Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Em

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 28

Dáng vẻ này của Đoàn Thích, Từ Văn cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ là khẽ "hừ" một tiếng, nhìn hai người nói: "Nếu như đồ của Đường Thi đã chuyển đến rồi, vậy Đoàn Thích em hãy về tham gia tiết ôn tập đi."

Đoàn Thích nhìn Đường Thi một cái, gật gật đầu, rời đi.

Đường Thi cũng không biết lúc nãy Từ Văn đã nghĩ gì, nhẹ giọng nói: "Thầy Từ, bây giờ em..."

"Em đến văn phòng với tôi một chuyến."

"Vâng ạ, thầy Từ."

Giáo viên lớp 12 đều đã đến văn phòng, thấy sau lưng Từ Văn còn có thêm Đường Thi, đều không nhịn được mà nhìn về phía Đường Thi.

"Thầy Từ, đây chính là Đường Thi mà cô Vưu đề cử cho anh?" Một giáo viên hỏi.

Tính tình thoải mái của Từ Văn lại quay về, có một học sinh như vậy, quả thật là nên vui mừng, cũng có giáo viên hâm mộ Từ Văn, nhưng cũng có giáo viên không coi trọng, Đường Thi nhảy đến lớp 12, kết quả học tập ổn định hay không còn không biết được, tất cả đều dùng thành tích để nói chuyện.

Đường Thi của lớp 10 thi được điểm cao, làm cho một đám giáo viên lớp 12 đều chú ý, điểm số quá chói mắt, không gây sự chú ý là không thể nào.

"Đường Thi, so với bạn học lớp 12, em ít nhiều vẫn cần rất nhiều thời gian ôn tập, thầy hy vọng em có thể chăm chỉ học tập, cách kỳ thi đại học còn rất xa, nhưng thời gian nhanh như chớp..." Từ Văn tận tình khuyên nhủ một trận.

Cô gái nhỏ xinh đẹp, tính tình của rất được người khác yêu thích, Từ Văn cũng từng trải qua tầm tuổi này, tự nhiên cũng đã biết học sinh tầm tuổi này có tâm thái gì.

Thời kỳ dễ dàng rung động này, quá không ổn định.

Đường Thi nhìn ánh mắt có chút phức tạp do dự của thầy Từ, liền biết Từ Văn đang lo lắng cái gì, xem ra bất kỳ lúc nào, giáo viên đều lo lắng vấn đề học sinh yêu sớm nha.

"Thầy Từ, sau này em sẽ chăm chỉ học hành, nhưng mà, sang năm còn có cuộc thi học sinh giỏi quốc gia môn tiếng Anh..."

Từ Văn bị nhắc nhở, trong lòng nghẹn một hồi, Đường Thi là hạt giống tốt, thành tích này, không có gì bất ngờ, đều làm cho người ta ngạc nhiên, mà cuộc thi này, còn liên quan đến vinh dự của nhà trường...

"Đây chính là Đường Thi sao? Cô là giáo viên tiếng anh lớp em, Phương Phương, sau này có vấn đề gì, cứ đến tìm cô, đặc biệt là một số đề thi." Phương Phương đã trông tiết tự học buổi sáng trở về, thấy Từ Văn và một cô bé lạ mặt đang nói chuyện, lập tức nở nụ cười.

Đường Thi nhìn Từ Văn một chút, liền cười nói: "Vâng cô Phương, em là Đường Thi."

Cô gái tự nhiên hào phóng đương nhiên sẽ làm người ta có hảo cảm trong lòng, Phương Phương cười đến híp mắt: "Thầy Từ, anh và Đường Thi nói xong chưa? Vừa hay tiết đầu tiên của tôi chính là lớp của anh, vừa hay nói chuyện cuộc thi với Đường Thi."

Từ Văn: ".... Đường Thi, làm tốt chuyện bây giờ của em là được rồi, về phòng học trước đi."

"Cảm ơn thầy Từ."

Từ Văn khẽ thở dài đến mức không thể nghe thấy, xem ra sau này ông phải quan tâm cô bé học sinh nhỏ tuổi nhất này nhiều hơn rồi, vừa học, vừa tham gia cuộc thi quốc gia tiếng anh, này ông lo lắng cái gì đây.

"Thầy Từ của các em ý, là thầy giáo lao tâm khổ trí nhất mà cô từng gặp." Phương Phương thuận miệng nói câu, mới vào chủ đề chính, "Đường Thi, tuy rằng lúc trước em tham gia là cuộc thi tiếng anh lớp 10. nhưng đến cuộc thi tiếng anh toàn quốc, em muốn tham gia, chính là tiếng anh lớp 12 rồi."

Bởi vì lớp của Đường Thi đã chuyển lên 12, tự nhiên, cô cũng chỉ có thể tham gia vào lớp 12, lớp 12 so với lớp 10, độ khó khẳng định gia tăng, cái này cũng là vấn đề mà Vưu Lỵ lo lắng, vì thế, Vưu Lỵ cố ý tìm Phương Phương, để bà giúp đỡ một chút.

"Cô Phương, em biết ạ, có gì không hiểu, em sẽ đến gặp cô."

Phương Phương mỉm cười: "Có điều, khả năng cô lo lắng dư thừa rồi, nếu như bây giờ em có thể nhảy lớp, hơn nữa bài thi tiếng anh vẫn đạt điểm tối đa, rõ ràng bản thân em có trình độ lớp 12."

Đường Thi ngượng ngùng vuốt tóc, người tốt nghiệp chuyên ngành tiếng anh, không thể quá mất mặt.

Thấy cô bé đang khiêm tốn, Phương Phương cảm thán, cô bé thông minh lại cố gắng, là đáng thương nhất.

Đường Thi mới đến dãy lớp 12, lại nhận ra sách mình tạm đặt ở cửa phòng không thấy đâu! Cuống quít nhìn khắp nơi, rõ ràng cô để chỗ này mà, không phải dì lao công nào cho rằng là đồ bỏ đi ném đi rồi chứ?

Triệu Lâm đang cười đùa cùng bạn học, mắt sắc liếc thấy Đường Thi trở vè, còn dáo dác tìm đồ, vỗ vỗ đầu, đi ra ngoài: "Đường Thi, sách của em bọn anh đã chuyển đến bàn học em rồi."

Đường Thi ngẩng đầu, nhìn Triệu Lâm, còn chưa hoàn hồn lại, thấy Triệu Lâm cười lộ hàm răng trắng như tuyết với mình, vội hỏi: "Cảm ơn, anh là?"

"Anh là Triệu Lâm, Triệu trong Triệu Long Tử, Lâm có hai bộ Mộc, Đoàn đội... Đoàn Thích là anh em tốt của anh." Triệu Lâm giải thích tên của mình.

À.

Đường Thi gật đầu, lần thứ hai cảm ơn Triệu Lâm đã cầm sách hộ, Triệu Lâm cười khoát khoát tay.

Thấy mọi người thấy Đường Thi tiến vào, cũng không nhịn được mà dùng ánh mắt tò mò nhìn cô, nhảy lớp ở giai đoạn then chốt này, cũng thật hiếm thấy, hơn nữa còn là vượt cấp!

Sĩ số lớp là số chẵn, tổng cộng 48 người, lúc trước có hai người vì áp lực học tập quá lớn đã chuyển xuống lớp bình thường, Đường Thi vào, chính là ngồi một mình một chỗ, chiếm hai chiếc bàn, vị trí rất rộng rãi, ngồi ở phía sau, Đường Thi cảm thấy rất hài lòng.

"Đường Thi?"

Đường Thi nghe được âm thanh, dừng động tác thu dọc sách vở lại, ngước mắt lên nhìn, liền thấy hai nữ sinh phía trước mình đang nhìn cô, động tác thần kỳ là rất giống nhau, giống như cô là một bảo bối kỳ lạ gì đó, suy nghĩ này làm cho Đường Thi nở nụ cười.

Hai nữ sinh nhìn Đường Thi nở nụ cười nhã nhặn thì ngẩn người, hồi phục tinh thần, nữ sinh tóc ngắn nói: "Không nghĩ đến, Đường Thi lại xinh đẹp như vậy! Mình còn tưởng là..."

Nữ sinh tóc dài che miệng nữ sinh tóc ngắn lại, cười ha ha nói: "Đường Thi, Giai Giai không có ác ý, bình thường cô ấy nói chuyện như vậy, mình là Trương Mẫn, cô ấy tên là Tôn Giai."

Đường Thi không để ý mà cười cười, nói: "Chào hai bạn, mình là Đường Thi, sau này giúp đỡ nhiều hơn."

Trương Mẫn thấy Đường Thi không tức giận, cười càng tự nhiên hơn: "Sau này chúng ta có thể cùng làm đề thi, không hiểu chỗ nào, cậu cũng có thể hỏi bọn mình."

Miệng Tôn Giai thả lỏng, không dám nói lung tung, miệng này của cô, đã đắc tội với rất nhiều người, theo Trương Mẫn mà nói, EQ quá thấp, đừng nói nhiều, nói nhiều nói sai.

"Cảm ơn hai người." Trong lòng Đường Thi vui vẻ, vừa mới đến lớp, liền gặp phải hai cô gái phong cách bất đồng, tính tình cũng rất tốt, sau này có thể từ từ chung đυ.ng.

"Hừ! Giả mù sa mưa!"

Tay cầm sách tiếng anh của Đường Thi hơi ngừng lại, từ từ nhìn sang người bên trên phía bên phải mình, nữ sinh kia không kịp quay đầu lại, bị Đường Thi nhìn, bốn mắt chạm nhau, sắc mặt Đường Thi không có gì thay đổi, nữ sinh kia ngẩn người, trong mắt như có tức giận và xấu hổ, thở phì phò quay người lại.

Trương Mẫn lặng lẽ nói với Đường Thi: "Đường Thi, đây là ủy viên môn tiếng anh của lớp mình Lý Lộ Lộ, kết quả tiếng anh rất tốt, chỉ là tính tình có chút khó nói, có điều, cậu không cần để ý đến cậu ta, cậu ta tự mình tìm xấu, cũng chẳng có chuyện gì, dù sao cậu ta cũng chỉ là con cọp giấy, cậu đừng lo lắng, lớp chúng ta rất đoàn kết."

Nói xong, Trương Mẫn nghịch ngợm nháy mắt với Đường Thi.

Đường Thi cười đáp lại.

Vừa nãy Phương Phương gặp được một giáo viên khác, hàn huyên mấy câu, thời gian vừa vặn, chuông reo, liền bước chân vào lớp, đầu tiên là vui vẻ nói: "Good morning, boys and girls."

Dưới sự dẫn dắt của Lý Lộ Lộ, cả lớp đồng thanh chào lại bằng tiếng anh.

Phương Phương quét mắt một vòng quanh lớp, cuối cùng rơi vào trên người Đường Thi: "Hôm nay lớp ta có một bạn học mới, mọi người đều biết là bạn tiểu thiên tài nào rồi, nhưng mà, chúng ta vẫn để cho Đường Thi tự giới thiệu mình một chút, mọi người thấy có được không?"

"Được!"

Đường Thi kinh sợ, hình như cơ hội để cô đứng một mình trên bục giảng có hơi nhiều một chút rồi, nhưng trước mặt Phương Phương và bạn học, Đường Thi chỉ cố gắng trấn định đứng trên bục giảng đối mặt với mọi người.

Ban tự nhiên tỉ lệ nam nữ không hài hòa, có thêm Đường Thi là 15 nữ sinh, không có ai đặc biệt xinh đẹp, cũng không có nữ sinh nào xấu, bỗng nhiên có một nhân vật cấp bậc như Đường Thi, hai mắt nam sinh trong lớp như tỏa sáng rồi.

Đường Thi nổi danh, ngoại trừ kết quả học tập khủng, còn có nhan sắc, khuôn mặt khiến người ta sáng mắt lên, chỉ cần đứng ở đó, cũng làm người ta không rời mắt nổi.

Nhưng mấy cái này đều là lời đồn, không nhìn tận mắt không thấy rung động, mới 15 tuổi mà đã xinh đẹp như vậy, đợi đến khi dậy thì, này còn xinh đẹp đến mức nào chứ.

"Chào mọi người, mình là Đường Thi..." Tự giới thiệu xong, lúc Đường Thi đang muốn đi xuống dưới sự vỗ tay của mọi người.

Phương Phương lại bổ sung thêm một câu: "Đường Thi, em dùng tiếng anh lặp lại bài tự giới thiệu lần nữa đi, để cho mọi người học tập khẩu ngữ của em, cuộc thi tiếng anh lần trước em đã đạt điểm tuyệt đối, khẩu ngữ của em rất tốt."

Đường Thi: "....." Không, cô Phương, cô trêu em à?

Mọi người: "...." Hai mắt phát sáng! Điểm cao nhất!

Bất đắc dĩ, Đường Thi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục hoàn thành tự giới thiệu, 2, 3 phút tự giới thiệu, cũng không làm lỡ cái gì, bình thường lúc này Phương Phương cũng nói mấy chuyện bên ngoài.

Phương Phương rất hài lòng, cho Đường Thi xuống: "Mọi người có muốn nói giọng Anh Mỹ lưu loát như Đường Thi không?" Ánh mắt lóe lên một tia gian xảo.

Cả lớp đơn thuần: "Muốn!"

"Được, vậy mọi người cùng cô học tập thật tốt, hôm nay chúng ta..."

Mọi người: "....." Không không không, cô Phương, cô lừa chúng em chứ gì? Học nhiều năm như vậy, sao không thấy khẩu ngữ tiến bộ chút nào.

Đường Thi lại nhận được ánh mắt bất mãn của Lý cô nương, trong lòng buồn cười, cũng không định làm cái gì.

Một tiết học, Đường Thi bị Phương Phương gọi mấy lần, đặc biệt là mỗi lần trả lời đúng và giải thích rõ ràng, Phương Phương càng thích gọi Đường Thi lên trả lời câu hỏi.

Này làm cho khi tan học Lý Lộ Lộ đi qua bàn của Đường Thi, còn cố ý đi chậm lại chút, loại trò vặt này, Đường Thi đã nhìn thấy từ 800 năm trước rồi, không hề để tâm.

"Đường Thi, mình muốn hỏi cậu một vấn đề, vừa nãy có chút không hiểu..." Trương Mẫn nhìn Đường Thi, có chút ý tứ thăm dò, như là sợ Đường Thi không muốn.

Đường Thi buồn cười, nhân tiện nói: "Câu nào?"

"Câu này..."

"Cảm ơn nha, tiếng anh của mình rất kém, mới vừa rồi khi cô giáo nói, rất chăm chú nnghe, nhưng vẫn có chút mơ hồ, cậu giải thích đơn giản như vậy, mình hiểu rồi." Trương Mẫn có chút ngại ngùng.

"Không có gì, bạn học cùng lớp nên giúp đỡ nhau." Đường Thi trả lời.

"Cũng không phải, như Lý Lộ Lộ tiếng anh rất tốt, tuy rằng bọn mình hỏi cậu ta, cậu ta cũng trả lời, nhưng chỉ là tình cờ." Tôn Giai đột nhiên nói một câu.

Nói xong, che miệng lại, có chút ảo não nhiều Đường Thi.

Đường Thi: "....." Cô nương, tại hạ không đắc tội gì cô nương nha.

Trương Mẫn có chút lúng túng: "Đường Thi, Giai Giai là dân vật lý, lần nào cũng được điểm tối đa, nhưng thành tích ngữ văn kém vô cùng, là kiểu miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, vì thế, cô ấy nói chuyện khó nghe, đừng trách cô ấy."

Đường Thi... Nghiêm túc gật đầu: "Ừ."

Tôn Giai ôm đầu nghẹn ngào, trong lòng thầm nhủ, không được nói chuyện lung tung, không được nói chuyện lung tung, không được...

Trương Mẫn quá nhức đầu, cô và Tôn Giai là bạn mặc chung cái yếm lớn lên, tự nhiên biết tính tình của Tôn Giai, người tốt, nhưng ngốc nghếch, nếu không phải cô trông trừng, chuẩn xác có thể đắc tội người đến chết,ừm, dù sao Tôn Giai cũng đã đắc tội với Lý Lộ Lộ, cũng không thiếu... Một cậu như vậy?

****

Trần Nghĩa nhìn không chớp mắt, cậu ta đang thấy gì?

Anh Đoàn của cậu ta đang đọc sách! Hơn nữa là sách giáo khoa! Sách bài tập.

Trần Nghĩa ngẩng đầu nhìn trời, nha, cậu ta chỉ nhìn thấy trần nhà trắng bóc, này không có gì kỳ lạ, trần nhà đương nhiên là màu trắng, chẳng lẽ có thể biến thành màu đen sao?

Nhưng! Mà!

Anh Đoàn của cậu ta... Anh Đoàn của cậu ta đang làm gì????

Lại quay đầu liếc nhìn, Trần Nghĩa nhìn nội dung và số trang của quyển sách kia, lập tức lộn tung ngăn bàn, lấy sách của mình ra, lật đến trang đó, ừm, không sai, chính là trang này, chính là sách giáo khoa.

...

"Anh Đoàn... Anh đây là.... Làm cái gì?" Trần Nghĩa có chút sợ sệt hỏi.

"Hả?" Đoàn Thích mắt cũng không rời khỏi trang sách trong tay.

Trần Nghĩa nuốt một ngụm nước bọt: "Anh Đoàn, anh đang xem sách gì? Có thể cho em nhìn xíu không?"

Đoàn Thích không quay đầu, nhếch cằm lên, nói: "Trước mặt cậu không phải có một cuốn sao?"

Trần Nghĩa cúi đầu nhìn sách của mình, lại ngẩng đầu nhìn sách trong tay Đoàn Thích, im lặng, sau đó, yên lặng mà lật sách, xem.

Trong lòng sóng lớn mãnh liệt, nhưng Trần Nghĩa nghĩ, mình đã học được bình tĩnh, vì thế, cậu ta nhất định sẽ không vì ngạc nhiên hay khϊếp sợ cái gì mà biểu hiện ra ngoài!

Đoàn Thích xem hết một cuốn sách, lại lật một cuốn khác, giáo viên trên bục giảng cũng không quan tâm, quan tâm cũng vô dụng, Đoàn Thích không nghe giảng, nhưng vẫn có thể đạt được hạng nhất.

Không đến một buổi sáng, Đoàn Thích đã xem hết sách trong ngăn bàn, buồn bực chán nản nằm bò trên mặt bàn ngủ.

Trần Nghĩa vẫn còn đang đọc sách: "...."

Gấp sách lại, đút vào ngăn bàn!

Đây mới là anh Đoàn của cậu ta! Ngủ đi!
« Chương TrướcChương Tiếp »