Chương 43

"Đường Thi, câu này làm thế nào hả?" Tôn Giai nhỏ giọng hỏi.

Đường Thi sáp lại gần xem đề, trong đầu đã hiện ra đáp án, nhẹ giọng giảng cho Tôn Giai cách giải, nhưng cũng không đưa ra đáp án, Tôn Giai nghe xong, rất nghiêm túc gật đầu biểu thị đã hiểu, cúi đầu xoạt xoạt tính toán, tiếp tục viết.

Trịnh Tiểu Hy hai mắt có chút vô thần mà nhìn ba nữ sinh lớp 12 trước mặt mình, hoa mắt, quên đi, cô vẫn là yên ổn mà vẽ tranh của mình, lớp 12 còn cách cô xa xôi lắm, không vội không vội.

Đường Thi cũng nhìn thấy bộ dáng có chút trốn tránh của Trịnh Tiểu Hy, không nói cái gì, đến lúc đó, Trịnh Tiểu Hy không muốn đối mặt cũng phải đối mặt, huống hồ trong lòng Trịnh Tiểu Hy cũng hiểu rõ, cũng không cần cô phải bận tâm.

Trương Mẫn chậm rãi xoay người, trên mặt là nụ cười nhẹ nhõm: "Quả nhiên đến thư viện làm bài tập đúng là đúng, mọi người cùng nhau làm, rất nhanh sẽ làm xong."

Hôm nay là chủ nhật, là ngày nghỉ của Thanh Cao, lớp 12 cũng không ngoại lệ, biết Đường Thi muốn đến thư viện, Trương Mẫn và Tôn Giai lập tức biểu thị muốn cùng nhau, bọn họ cũng không muốn cuối tuần rồi vẫn ở trong phòng học làm bài tập, đến thư viện cũng xem như thay đổi tâm tình.

Còn về Trịnh Tiểu Hy, xem như là con ghẻ đi, có điều có Đường Thi làm trung gian, ba người Trịnh Tiểu Hy Trương Mẫn và Tôn Giai chơi với nhau cũng rất tốt, dù sao tính cách của ba người cũng không phải khó chịu, cũng hợp.

"Mình biết một quán ăn vặt rất ngon, mình dẫn mọi người đi nhé?" Trịnh Tiểu Hy đề nghị.

"Được."

Bốn người thu dọn đồ đạc, liền cùng nhau ra khỏi thư viện, theo Trịnh Tiểu Hy đến quán nhỏ, thật sự là quán nhỏ, Đường Thi đánh giá quán này, ngay cả tên quán cũng không có, rất nhỏ, bàn ghế cũng không nhiều, có điều người lại không ít, quét mắt nhìn một cái, làm cho Đường Thi nháy mắt nghĩ đến, chim sẻ tuy rằng nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ.

QUán nhỏ rất sạch sẽ, chủ quán là một đôi vợ chồng già, xem ra là làm với mục đích từ thiện, vừa nhìn thấy Trịnh Tiểu Hy, liền nhiệt tình chào hỏi.

"Tiểu Hy, bà Ngũ hiếm lắm mới thấy cháu một lần, còn dẫn theo bạn đến nữa à." Bà cụ tự xưng là bà Ngũ cười nói, "Ông ngoại cháu không sao chứ?"

"Không sao ạ, chỉ là hành động còn có chút bất tiện, dưỡng thương một chút thì tốt rồi." Trịnh Tiểu Hy cười đáp.

"Vậy được, đợi ông ngoại cháu khỏi rồi, nhớ dẫn ông ấy đến đây ăn cơm, ta và ông Ngũ của cháu đã lâu lắm không gặp ông ấy rồi."

Trịnh Tiểu Hy gật đầu liên tục.

Bà Ngũ vội vàng chào đón ba người bạn: "Mấy cô gái nhỏ mau ngồi, mau ngồi, muốn ăn cái gì, cứ việc gọi."

Mắt Trịnh Tiểu Hy sáng lên, cười hi hi nói: "Bà Ngũ, hôm nay thật sự tùy cháu gọi?" Mặc dù nói như vậy, nhưng mắt Trịnh Tiểu Hy lại nhìn về phía ông Ngũ làm đầu bếp.

Ông Ngũ gật đầu: "Đúng."

"Yeah! Vậy cháu muốn ăn muốn tủ của ông Ngũ! Cứ cho cháu món đó đi, các cậu muốn ăn cái gì?" Trịnh Tiểu Hy đã có món ăn của mình, cũng không quên ba người bạn tốt.

Đường Thi rất hiếu kỳ cái gì làm cho Trịnh Tiểu Hy hưng phấn như vậy, bèn nói: "Mình cũng như vậy đi."

Trương Mẫn và Tôn Giai thấy vậy, cũng muốn như thế.

Bốn người tìm một cái bàn bốn, Trịnh Tiểu Hy mới giới thiệu nói: "Tay nghề của ông Ngũ rất tốt, canh ông ấy nấu là tuyệt nhất thiên hạ! Đảm bảo các cậu uống rồi còn muốn uống nữa."

"Lúc nhỏ ông ngoại thường dẫn mình đến đây ăn cơm, thường xuyên đến, mình và ông bà Ngũ quen thuộc hơn, người bình thường đến, không thể tùy tiện gọi đâu, đừng thấy ông Ngũ có vẻ rất dễ nói chuyện, thực tế, tính cách của ông rất thô lỗ đấy."

"Không muốn làm tuyệt đối không làm, mặc cho khách cầu thế nào, ông Ngũ cũng không để ý, thích ăn thì ăn, bà Ngũ cũng mặc ông Ngũ, mặc dù mấy người khách bị từ chối yêu cầu thề sẽ không đến nữa, nhưng không quá mấy ngày, bọn họ lại xám xịt quay lại."

Trịnh Tiểu Hy còn nói rất nhiều chuyện cũ ở trong quán nhỏ, ba người Đường Thi nghe hăng say, mãi đến khi cơm đến, bốn người mới thoáng dừng lại.

Nhìn canh trong bát, trắng đến có chút óng ánh, mùi vị canh tập kích vào tất cả cảm giác, Đường Thi cảm giác rất thần kỳ, lần đầu tiên cô nhìn thấy bát canh mê người như vậy, chỉ mùi thơm đã làm người ta muốn ngừng mà không ngừng được.

Canh làm cho mỳ trong bát đều biến thành làm nền, nhưng hai thứ cùng với nhau, lại có cảm giác bổ sung lẫn nhau.

Trịnh Tiểu Hy không nói cái gì, lập tức nhấp một ngụm canh, sau đó híp mắt hưởng thị, ba người học dáng vẻ của Trịnh Tiểu Hy, nhấp một ngụm, sau đó cùng nhau lộ vẻ giật mình.

Trịnh Tiểu Hy rất đắc ý: "Thế nào? Mình không lừa mọi người chứ?" Bộ dáng kia giống như là người làm ra bát canh này là cô ấy vậy, vô cùng kiêu ngạo.

Đường Thi bật cười, nhưng canh xác thực rất ngon.

Bữa cơm này, bốn người ăn vô cùng hài lòng, Đường Thi nghĩ, sau này có thể đến thử những món khác, nơi hẻo lánh này, lại cất giấu một quán nhỏ như vậy.

Một bữa ăn như vậy, Đường Thi cũng có linh cảm viết, cho nên sau khi về thư viện, Đường Thi lập tức ghi lại suy nghĩ, mặc dù trí nhớ của cô rất tốt, nhưng có một câu nói rất đúng, trí nhớ tốt không bằng nát đầu bút.

Trịnh Tiểu Hy biết chuyện Đường Thi gửi bài, không cảm thấy kinh ngạc, nhưng Trương Mẫn và Tôn Giai không biết, có điều thấy bộ dáng chuyên chú như vậy của Đường Thi, cũng không đi làm phiền.

Đường Thi đặt bút xuống, thấy Trương Mẫn và Tôn Giai đều đang nhìn cô, trong mắt là tò mò không hề che giấu, cười giải thích, thế là ánh mắt họ nhìn Đường Thi lại âm thầm tăng thêm chút sùng bái, dưới áp lực lớn như vậy, còn có thể phát triển hứng thú của mình, ừm, bọn họ làm không nổi.

"Tiểu Hy vẽ đẹp quá." Trương Mẫn trong tay đang cầm đó chính là một bức tranh Trịnh Tiểu Hy vừa tốn bao nhiêu tinh lực vẽ ra.

Bên trên chính là cảnh tượng bốn người vừa làm bài tập, tranh của Trịnh Tiểu Hy trông rất sinh động, lột tả hết thần thái của mỗi người, làm cho người ta nhìn không nỡ rời mắt, Trịnh Tiểu Hy được khích lệ, đầy mặt vui mừng.

"Nói đến, mình vốn là múa bale, kết quả bởi vì lớp 11 áp lực học tập quá lớn, cho nên lúc đó ngừng lại, không được, đợi thi đại học xong, mình phải tiếp tục múa, cho dù không phải là bale, cái khác cũng được." Trương Mẫn nghĩ đến mình, nói.

Đường Thi nhìn thân hình Trương mãn cùng với tư thế di chuyển của cô ấy, cũng đoán được Trương Mẫn đã từng học múa, lại không biết là múa ba lê, nghe vậy, nói: "Nếu như cậu thật sự thích nhảy múa, nói không chừng sau này còn có thể xem là nghề nghiệp."

Trương Mẫn một mặt buồn rầu: "Mình vốn muốn thi vào học viện vũ đạo, kết quả ba mẹ mình không đồng ý, bọn họ cảm thấy con gái làm một giáo viên rất tốt, mình cũng cảm thấy làm giáo viên không tồi, bởi vì mình rất thích trẻ con, nhưng lại không muốn từ bỏ múa ba lê."

Đường Thi sững sờ, không nghĩ đến cô chỉ vừa mới nói như vậy, liền liên quan đến vấn đề nghề nghiệp tương lai của Trương Mẫn, vừa nãy cô chỉ đơn thuần nhắc đến, dù sao Đường Thi cho rằng, chỉ có làm công việc mình thích, mới có nhiệt tình lớn nhất, cũng mới có thể làm được thành tích lớn nhất.

Nghĩ đến tương lai rất nhiều gia trưởng đều đưa con mình đi học một môn nghệ thuật, Đường Thi vẫn kiến nghị nói: "Có lẽ cậu có thể suy nghĩ đến việc làm một giáo viên dạy ba lê."

Thậm chí có thể xây dựng một đơn vị huấn luyện múa ba lê của riêng mình, có dideueff, Đường Thi không nói câu sau ra, bây giờ nói những cái này, còn quá sớm.

Trương Mẫn trong nháy mắt lóe lên, gật đầu: "Ừ, cái này mình sẽ suy nghĩ thật kỹ, Đường Thi, cảm ơn cậu."

Đường Thi thở phào nhẹ nhõm, chuyện này vẫn để cho Trương Mẫn thương lượng với người nhà đi, cho dù là bạn bè, cô cũng không can thiệp vào cuộc đời của họ.

"Đường Đường, cậu và Đoàn Thích đến cùng là sao vậy?" Trịnh Tiểu Hy vừa nói đến, Trương Mẫn và Tôn Giai đều nhìn về phía Đường Thi, trong mắt có lo lắng và bát quái.

Đối diện với ba đôi mắt sáng bừng, Đường Thi nhức đầu đỡ trán, nhưng nghĩ đến cô không nghĩ ra được lý do, quả thực có chút khó khăn, nghĩ nghĩ, nói: "Bọn mình, náo loạn chuyện không vui đi..."

"Tại sao lại náo loạn?" Trịnh Tiểu Hy hỏi.

Vuốt vuốt đuôi tóc, Đường Thi vẫn còn đang do dự có nên trưng cầu ý kiến của ba thiếu nữ không, dù sao cách suy nghĩ của cô quả thực không giống với những người trẻ tầm tuổi này: "Cái này, nói ra thì có chút dài..."

"Đường Đường, em và bạn làm bài tập ở đây hả?" Kim Khanh cười híp mắt xuất hiện bên bàn của bốn người.

Đường Thi đột nhiên thả lỏng, gật đầu cười nói: "Chị Khanh, sao chị ở chỗ này?"

Kim Khanh chỉ vào mấy thanh niên cách đó không xa: "Ừ, chị cùng bọn họ đến thư viện tìm tư liệu, chị là đến bên này tìm tài liệu mới nhìn thấy em, Hạ Cảnh cũng ở bên đó, có muốn qua đó không?"

Đường Thi nhìn mấy người đang chuyên chú ở bên kia, lắc đầu: "Không cần, chị Khanh, chị nhớ chào hỏi anh Hạ hộ em là được ạ."

Kim Khanh có chút tiếc hận, nhưng cũng không nói nhiều.

Nhìn theo Kim Khanh đi xa, Đường Thi cúi đầu nhìn, ánh mắt của ba cô gái lóe sáng như vậy, Trịnh Tiểu Hy cười híp mắt: "Đường Đường, chị Khanh này mình chưa từng nhìn thấy nha."

"Anh Hạ?" Trương Mẫn càng chú ý đến vị này.

Tôn Giai một chút phản ứng cũng không có, đối với những chuyện này cô một chữ cũng không thông, có điều, điều này cũng không trở ngại cô theo đuổi bát quái.

"Chị Khanh là bạn học của anh Hạ, còn về anh Hạ, là anh của tất cả mọi người trong đại viện đi, Tiểu Hi cũng biết." Còn chuyện của Kim Khanh, Đường Thi cũng không có ý định nhiều lời.

Trịnh Tiểu Hy hưng phấn nói: "Anh Hạ là mỹ nam đấy, mình thích anh Hạ nhất, ặc, cũng không đúng, anh Duệ đối xử với đám tiểu bối bọn mình cũng rất tốt, mình cũng thích nhất."

*******

"Anh đề cử em đọc cuốn sách này."

Đường Thi vừa nghe tiếng này, liền biết được là Hạ Cảnh, thuận tay chỉ qua nhìn, Đường Thi lấy sách ra: "Cảm ơn ạ."

"Đường Đường nói cảm ơn chính là khách khí rồi, cuốn sách này em sẽ thích đấy." Nụ cười của Hạ Cảnh vẫn ôn hòa như cũ, chưa từng thay đổi.

Đường Thi nhìn nụ cười này, đột nhiên nhớ đến bản thân, cô cũng là vẫn luôn cười, chỉ là không giống nụ cười của Hạ Cảnh, từ nhỏ cô đã bị ảnh hưởng của viện trưởng, phải cười đối mặt với mọi thứ, tự nhiên mà vậy, cô cũng hay cười, cho dù buồn hay là đau lòng.

Mà nụ cười của Hạ Cảnh, phảng phất như từ khi sinh ra đã vẩy ồi, nhẹ nhàng nhu hòa như gió ấm, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.

"Đã đọc Nửa Đêm chưa?" Nhìn ánh mắt có chút mê man của cô gái, Hạ Cảnh đột nhiên hỏi.

Đường Thi hơi kinh ngạc nhìn Hạ Cảnh: ".... Đó là truyện ngắn em viết?"

Hạ Cảnh cười, tiếp tục nói: "Còn nhớ nữ chính em xây dựng không?"

Hạ Cảnh tựa như không muốn biết đáp án của Đường Thi, nói: "Dương Phàm có phải là quá cố chấp rồi không? Không hiểu được buông bỏ quá khứ, cứ muốn cùng bị hủy diệt với quá khứ."

Đường Thi kinh ngạc nhìn Hạ Cảnh, hồi lâu cũng không nói được gì, cô không hiểu... Hạ Cảnh tại sao lại đột nhiên nói với cô những cái này, là đơn thuần thảo luận về Dương Phàm với cô, hay là còn có ý gì khác?

Hạ Cảnh vỗ vỗ đầu Đường Thi, cười nói: "Đường Đường nếu như có cách nhìn mới, lúc nào cũng hoan nghênh em đến thảo luận với anh, dù sao, em là người xây dựng lên Dương Phàm."

Hạ Cảnh vốn không muốn nói những cái này, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy cô bé Đường Thi này bị cái gì đó ràng buộc, từ trong câu văn của cô có thể nhìn ra, mà hôm nay, cô bé lại tựa như càng thêm mê man, đột nhiên nói đến Dương Phàm, ngay cả anh cũng cảm thấy kinh ngạc, có điều, Hạ Cảnh vẫn thuận theo tâm ý mà nói ra.

Bóng hình Hạ Cảnh rời đi ngày càng mơ hồ, Đường Thi cầm cuốn sách mượn được, từ từ bước đi, rõ ràng, Dương Phàm có thể có một tương lai tốt đẹp, chỉ cần cô ấy bước qua một bước, không, nửa bước là được, nhưng ở nửa đêm đó, cô vẫn là không màng tất cả mà ôm áp quá khứ.

Này làm cho Đường Thi nghĩ đến bản thân, mặc kệ Hạ Cảnh là cố ý hay vô tình, anh đều thức tỉnh cô, cho nên, Đường Thi cô, hoặc là bị quá khứ cũng chính là tình tiết của cuốn tiểu thuyết này ảnh hưởng, hay là bước đến tương lai khác mà bản thân cô mong muốn?

Cô đương nhiên là... Muốn một tương lai không bị ảnh hưởng bởi Tô Tiếu.

"Đường Đường, anh Hạ Cảnh nói gì với cậu vậy? Mình nhìn thấy hai người gặp nhau rồi." Trịnh Tiểu Hy tò mò hỏi.

Nghĩ đến lời của Hạ Cảnh, Đường Thi cười: "Bọn mình thảo luận về nữ chính Dương Phàm trong Nửa Đêm."

"Dương Phàm? Cô ấy hả, nói đến, mấy nữ chính của cậu, mình thích cô ấy nhất, mặc dù kết cục của cô ấy xấu nhất, nhưng này cũng không ngăn được mình thích cô ấy, ai được giống như cô ấy, đối xử chân thành và thuần khiết như cô ấy chứ?"

Trịnh Tiểu Hy cảm khái nói, "Đúng rồi, mình vẫn luôn suy nghĩ rất lâu, mấy ngày trước vẽ ra hình tượng nhân vật Dương Phàm, ngày khác cho cậu xem."

"Được, cảm ơn nha." Đường Thi không hề ngạc nhiên, chuyện này Trịnh Tiểu Hy đã sớm nói cho cô biết rồi, chỉ là không ngờ rằng, Trịnh Tiểu Hy lại dùng thời gian dài nhưu vậy phác họa ra nhân vật Dương Phàm này.

"Hi hi, mình sẽ không khách khí với cậu nữa, Dương Phàm bản thân mình rất vừa lòng, chắc chắn cậu sẽ thích."

Khi hai người tách ra, Trịnh Tiểu Hy do dự, vẫn nói: "Đường Đường, chuyện của cậu và Đoàn Thích, mình có mấy câu muốn nói."

"Tiểu Hy?"

"Đám người bọn mình tuổi tác xấp xỉ nhau, đều rất quen thuộc, đừng thấy Đoàn Thích và Cố Lệ nhìn như là cạnh tranh thậm chí là thù địch, nhưng bọn họ cũng đều thưởng thức đối phương, hai người bọn họ ở trong đám người bọn mình, có thể nói là thuộc kiểu quan hệ lãnh đạo đi, vẫn luôn rất quan tâm những người như bọn mình, khụ, Đoàn Thích, không, anh Đoàn, mình đã sớm quan sát anh Đoàn đối với cậu không giống rồi."

"Nói như này đi, anh Đoàn rất để ý cậu, luôn muốn làm mấy cái để hấp dẫn sự chú ý của cậu, lúc trước anh Đoàn không ấu trĩ như vậy đâu, hoặc là nói, anh Đoàn thành thục hơn bọn mình rất nhiều, cũng sẽ không náo loạn không vui gì cả, nhưng mà, anh Đoàn trước mặt Đường Đường cậu, mình cảm thấy, anh ấy giống như một người khác vậy."

"Giống như cậu nói ấy, giống một đứa trẻ, có điều, anh Đoàn là người ngây thơ như vậy, đại khái cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này để hấp dẫn sự chú ý của cậu thôi, Đường Đường, cậu thật sự phải nghĩ thật kỹ."

Đường Thi nghe lời của Trịnh Tiểu Hy, rơi vào trầm mặc, cuối cùng nhìn Trịnh Tiểu Hy, khẽ gật đầu.

Trịnh Tiểu Hy nhẹ nhõm nói: "Vậy mình về nhà trước đây, mai gặp lại." Trịnh Tiểu Hy nghĩ, cô có phải đã làm trái lời nói lúc đầu của mình? Rõ ràng đã nói là sẽ đứng ở bên ngoài xem kịch mà!

"Về rồi sao?"

Bên tai vang lên giọng nói dễ nghe của Đoàn Thích, Đường Thi xoa xoa lỗ tai, muốn chết, sao lại cảm giác giọng nói ngày càng hay hơn rồi?

"Ừ, tôi về rồi." Đường Thi vô cùng trấn định cười, không hề có chút không tự nhiên, sao có thể bị phát hiện chứ!

Đoàn Thích nhướng mày, cũng không đi vào, dựa vào đừng yên lặng nhìn Đường Thi, Đường Thi lấy hết dũng khí đối mắt với Đoàn Thích một lát, cuối cùng có chút lúng túng thu hồi tầm mắt.

Đoàn Thích thấy thế, khẽ cười, chọc cho Đường Thi căn bản không dám nhìn cậu nữa.

Đi vào Đoàn gia, tiếng cười quen thuộc của Vệ Vi truyền đến bên tai Đường Thi, Đường Thi lập tức tăng nhanh bước chân, quả nhiên nhìn thấy Đoàn Trường Quân và Vệ Vi, vui vẻ chào hỏi: "Chú ba Đoàn, thím ba."

Vệ Vi vừa nhìn thấy Đường Thi, cười càng thêm vui vẻ, vẫy vẫy tay với Đường Thi: "Đường Đường về rồi, mau đến đây, em gái cháu đã lâu lắm không gặp cháu rồi, chắc chắn là nhớ cháu lắm."

Đường Thi: "..........." Khi mắt nhìn đến bụng của Vệ Vi, Đường Thi có chút ngại ngùng, em trai này còn chưa ra đời, liền bị gia trưởng mạnh mẽ kết luận là một bé gái rồi.

"Đường Đường hôm nay đi chơi với bạn sao?" Đoàn Trường Quân cười hỏi.

"Cháu đi thư viện, cũng đi chơi ạ." Đường Thi gật gật đầu.

Đoàn Trường Quân đang muốn nói cái gì, lại nhìn thấy Đoàn Thích ở phía sau đi vào, đổi lời: "Ngày khác nhớ dẫn theo anh Thích của cháu đi cùng nha, A Thích bình thường cũng không biết chạy ở chỗ nào với đám A Nghĩa nữa."

Đường Thi giật giật khóe miệng, dẫn theo Đoàn Thích? Cái này cô phải suy nghĩ cẩn thận rồi.

"Chú ba, chú và Đường Đường nói gì vậy" Đoàn Thích bước qua hỏi.

Đường Thi sững sờ, tuy rằng lúc trước Đoàn Thích cũng không phải chưa từng gọi tên ở nhà của cô, nhưng gọi tự nhiên như thế này, dễ nghe đến nỗi tai cô có chút ngứa ngáy, lần này, Đường Thi không đưa tay lên xoa nữa.

"Nói cháu mỗi ngày cả ngày đều chạy đi chơi ở đâu rồi." Đoàn Trường Quân nói, ông đại khái cũng biết đám nhỏ đi đâu chơi, dù sao cũng từng trải qua tuổi này.

Đoàn Thích không đáp lời, ngược lại nhìn Đường Thi, Đường Thi không dấu vết mà ngồi thằng lên, nụ cười trên mặt vô cùng tự hiên.

"Quán bar."

Quán bar? Đường Thi chớp chớp mắt, cô chưa từng đi.

"Đường Đường chắc là chưa từng đi những nơi đó, A Thích đi chơi đừng có quên dẫn theo Đường Đường đó." Đoàn Trường Quân nhìn Đoàn Thích một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, đừng có đi mấy cái nơi lung tung ấy!

Đoàn Thích không tỏ ý kiến "vâng" một tiếng, có thể dẫn người đi hay không còn chưa biết được, lo lắng nha đầu này học cái xấu? Đoàn Thích đánh giá Đường Thi mấy lần, không thể, hơn nữa, tiểu gia cũng không để chuyện như vậy xảy ra!

"Đường Đường, sau này cháu thể thấy em gái hàng ngày rồi, vui không?" Trên mặt Vệ Vi đã chút hào quang của người làm mẹ, vô cùng ấm áp.

Đường Thi nhịn xúc động muốn giật giật khóe miệng, giả bộ bình tĩnh nói: "Vui ạ."

May mà Đoàn gia chỉ muốn một bé gái, cũng không phải là trọng nữ khinh nam, Đường Thi cảm thấy, bé con trong bụng chắc không cần lo lắng sẽ lệch lạc, bởi vì cậu bé vẫn có sự yêu thương của Đoàn gia, cũng có sự bảo vệ của hai người anh trai.

Có điều, mỗi ngày? Này không phải là nói, Vệ Vi sắp chuyển về Đoàn gia? Đường Thi nhìn bụng Vệ Vi, bụng đã rất lớn rồi, tính tính thời gian, cũng gần bảy tháng rồi, cách ngày sinh cũng không còn xa, nghĩ đến sự cố không xa, ánh mắt Đường Thi hơi trầm xuống.

Hi vọng Vệ Vi không cần sau khi xảy ra sự cố, mới sinh được một bảo bảo, bởi vì, vốn dĩ Vệ Vi không cần nước linh tuyền của Tô Tiếu, cũng có thể thuận lợi sinh ra bảo bảo, sự cố này, cũng là bởi vì Tô Tiếu.

Đường Thi nhớ, Tô Tiếu và Tô Đình Đình xảy ra tranh chấp, Tô Tiếu bị Tô Đình Đình đẩy xuống hồ, Tô Đình Đình quay người rời đi, nhưng Tô Tiếu không biết bơi, đúng vậy, Tô Tiếu không biết bơi, nơi đó không có người, nhưng trùng hợp Vệ Vi đi qua nơi đó cứu được Tô Tiếu, Vệ Vi bị động thai khí, sinh sớm lại thêm khó sinh, tình hình vô cùng nghiêm trọng, may mà có nước linh tuyền của Tô Tiếu, nếu không sẽ là một xác hai mạng.

Vệ Vi không thích so đo, chuyện bà chủ động cứu Tô Tiếu, nhưng Tô Tiếu cứu bà và đứa bé, lại là một chuyện khác, bởi vì chuyện này, Tô Tiếu biến thành khách quý của Đoàn gia.

Khoảng tám tháng, đứa bé trong bụng Vệ Vi sẽ bị ép sinh sớm khó sinh, đứa bé này mặc dù được thuận lợi sinh ra, nhưng này sẽ ảnh hưởng đến thân thẻ, này không phải là cái Đường Thi muốn thấy.

Vệ Vi dưới sự ảnh hưởng của Đoàn Trường Quân, cũng thích vận động, cho nên thân thể của Vệ Vi vẫn rất khỏe mạnh, sinh đẻ thuận lợi căn bản không là vấn đề.

Thời gian cụ thể Đường Thi không biết, nhưng đến đoạn thời gian đó, cô chắc chắn sẽ chú ý nhiều hơn.

***

"Đợi chút, Đoàn Thích." Nếu như đã nghĩ thông, Đường Thi tự nhiên sẽ không tính toán trốn tránh, cô ghét việc kéo dài không cho đáp án.

"Sao vậy? Đã nghĩ xong việc trả lời tiểu gia thế nào?" Đoàn Thích bị kéo chân lại, ngữ khí thoải mái, nhưng trong mắt đào hoa lại lóe lên tia căng thẳng, Đường Thi không nhìn thấy.

Đường Thi im lặng, mới từ từ gật đầu, nói: "Đoàn Thích, tôi thừa nhận, tôi có chút thích anh." Nhìn khóe miệng hơi giương lên của Đoàn Thích, Đường Thi muốn cười, nhưng vẫn là một mặt nghiêm túc, "Nhưng mà, cũng chỉ có một chút, không đủ để tôi đồng ý anh."

Khóe miệng Đoàn Thích lại kéo xuống, đôi mắt đào hoa không chớp mà nhìn Đường Thi, cũng không lên tiếng, chỉ nghe Đường Thi nói.

"Tôi nghĩ rất nhiều, tôi muốn nghiêm túc cho anh câu trả lời, Đoàn Thích, sự yêu thích của tôi, là muốn cả một đời, anh có thể chấp nhận sao?" Đường Thi cũng biết, một đời quá dài, một đời cũng quá khó, nhưng mà, cô chính là muốn cả một đời, cô không muốn tạm bợ một chút nào.

Cô cũng không muốn, chỉ vì một chút thích, là dùng cả đời mình để đáp ứng.

"Rất tốt, tiểu gia đồng ý." Đoàn Thích giương môi, "Tình yêu không lấy kết hôn làm tiền đề đều là trò đùa giỡn lưu manh, Đường Thi, lẽ nào em muốn đùa giỡn tiểu gia?"

Đường Thi một mặt mông lung, ý của cô không phải là như thế nha!

"Đoàn Thích, anh đừng có xuyên tạc ý của tôi, ý của tôi là..."

"Ý của em không phải là nói, muốn tiểu gia đánh cuộc cả đời với em sao, tiểu gia dùng cả đời này sánh đôi với em, vừa hay, tiểu gia cũng không muốn đùa giỡn lưu manh." Đoàn Thích hoàn toàn không nghe Đường Thi tiếp tục giải thích, buồn cười, lại giải thích thêm, vịt nấu chín cũng bay lại được luôn!

Nghe Đường Thi giải thích? Không tồn tại.

Đường Thi vừa tức vừa buồn cười, này tính là cái gì? Nhưng thấy Đoàn Thích khó chơi, Đường Thi cắn răng nói: "Tôi còn nhỏ!" Đường Thi cố gắng bỏ qua sự thật rằng mình lớn hơn Đoàn Thích rất nhiều.

Đoàn Thích nghẹn họng, đôi mắt đào hoa chậm rãi quét qua thân hình gầy nhỏ của Đường Thi, nhíu mày nghĩ, đúng là nhỏ.

Đường Thi thấy thế, tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi vừa mới nói, một chút thích không đủ chống đỡ để tôi chấp nhận anh, anh không thể khư khư cố chấp."

Đoàn Thích nhìn Đường Thi: "Nha, em là nói, phải đợi em thích nhiều hơn nữa, mới có thể đáp ứng tiểu gia?"

Đường Thi im lặng cúi đầu, được rồi, cô là có chút bỉ ổi được chưa? Có điều, bây giờ cô đối với Đoàn Thích thật sự chỉ có một chút thích, không nhiều, chỉ có một chút như thế, muốn cô chấp nhận Đoàn Thích, này vẫn cần một quá trình khá dài.

Đoàn Thích, có thể đợi cô không? Đường Thi nghi ngờ hỏi.

"Quỷ nhát gan!" Đoàn Thích duỗi tay mạnh mẽ xoa đầu Đường Thi, không làm đau cô, nhưng lần này, tóc Đường Thi bị rối, lúc này Đường Thi lúng túng không dám hỏi vấn đề kiểu tóc.

"Vậy tiểu gia tranh thủ để mỗi ngày em thích tiểu gia nhiều hơn một chút?" Giọng nói của Đoàn Thích dịu dàng, mang theo sức mạnh làm cho Đường Thi an tâm.

Thấy Đường Thi không đáp, Đoàn Thích cắn răng nói: "Mỗi ngày tiểu gia đều thích em thêm đống, em mỗi ngày chỉ thích tôi thêm một chút như thế, Đường Thi, em nói xem, em có thiệt thòi không?"

Đường Thi ngẩng đầu nhìn Đoàn Thích, trong mắt có không thể tin được, Đoàn Thích bị Đường Thi nhìn đến mặt hơi đỏ, hừ nói: "Nhìn gì mà nhìn, tiểu gia đã sớm biết, em chính là nhìn trúng mặt của tiểu gia!"

Đường Thi nuốt một ngụm nước bọt: "... Sao anh biết?"

Đoàn Thích cho Đường Thi một cái "Hừ" vô cùng kiêu ngạo!

Đường Thi sờ mặt: "...." Xong rồi, mặt hơi nóng.

"Không nói lời nào, tiểu gia coi như em đã đồng ý rồi." Đoàn Thích ngạo kiều nghĩ, nha đầu này là quỷ nhát gan cộng thêm rùa đen rụt đầu, vẫn là tiểu gia cố gắng thêm chút nữa mới có thể theo đuổi được, ai bảo tiểu gia thích trước chứ.

Có điều, sớm muộn cũng có một ngày, sự thích của bọn họ, sẽ biến thành giống như nhau.