Chương 39



Đường Thi vừa tỉnh lại, trong tai nghe thấy Tô Tiếu với Trương Thành đang thấp giọng nói chuyện, chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía của Đoàn Thích, nhìn thấy Đoàn Thích vẫn như cũ nhắm mắt lại, liền biết Đoàn Thích vẫn còn đang ngủ say, Đường Thi dứt khoát ở trong đầu nhớ lại một lần chương trình học cấp ba.

Thời gian từ từ trôi qua, Đường Thi sờ lấy bụng, nên ăn cơm trưa rồi, lại nghiêng đầu qua nhìn Đoàn Thích bên kia, vừa vặn đối diện với đôi mắt hoa đào của Đoàn Thích, Đường Thi ngây người, theo bản năng cười với anh, Đoàn Thích lập tức quay đầu ngồi dậy, động tác có chút hoảng loạn.

Đoàn Thích, đang nhìn cô? Chắc là vừa vặn xoay người thôi.

"Đoàn Thích, chúng ta ăn cơm trưa thôi." Đường Thi ít nhiều quan sát được Đoàn Thích không được tự nhiên, nhưng không có đi sâu tìm hiểu.

"Ừm." Có thể là nguyên nhân vừa mới tỉnh dậy, giọng của Đoàn Thích có chút khàn khàn, tai của Đường Thi động đậy, giọng của Đoàn Thích thật sự quá êm tai rồi, quá nam tính!

Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Đường Thi vô cùng thản nhiên, cô có chút thanh khống, thích âm thanh dễ nghe, kiểu như Đoàn Thích vừa vặn là khẩu vị của cô.

Vừa lúc có nhân viên phục vụ đẩy cơm trưa đi qua bán, Đường Thi hỏi ý kiến của Đoàn Thích, chọn thức ăn, thịt phối hợp với rau, Đoàn Thích nhìn thấy rau xanh mơn mởn đó, lại nhìn trộm Đường Thi, vẻ mặt có chút tủi thân.

Đường Thi cười khúc khích: "Đoàn Thích, không thể kén ăn nha, nếu như anh không cao lên được thì làm sao?"

Đoàn Thích liếc nhìn tay chân dài của mình, sau đó nhàn nhạt nhìn về tay và chân của Đường Thi, lại chống lại đối mắt của Đường Thi: "Chế độ ăn uống của nhóc cân bằng như vậy, như thế nào không có cao như tiểu gia?"

Đường Thi: "..." Biểu hiện khinh thường rõ ràng như vậy thật sự được sao?

"Kén ăn cao không nổi, lời nói này, nhóc nên lấy mà đi lừa bọn con nít." Đoàn Thích tuy nói như vậy, nhưng đũa lại hướng về món rau.

Đường Thi hung hăng ăn một miếng rau lớn, cô không muốn nói chuyện!

Đoàn Thích rất hài hòng, cảm thấy rau xanh cũng ngon thêm một chút.

"Hả? Hai người ăn cơm trưa rồi? Phục vụ đến qua rồi sao?" Tô Tiếu nói chuyện với Trương Thành đến quên cả thời gian, lúc ngửi thấy mùi đồ ăn mới phát hiện cô đã đói đến ngực dán vào bụng rồi.

Đũa trong tay Đường Thi dừng lại, liếc nhìn Đoàn Thích, thần sắc của Đoàn Thích thản nhiên, giống như không nghe thấy lời của Tô Tiếu.

"Ha ha, tôi vẫn là lần đầu tiên nói chuyện với một nữ sinh lâu như vậy, thật sự quá tận hứng rồi, cũng quên luôn thời gian." Trương Thành vỗ vỗ đầu, "Bây giờ quả thật nên ăn cơm rồi, chờ ăn xong, chúng ta có thể tiếp tục."

"Đoàn Thích, Đường Thi, hai người mua cơm ở đâu vậy? Tôi cũng đi mua một phần." Trương Thành hỏi.

Đường Thích giơ tay chỉ vào toa khách ở trước mặt: "Phục vụ đã đi qua toa tiếp theo rồi, anh có thể đi về phía trước xem."

"Cảm ơn nhiều, Tô Tiếu, có muốn anh giúp em mua một phần không?" Trương Thành nhiệt tình hỏi.

Tô Tiếu vốn dĩ còn đang suy nghĩ làm sao ăn cơm, bây giờ có người làm giúp, cô ấy tự nhiên là đồng ý rồi, nhưng mà cô với Trương Thành còn không quá thân, không thể quá tùy tiện, huống chi Trương Thành cũng không phải là quản lý của cô.

"Anh Trương, cái này sẽ không quá phiền phức? Hay là em đi xuống đi mua với anh được rồi?" Tô Tiếu làm ra vẻ xốc chăn lên.

Trương Thành nhanh chóng xua tay: "Không cần không cần, đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, vả lại anh cũng phải đi mua cơm, thuận đường giúp em, để tránh em lại phải đi một chuyến."

Tô Tiếu cảm kích cười, thả chăn trong tay xuống: "Vậy thì cảm ơn anh Trương rồi, em thì hai món thức ăn chay được rồi, anh Trương tùy tiện chọn."

"Không cần thịt sao?" Trương Thành ngẩn ra hỏi.

"Không cần đâu, quay phim phải giữ dáng, em sợ ăn thịt sẽ mập lên." Tô Tiếu giải thích.

Trương Thành không tiếp tục nói nữa, cầm lấy tiền của Tô Tiếu chạy đến phục vụ ở phía trước.

"Đường Đường, Đoàn Thích, hai người ăn món gì vậy?" Tô Tiếu ló đầu xuống, lại giống như không hài lòng cười nói: "Làm sao lúc nãy khi phục vụ tới, hai người không nhắc tớ với anh Trương? Không phải vậy anh Trương cũng không cần chạy xa như vậy rồi."

Đường Thi gắp lên một miếng thịt, cười tủm tỉm nói: "Thịt heo với rau." Về phần câu phía sau, Đường Thi liền xem như Tô Tiếu đang đánh rắm, giọng của phục vụ to như vậy, bọn họ thật sự không nghe thấy? Trương Thành quá nhập tâm, Đường Thi sẽ không nghi ngờ, nhưng Tô Tiếu sao, vậy phải nên nghĩ kỹ rồi.

Huống chi, phục vụ còn dừng lại ở chỗ bọn họ lâu như vậy, Đường Thi còn nhớ, dì phục vụ còn đặc biệt liếc nhìn vài lần Tô Tiếu với Trương Thành ở giường trên, cũng nói với bọn họ vài lần bán cơm, kết quả người ta chỉ xoay đầu một chút, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Tô Tiếu liếc nhìn miếng thịt đó, liền lặp tức dời mắt, cô ấy cảm thấy Đường Thi chính là cố ý, cố ý đối nghịch với cô ấy!

Trương Thành rất nhanh mua cơm trở lại, lực chú ý của Tô Tiếu lại

trở lại trên người của Trương Thành.

Đường Thi liếc nhìn hộp cơm của Đoàn Thích, nhìn thấy thịt phần lớn đều bị Đoàn Thích ăn rồi, rau xanh vẫn còn lại khá nhiều, nhắc nhở nói: "Đoàn Thích, rau xanh."

Lúc Đoàn gia ăn cơm, hơn một nửa rau xanh căn bản đều vào bụng của Đường Thi, còn lại một nửa là hai ông bà ăn, Đoàn Thích chính là ngẫu nhiên khiêu vài cọng bỏ vào miệng.

Tiền án quá nhiều, Đường Thi cho rằng cô nên nhìn kỹ Đoàn Thích.

Đoàn Thích trừng mắt nhìn Đường Thi: "Nữ quản gia."

Đường Thi lý lẽ chính đáng nói: "Lãng phí là đáng xấu hổ! Còn có, tôi còn là thiếu nữ mười lăm cái xuân xanh xinh đẹp!" Ở bên cạnh Đoàn Thích lâu rồi, da mặt của Đường thi cũng dày lên rất nhiều, cô bây giờ quả thật là một thiếu nữ xinh đẹp mềm mại mọng nước.

Trong đôi mắt hoa đào của Đoàn Thích có sự kinh ngạc chợt lóe qua, nhìn Đường Thi, trên mặt có một chút một lời khó nói hết, cuối cùng nói: "Đường Thi, tiểu gia như thế nào không phát hiện, nhóc tự luyến như vậy?"

Tuy rằng nhóc con này lớn lên khá xinh đẹp, nhưng mà da mặt dày cũng cần có mức độ nha.

Đường Thi không phục, bản thân cô cũng khá vừa ý khuôn mặt này, tuy rằng về sau lớn lên sẽ quá diễm lệ, nhưng ai không hy vọng bản thân càng ngày càng đẹp chứ?

"Đoàn Thích, anh trước tiên nên đi rửa đôi mắt của mình đi." Đường Thi nói.

Đoàn Thích hừ hừ: "Tiểu gia vẫn còn không biết nhóc cũng khá yêu cái đẹp? Hửm?"

Đường Thi nhéo nhéo vành tai: "....Âm cuối..." Quá câu dẫn người rồi!

"Cái gì?" Đoàn Thích không nghe rõ Đường Thi nói cái gì, hỏi.

Đường Thi lập tức hồi thần!

"Ánh mắt của anh tuyệt đối có vấn đề, tôi lớn lên chẳng lẽ không đẹp?" Đường Thi đưa mặt lại gần Đoàn Thích.

Đoàn Thích lui về phía sau, dán lên tường: "Nhóc làm gì đó!" Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng gần, mặt của Đoàn Thích nóng lên.

Đường Thi tỉ mỉ liếc nhìn mặt của Đoàn Thích, sau đó cười lên: "Ồ, Đoàn Thích, mặt anh đỏ lên rồi."

Đoàn Thích: "...."

Đường Thích phát hiện bản thân đùa giỡn Đoàn Thích đến đỏ mặt, có tư thế Đoàn Thích không gật đầu cô liền không lui ra, đối phó với hùng hài tử khó tình, cường thế một tý rất có hiệu quả.

Đoàn Thích nhìn đôi mắt cười cong cong đó, đôi mắt hoa đào cũng không chứa được thứ khác, não cũng ngừng vận hành, buột miệng nói ra: "Đẹp..."

"Ha ha ha." Đường Thi cười đến thoải mái, lòng tốt rời khỏi người Đoàn Thích, nhìn thấy bộ dạng Đoàn Thích lấy lại tinh thần thẹn quá hóa giận, càn cười đến không ngừng được, cuối cùng biết được, chỉnh người khác tại sao lại thú vị như vậy.

Đường Thi cười đến cuối cùng suýt nữa ngay cả nước mắt cũng hiện ra.

Đoàn Thích bất đắc dĩ lại chán nản, nhưng nhìn thấy Đường Thi cười thành như vậy, những tâm tình khó chịu ở trong lòng vậy mà chậm rãi bị sự vui vẻ xâm chiếm, chỉ còn dư lại tràn ngập vui sướиɠ.

"Hai người đang cười cái gì vậy?Buồn cười như vậy?" Trương Thành nghe thấy tiếng cười của Đường Thi, hỏi, vừa nãy anh ta chỉ chú tâm nói chuyện với Tô Tiếu, ngược lại không nhìn thấy động tác nhỏ của Đường Thi với Đoàn Thích.

Ý cười trong đôi mắt của tô tiếu toàn bộ đều thay thế bằng sự lạnh băng, cô ta nhìn thấy toản bộ quá trình của hai người.

Lúc xe lửa đến được trạm xe lửa của thành phố Bắc Kinh, Đường Thi triệt để thở ra một hơi, tuy rằng Tô Tiếu đa số thời gian đều bình thường, nhưng có lúc cũng không tránh khỏi sẽ nói hai câu âm dương quái khí.

Đoàn gia cho người lái xe đến rước bọn họ, Đường Thi với Đoàn Thích ra khỏi trạm xe lửa, liền trực tiếp lên xe, về nhà, Trương Thành là người giúp Tô Tiếu cầm hành lý, hành lý của Tô Tiếu quá nhiều, một người khẳng định không được, cho nên lúc hai người ra ngoài, chỉ nhìn thấy được bóng xe hơi đi xa.

Trương Thành líu lưỡi nói: "Hai người này không đơn giản nha, có thể có xe đến đưa rước."

Tô Tiếu giả vờ giải thích nói: "Đó là xe của nhà Đoàn Thích, gia đình của Đoàn Thích đương nhiên không đơn giản, Đường Đường chỉ là tạm thời sống nhờ ở nhà Đường Thích thôi."

"Là như vậy à." Trương Thành gật đầu, cũng không có hỏi nhiều, anh ra vốn chính là cảm khái, cũng không muốn từ trên người Tô Tiếu lấy được tin tức gì.

Tô Tiếu nhìn thấy phản ứng của Trương Thành không giống như dáng vẻ mà cô ta mong đợi, tiếp tục nói: "Thân thế của Đường Đường khá đáng thương, người nhà đều không còn nữa."

Trương Thành lần này chỉ gật đầu, không tiếp tục nói gì khác, Tô Tiếu vô cùng thất vọng, nhưng nghĩ tới tương lai của Trương Thành vô cùng phong quang, cô ta lại hết sức rộng lượng tha thứ cho anh ta, sau này lúc Trương Thành đi đến đường cùng, cô ta nhất định sẽ chìa tay giúp đỡ.

Đường Thi trở về Đoàn gia, nhận lấy sự nhiệt liệt hoan nghênh của bà nội Đoàn còn có sự hoanh nghênh theo phong cách quân nhân của ông nội Đoàn, trong lòng hiện lên sự ấm áp gợn sóng làm cho Đường Thi biết, dưới đáy lòng cô đã tiếp nhận người Đoàn gia, Đoàn gia cho cho cảm giác về nhà.

"Gầy đi rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ của con này, bà nội nên bồi bổ lại cho con." Bà Nội Đoàn tỉm mỉ nhìn khuôn mặt của Đường Thi, kết luận.

Đường Thi sờ lấy khuôn mặt đầy thịt như cũ không có chút dấu vết nên biến mất của mình, có một loại ưu thương nhàn nhạt, lúc này có thể không có hai cái khối thịt này?

"Bà nội Đoàn, cháu không có gầy đi, thời gian này, cháu đều ăn ngủ rất tốt, nhìn xem, thịt ở hai bên má này, cháu cảm thấy thịt của bản thân còn nhiều thêm một chút đó." Vì để chứng minh lời của bản thân là thật, Đường Thi giơ tay nhéo lấy thịt hai bên má của bản thân, quả nhiên, mỗi bên một khối thịt.

Bà nội Đoàn mặt nghiêm túc: "Bà nội nhìn xem, gầy đi mà, không được, bà nội để Xuân thẩm hầm canh nhiều cho cháu, nghe lời, Đường Đường, ăn nhiều một chút, mập một chút có phúc khí."

Đoàn Thích nhìn thịt hai bên má của Đường Thi, nhân cơ hội người không chú ý, nhanh chóng duỗi tay chọc vào khuôn mặt đầy thịt đang phồng lên kia, mềm mềm, trơn mượt, hài lòng thu tay lại.

Đường Thi trừng mắt nhìn Đoàn Thích: "Sờ bản thân anh đi!"

Đoàn Thích khóe miệng cong lên: "Tiểu gia không có hai khối thịt giống nhóc, sờ sờ xác nhận một chút, béo ú."

Đường Thi: "....!"

Bà nội Đoàn khiển trách nhìn Đoàn Thích: "Thích Thích, nói chuyện kiểu gì vậy, Đường Đường không béo, còn phải cố sức ăn nhiều một chút, Đường Đường, đừng nghe anh Thích nói lung tung, cô gái nhỏ béo tý khá tốt, gầy có chỗ nào đẹp đâu, cháu nhìn anh Thích của cháu, trên người không có vài miếng thịt, ăn nhiều thịt như vậy cũng không biết đi đâu hết rồi, thật sự quá lãng phí."

Đoàn Thích: "......Bà nội, bà là bà nội ruột của tiểu gia sao?"

Cuối cùng hỏi ra miệng rồi!

Bà nội Đoàn bĩu môi: "Bà ngược lại không có cháu trai gọi là tiểu gia, chỉ có cháu trai gọi là Thích Thích."

Đường Thi che miệng trộm cười, ông nội Đoàn ngồi ở bên cạnh run run tờ báo trong tay, một mặt chuyên chú, nhưng ý cười trong mắt vô cùng rõ ràng.

"Bà nội Đoàn, ông nội Đoàn, chuyện Đoàn ca muốn nhảy lớp, là thật ạ?" Giọng ồn ào gấp gáp của Trần Nghĩa từ cổng Đoàn gia truyền đến phòng khách.