều, anh cũng không biết cô gái nhỏ đã nghĩ thế nào rồi.
Nhưng trên mặt Hạ Cảnh lại không hề hiện ra anh đang phiền não vì chuyện này chút nào.
Đường Thi mới đầu còn không nghĩ ra Hạ Cảnh đang nói cái gì, đột nhiên nhớ đến ông Đường, hiểu ra, nói: "Em đã nghĩ xong rồi."
Tay Hạ Cảnh hơi sững lại, đặt chén trà xuống, động tác vô cùng tao nhã, nói vui tai vui mắt cũng không phải là nói quá.
"Đường Đường nghĩ thế nào?" Lần này đến, Hạ Cảnh là nhận lệnh của ông Đường, nhất định phải kéo người vào trong sư môn của bọn họ!
Nếu không cố kỵ hai đứa nhỏ đang ở đây, Hạ Cảnh thật sự muốn vò trán để giảm chút đau đầu của anh, có một người thầy trong ngoài bất nhất như vậy, cái anh phải bận tâm rất nhiều đấy.
Nếu Đường Thi biết những chuyện ông Đường âm thầm làm sau lưng cô, chính xác muốn nói, diễn tinh*! Có điều, Đường Thi phát hiện ông Đường trong ngoài bất nhất cũng không còn xa rồi.
(*Diễn tinh: ý chỉ diễn rất chuyên nghiệp.)
"Em muốn bái ông Đường làm thầy, vốn là muốn đi tìm ông Đường, anh Hạ lại đến."
Hạ Cảnh thở phào một hơi, trong nụ cười mang theo tia ung dung: "Đã như vậy, chúng ta không ngại cùng đi đi, anh cũng đã mấy ngày không gặp thầy rồi."
"Em cũng đi." Đoàn Thích vẫn không lên tiếng mở miệng.
Hạ Cảnh gật đầu: "A Thích là nên đi, thầy cũng dạy em rất nhiều năm, tuy rằng cuối cùng em không bái vào môn hạ của thầy."
Đoàn Thích không tỏ ý kiến, cũng không phải vì thầy giáo không đứng đắn kia, liếc nhìn Đường Thi, Đoàn Thích quyết định không nói chân tướng cho cô, dù sao cô rất nhanh sẽ phát hiện ra tính tình thật sự của ông Đường.
Vừa mới gặp mặt, bộ dáng tiên phong đạo cốt kia của ông Đường có chút sụp đổ, nhưng sau đó Đường Thi vẫn luôn khổ não chuyện bái sư, tự nhiên không phân tinh thần để ý đến điểm này, huống chi ông Đường vì muốn học sinh thiên phú cực tốt như Đường Thi, tự nhiên cũng muốn duy trì hình tượng một hồi, vì thế rụt rè rất nhiều, mấy ngày này trước mặt Đường Thi, vẫn là một thân khí chất quý phái! Bước đi đều có gió! Tục xưng là show off.
Còn đến sau này Đường Thi biết tính tình thật sự của ông, mới không phải là chuyện ông Đường suy nghĩ đến, có một học sinh ưu tú như thế, là chuyện mát mày mát mặt biết bao nhiêu, đáng giá đáng giá, không phải chỉ là diễn diễn chút thôi sao?
Ông hơi bị thành thạo!