Chương 45

Đường Thi cũng không hối hận đã làm rõ chuyện này với Lý Lộ Lộ, Lý Lộ Lộ sau đó cũng không nhìn chằm chằm vào cô, đã là kết quả tốt nhất, còn về vấn đề tâm lý của Lý Lộ Lộ?

Cô cũng không phải là người có lòng tốt gì, trên đời này, trước giờ luôn không công bằng, Lý Lộ Lộ không thiếu thông minh, cũng không lười biếng, cô ta có thể vững vàng đứng trong top đầu của lớp 12/1 đã chứng minh thực lực của cô ta.

Nếu thật sự muốn so sánh, những người còn chăm chỉ hơn Lý Lộ Lộ, nhưng kết quả học tập vẫn kém hơn cô ta thì sao? Cho nên, Đường Thi chưa từng so sánh với người khác trên phương diện này, tự mình cố gắng, thành tích đạt được, đương nhiên là tự mình hưởng thụ, cứ miễn cưỡng so sánh với người khác, chẳng bằng vừa mới bắt đầu liền không cố gắng thể hiện rồi.

Khúc nhạc đệm này, ngoại trừ hai người trong cuộc, còn có một người nào đó không cẩn thận nghe được, người khác không hề biết, ngày lại qua ngày, tuy rằng đều lặp lại việc ôn tập đơn điệu, nhưng mỗi ngày phong phú lại làm cho Đường Thi cảm giác rất thỏa mãn.

Chỉ là, theo thời gian dần đến gần, cô khó tránh khỏi lo âu, bụng của Vệ Vi sắp tám tháng, nói cách khác, cách ngày Tô Tiếu và Tô Đình Đình tranh chấp cũng ngày càng gần.

"Đường Đường, cậu nhìn Tô Tiếu làm gì?" Trịnh Tiểu Hy giật giật tay áo Đường Thi, nhẹ giọng nói, thấy Tô Tiếu nhìn hai người, Triệu Tiểu Hy làm mặt quỷ.

Tô Tiếu tự nhiên không lấy lòng như trước kia, mặt không biến sắc quay mặt đi.

Đường Thi hoàn hồn, lúng túng cười: "Nhìn thấy Tô Tiếu, đột nhiên nhớ ra một chút chuyện, xuất thần."

"Chuyện gì?" Lại có thể làm Đường Thi xuất thần lâu như vậy, Trịnh Tiểu Hy trước giờ chưa từng thấy Đường Thi như vậy, thật sự tò mò.

Chuyện này tự nhiên không thể nói cho ai, Đường Thi lắc đầu một cái, Trịnh Tiểu Hy không hỏi ra cái gì, cũng không xoắn xuýt, chỉ nói: "Có cần giúp gì, cứ việc nói, đúng rồi, Đường Đường, chân của ông ngoại mình khỏi hẳn rồi, ông muốn mời cậu và Đoàn Thích đến nhà chơi."

"Ông Lương có thể đi lại tự do rồi?" Đường Thi hỏi.

Trịnh Tiểu Hy gật đầu: "Ừm ừm, may mà lúc đó kịp thời đưa đến bệnh viện, nếu không có lẽ sẽ để lại di chứng gì đó, sức khỏe của ông ngoại mình vẫn luôn rất tốt, không có việc gì, mỗi ngày đền muốn ra ngoài đánh thái cực quyền, còn tiếp tục vẽ tranh nữa đấy."

Đường Thi biết, ông Lương lúc trẻ đã từng ra nước ngoài, là một họa sĩ nổi tiếng trong nước, tinh thông quốc họa và hội họa phương Tây, đặc biệt là quốc họa, mỗi một bức mặc bảo đều làm người ta tranh mua về trưng bày.

"Vậy được, lúc nào mình cũng được."

"Mình phải hỏi Đoàn Thích một chút, đến lúc đó bọn mình cùng đi."

Nhận được cái gật đầu của Đoàn Thích, ba người liền quyết định cuối tuần rảnh rỗi, cùng nhau đến thăm ông Lương, có điều, sau ba người còn có thêm một cái đuôi.

"Tôi nói mọi người quá không nghĩa khí rồi, muốn đi thăm ông Lương, tốt xấu gì cũng nói với tôi một tiếng, sức lực tôi lớn, đến lúc đó còn có thể giúp đỡ khuân vác đồ đấy." Trần Nghĩa cà phất cà phơ nói.

"Được, Trần Nghĩa, tôi nhớ kỹ câu nói này của anh, đến lúc đó, việc nặng gì đều là anh làm." Trịnh Tiểu Hy đối với Trần Nghĩa không mời mà đến không hề khách khí.

Thật ra Lương gia có tiền, cũng không cần đám nhỏ phải làm cái gì.

Ông Lương nhìn bốn đứa nhỏ đến, vui cười hớn hở: "Đều đến rồi?"

Trần Nghĩa vô cùng ngoan ngoãn nói: "Chào ông Lương, lâu lắm không gặp, sức khỏe của ông vẫn tốt chứ ạ?" Khi ông Lương ở trong viện, Trần Nghĩa cũng đã đi thăm rồi.

"Khỏe rồi, thân thể ta còn cường tráng lắm, một chút chuyện cũng không có." Ông Lương hô hấp đều đặn, dài đặc ổn định, thân thể thật sự rất tốt, sự cố lần đó cũng không để lại thương tổn không thể xóa nhòa nào cho ông.

Đường Thi quyết định chủ ý, nhất định phải vận động đến già, tranh thủ đến tầm tuổi này của ông Lương, cô còn có thể chạy nhảy.

Lương gia ngoại trừ ông Lương, còn có một đôi vợ chồng trung niên, là ông Lương mời đến thỉnh thoảng chăm sóc ông, tuổi tác lớn rồi, vẫn có rất nhiều không tiện, huống hồ ông Lương chỉ có một cháu ngoại là Trịnh Tiểu hy, người thân khác đều không còn rồi.

Lần này, Đường Thi may mắn được thưởng thức những bức mặc bảo trân quý mà người ngoài khó thấy được của ông Lương, còn có giá sách của ông Lương, sau khi thoải mãn trong lòng, lại có chút tiếc nuối, cô cũng không phải muốn nhìn những bức tranh mặc bảo kia, cô nhìn trúng những cuốn sách trong giá sách kia cơ, ông Lương lại cất giấu một số sách bản đơn lẻ.

Đường Thi thừa nhận, cô nhìn thấy thích, lúc nào, cô mới có thể sưu tầm được một vài cuốn sách bản đơn lẻ chứ? Phải biết là, loại tiểu thuyết hồi hộp suy lý này, bản đơn lẻ đã ít lại còn ít hơn! Rất nhiều cuốn sách bản lẻ ở giai đoạn đặc thù kia bị thiêu hủy, biến mất trong dòng sông thời gian!

"Rất thích xem loại tiểu thuyết này?" Ông Lương tự nhiên nhìn ra vẻ lưu luyến trong mắt Đường Thi.

Đường Thi thành thật trả lời: "Rất thích ạ." Bản thân cô viết tiểu thuyết loại này, sao lại không thích chứ? Chính bởi vì thích, cho nên mới có hứng thú to lớn để động bút viết!

Có điều Đường Thi trước giờ chưa từng nghĩ có thể mượn sách từ trong kho bảo tàng của ông cụ, lần sau đến thăm, cũng không biết là bao giờ.

"Thích thì có thể thường đến xem, nếu như cảm thấy không quen, có thể cùng nha đầu Tiểu Hy đến đây thăm ông già này." Ông Lương rất tự nhiên nói.

Mắt Đường Thi sáng lên, này thật sự không thể tốt hơn nữa rồi! Mặc dù cô sẽ không thường đến Lương gia cùng Trịnh Tiểu Hy, nhưng có câu nói này của ông Lương, thỉnh thoảng cô mặt dày đến thăm một hai lần, chắc cũng không sao nhỉ?

"Vậy ông Lương, đến lúc đó cháu đến xem sách, ông đừng chê cháu phiền nhé?" Đường Thi ngại ngùng sờ sờ mũi, cơ hội không dễ bỏ qua! Cứ để cho cô mặt dày một lần đi.

"Ha ha, trong nhà thật sự quạnh quẽo, Tiểu Hy mỗi lần qua đây thăm ta đều ngồi không động, có cháu đi cùng, trong nhà còn có thêm mấy phần náo nhiệt, ông Lương rất hoan nghênh cháu đến."

Nếu như là người bình thường, ông Lương nói không chừng sẽ không đồng ý, nhưng vừa rồi nhìn động tác xem sách của Đường Thi, ông rất vừa lòng, cô gái nhỏ vô cùng yêu sách, ông cũng không để ý cho cô xem, nhưng cho mượn sách ra ngoài, xác thực không được, ông còn không lỡ mang sách ra ngoài xem, chỉ sợ bị đυ.ng phải.

"Được ạ, cảm ơn ông Lương." Đường Thi mặt mày hớn hở, đây chính là cơ hội vô cùng hiếm có! Không lắm lấy chính là kẻ ngốc.

Đoàn Thích đứng bên cạnh như có gì suy tư nhìn Đường Thi, lại quay đầu nhìn về một hàng sách cũ kia, nha đầu này thích những cuốn sách độc bản này?

****

"Khụ khụ... Những cuốn sách này, anh lấy từ đâu vậy?" Trong mắt Đường Thi tràn đầy ngạc nhiên, lại tỉ mỉ nhìn đám sách kia, duỗi tay dụi dụi mắt, mắt không hoa, những cuốn sách này xác thực đặt ngay trước mặt cô!

Đoàn Thích hai tay ôm ngực, mắt nhìn Đường Thi: "Tiểu gia tìm được, không phải em rất thích sao? Những cuốn sách này đều cho em... đọc." Lời đến bên miệng lại thay đổi, Đoàn Thích còn thêm một từ phía sau, lâu như vậy, cậu còn không hiểu được tính cách không muốn chiếm chút hời nào của người khác của Đường Thi sao?

Đường Thi không chú ý đến ý vị trong câu nói của Đoàn Thích, toàn bộ tâm tình của cô đều đặt trên những cuốn sách này, chỗ này không chỉ có những cuốn sách độc bản quý giá trong nước, còn có toàn bộ là tiếng anh, có một số kiếp trước cô đã đọc, nhưng là bản gốc và bản tái bản thoạt nhìn hoàn toàn không giống nhau!

Nhẹ nhàng nâng một cuốn sách lên nhìn, Đường Thi mặt đầy vui vẻ: "Những cuốn sách này tôi đều có thể xem? Khi nào anh cần trả cho người khác?" Đoàn gia không có những cuốn sách này, Đường Thi biết rõ.

"Không cần trả, em thích xem bao lâu thì xem."

Đường Thi đột nhiên nhớ ra, nhà ngoại của Đoàn Thích không đơn giản, có những cuốn sách này, hình như cũng không phải là chuyện gì khó, hai mắt sáng bừng nhìn Đoàn Thích: "Tôi chắc chắn sẽ vô cùng trân trọng những cuốn sách này, bảo đảm không hư hao một chút nào."

Đoàn Thích muốn nói không cần, nhưng thấy hưng phấn trên mặt Đường Thi, lời đến bên miệng liền nuốt xuống, thôi bỏ đi, thích như nào thì thế đó đi.

Đường Thi không thể chờ đợi được mà nữa mà chọn một cuốn sách ra xem, xem cuốn sách toàn bộ là tiếng anh, một chút trở ngại cũng không có.

Vừa hay hôm nay là cuối tuần, nên Đường Thi ngoại trừ ăn cơm, thời gian còn lại đều ở trong thư phòng, đợi khi Đoàn Thích gọi cô, cô mới rời khỏi cuốn sách.

"Mọt sách, còn nhìn nữa, em biến thành bốn mắt cũng đừng tìm tiểu gia ăn vạ." Đoàn Thích lấy cuốn sách trong tay Đường Thi ra.

"Ai, cầm nhẹ để nhẹ, cẩn thận một chút." Đường Thi thấy Đoàn Thích cầm tùy tiện như vậy, đau lòng nói, này thật sự là có tiền không biết củi gạo dầu muối đắt!

Đoàn Thích nhíu mày, động tác trên tay thả nhẹ hơn: "Ra ngoài, đừng có ở trong thư phòng mãi." Nhất là bây giờ trời đã tối dần, nha đầu này đọc cả ngày, ngay cả ngủ trưa cũng bớt đi, mắt không mỏi?

Đường Thi có chút ai oán liếc nhìn Đoàn Thích, nhưng biết cậu có lòng tốt, một ngày cô không hoạt động gân cốt, nên đi ra ngoài một chút, nhớ đến cái gì, hỏi: "Đoàn Thích, thím ba và bà Đoàn ở dưới nhà sao?"

Cô hỏi như vậy, là bởi vì mỗi ngày đoạn thời gian này, bà nội Đoàn và thím ba Đoàn kiên trì ở nhà làm quần áo cho cậu bé chưa sinh.

Đoàn Thích đã quen thuộc từ lâu, cũng không để ý: "Hôm nay bà và thím ba ra ngoài đi dạo rồi."

Mi tâm Đường Thi nhảy một cái, vội hỏi: "Ra ngoài đi dạo lúc nào?"

Đoàn Thích nhìn Đường Thi một cái, nói: "Một lúc rồi."

"Đi đâu rồi? Tôi cũng muốn đi cùng." Đường Thi nhéo nhéo lòng bàn tay, để mình bình tĩnh một chút.

"Chính là chỗ thường ngày, còn có thể đi đâu nữa?"

Đường Thi đánh giá Đoàn Thích từ trên xuống dưới, cảm thấy dẫn theo cả Đoàn Thích sẽ tốt hơn: "Vậy chúng ta mau đuổi theo, hôm nay tôi còn chưa nói chuyện với em bé của thím ba nữa."

Đoàn Thích dò xét nhìn Đường Thi, trong mắt đào hoa là vẻ hoài nghi, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Ừ."

"Vậy anh đi theo nhanh một chút, đừng lề mề." Đường Thi kéo cánh tay Đoàn Thích, đuổi theo, trong lòng tự nhỏ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện.

Khi Đường Thi nhìn thấy bên người bà nội Đoàn không có bóng dáng của Vệ Vi, mới thật sự gấp gáp: "Bà nội Đoàn, thím ba đâu ạ?"

"Sao vậy? Thím ba cháu vừa mới gặp được bạn, cùng đến nhà bạn rồi." Bà nội Đoàn thấy Đường Thi có chút hoang mang, bèn nói.

Vệ Vi có bạn trong đại viện không phải chuyện gì kỳ quái, đến nhà bạn chơi cũng không phải chuyện hiếm lạ, bởi vì lúc trước Vệ Vi cũng thường tìm chị em trước đây tán gẫu.

Đường Thi biết, bình thường cô phản ứng sẽ không quá kịch liệt, nhưng bây giờ, cô là có dự cảm không tốt, này thúc đẩy cô muốn gặp Vệ Vi ngay lập tức: "Bà nội Đoàn, thím ba đi đâu ạ? Cháu đi đón thím ấy về nhà."

Vệ Vi thân mình nặng nề, Đường Thi thỉnh thoảng sẽ đi tản bộ cùng bà, đón Vệ Vi về nhà, đúng là một cái cớ rất tốt, vì thế bà nội Đoàn cũng không nghi ngờ gì, liền nói địa điểm.

Sau đó Đường Thi lập tức lôi kéo Đoàn Thích bước nhanh, Đoàn Thích đúng là thông minh, ngoan ngoãn đến mức bà nội Đoàn phải nhìn cháu trai mình thêm mấy cái, này không đúng nha.

Có điều, tâm tư Đoàn Thích không ở trên người bà nội của mình, tiêu điểm quan tâm của cậu ở trên người Đường Thi, âm thầm suy nghĩ, xem ra, hùa theo sở thích vẫn có thể xem như một cách khá tốt, nhìn, này không phải là nắm tay sao?

Khi đi qua bể bơi, Đường Thi cố ý vểnh tai lên nghe, nhưng cũng không nghe thấy bất cứ tiếng vang nào, bây giờ còn chưa đến mùa hè, nước còn rất lạnh, cho nên lúc này sẽ không ai đến bơi, vì thể bể bơi yên tĩnh là bình thường.

Khi hai người Đường Thi và Đoàn Thích vừa rời đi, trong hồ bơi lại truyền ra một tiếng vang "tùm" rất lớn, là âm thanh có người rơi xuống nước, tiếp theo chính là tiếng bước chân người vội vã rời đi, còn có tiếng kêu cứu.

Một khắc nhìn thấy Vệ Vi cười nói chuyện với người khác, Đường Thi triệt để yên lòng, còn tốt, hẳn là không phải ngày hôm nay đi?

Vệ Vi thấy bọn họ đến rồi, cười híp mắt: "Đường Đường, A Thích, hai đứa hôm nay cùng tay trong tay đến đón thím ba?" Mặt mày dịu dàng nhìn hai đứa nhỏ tay nắm tay, trong mắt tràn đầy trêu chọc.

Đường Thi cúi đầu, mặt đỏ bừng, lập tức buông tay Đoàn Thích ra, cố tỏ vẻ trấn định nói: "Thím ba, thím định về nhà ạ?"

Giây phút buông tay đó, Đoàn Thích chỉ cảm thấy bàn tay trống rỗng, nhìn chằm chằm vào tay Đường Thi hồi lâu, mới thu hồi tầm mắt, có điều, Đoàn Thích cho dù bị trưởng bối trêu chọc, mặt vẫn không biến sắc như cũ.

Vệ Vi cảm thấy rất thú vị, có điều nhìn bộ dáng đỏ mặt của Đường Thi, cũng không trêu chọc nữa, cô gái nhỏ vẫn là da mặt mỏng, kéo tay Đường Thi chào tạm biệt chị em.

Có Vệ Vi ở đây, Đường Thi tạm thời vứt bỏ chuyện ở bể bơi, chỉ là, trên đường về khi cách bể bơi còn rất xa, bên tai Đường Thi nghe được tiếng ồn ào chỗ bể bơi, tựa như xảy ra chuyện gì!

"Có người chết đuối rồi!"

"Nhanh cứu người!"

"Không sao, cô gái này chỉ là uống mấy ngụm nước thôi."

"Nhanh thống báo cho người nhà cô bé đến nhận người..."

Đường Thi âm thầm giật mình một cái, kéo Vệ Vi nói: "Thím ba, thím bụng lớn rồi, vẫn là đừng đến bên đó, cẩn thận bị đυ.ng phải."

Vệ Vi rất tán thành, nói: "Ừ, ta không đi, nghe những câu này, cũng biết, người đã được cứu rồi." Vệ Vi tự nhiên biết nặng nhẹ, huống hồ bảo bối trong bụng bà là rất vất vả mới có, bà không thể mạo hiểm vào lúc này mà đi đến, nhỡ đâu bị người chen chúc, liền lớn chuyện rồi.

Có điều ba người cũng không rời đi như vậy, đứng từ xa nhìn xem, Đường Thi đã biết được ai rơi xuống nước, nghĩ đến Vệ Vi, nghĩ đến Tô Tiếu Tô Đình Đình, nếu như một mình Vệ Vi quay về, xác thực sẽ gặp phải Tô Tiếu, nhưng bây giờ, đã có người cứu Tô Tiếu trước rồi.

Đường Thi tuyệt đối không tin Tô Tiếu sẽ chết, Tô Tiếu có linh tuyền không gian, thật sự có nguy hiểm, lẽ nào cô ta không biết trống vào không gian? Mặc dù lúc Tô Tiếu ra ngoài, vẫn ở trong hồ bơi, nhưng có nước linh tuyền, Tô Tiếu có thể chống đỡ đến khi có người đến cứu, thật sự muốn một phụ nữ có thai như Vệ Vi mang theo nguy hiểm lớn như vậy xuống cứu cô ta?

Không đợi Đường Thi nghĩ nhiều nữa, Tô Tiếu đã được người ôm lên bờ, thân hình của người đó có chút quen thuộc, Đường Thi định thần nhìn một lát, trong mắt nháy nheo mắt lại, là Cố Lệ.

Hai người toàn thân đều ướt đẫm.

Vậy đại khái, chính là duyên phận đi, không có Vệ Vi, luôn có người đứng ra cứu Tô Tiếu.

Tô Tiếu được đón về Văn gia, cho dù Tô Tiếu không muốn, nhưng dưới sự cưỡng ép của Văn Thuần Tĩnh, Tô Tiếu cũng chỉ có thể uất nghẹn mà về Văn gia, đương nhiên, uất ức này rốt cuộc là cảm xúc của ai, người kia đều rõ ràng.

Đường Thi không quản đến chuyện sau khi Tô Tiếu rơi xuống nước, cô chỉ biết, Vệ Vi qua được cửa ải này, hy vọng sau này có thể thuận lợi sinh ra bé trai thứ ba cho Đoàn gia.

Hai tháng sau này, cô chắc chắn không dám thả lỏng, hoặc là nói, đây mới là then chốt, Vệ Vi thuận lợi sinh con, không chỉ có ý nghĩa đứa nhỏ này có thể thuận lợi trưởng thành, đồng thời còn có một điểm rất quan trọng, tương lai, là thật sự có thể thay đổi, có thể thoát ra khỏi cái vòng "Tô Tiếu trọng sinh" này.