Chương 22: Ám Sát

Từ lúc Hứa Vĩ cứu Điền Tranh cùng mọi người, cô cho rằng mặc dù anh ta có vẻ bí ẩn nhưng chắc chắn không phải người xấu. Điền Tranh dần có thiện cảm với anh ta hơn một chút nhưng chỉ dừng lại ở mức bạn bè và cô biết tự tạo khoảng cách giữa hai người.

Điền Tranh cũng biết được rằng Hứa Vĩ có đôi mắt âm dương giống mình nên mỗi khi cô nhìn thấy hồn ma, Hứa Vĩ cũng nhìn thấy. Nhưng có điều rất lạ là mỗi khi Hứa Vĩ liếc mắt qua “họ” thì những hồn ma đó liền ré lên rồi biến mất, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không gian khiến gai óc Điền Tranh nổi cuồn cuộn.

“Em có sợi dây chuyền đẹp thế! Có thể cho tôi mượn xem một chút được không?”

“À, được chứ.”

Điền Tranh tháo sợi dây chuyền đưa cho Hứa Vĩ xem, anh ta nhìn ngắm rất chăm chú. Hứa Vĩ vuốt mặt sợi dây, viên đá Sapphire sáng lên một cái rồi tắt rất nhanh trước khi Điền Tranh kịp nhìn thấy.

“Đây là quà mà bà chủ tôi tặng.” - Điền Tranh thật thà nói.

“Ồ! Bà chủ của em cũng tốt thật đấy! Sợi dây chuyền này nhìn sơ cũng biết là rất có giá trị.”

Hứa Vĩ tấm tắc khen, anh ta lắc lắc sợi dây chuyện đung đưa trước mặt.

“Tôi cũng nghĩ vậy!”

Điền Tranh gật gù, chợt nhớ tới lời Lục Nhàn, cô lấy lại sợi dây chuyền rồi đeo vào cổ.

“Bà chủ còn nói là tôi phải luôn đeo nó, không được tháo xuống.”

Lục Nhàn khi dặn dò cô vẻ mặt rất nghiêm túc nên cô phải cẩn thận mới được.

Hứa Vĩ cau mày khó hiểu:

“Em có thấy bà chủ của mình rất lạ không? Tại sao khi không lại tặng cho em một món đồ giá trị còn dặn em phải luôn đeo không được tháo xuống?”

“Thím ấy nói vì tôi mà cửa hiệu mới đông khách, xem như đây là phần thưởng cho tôi. Còn tại sao phải luôn đeo thì chắc thím ấy sợ tôi để lung tung rồi mất nên mới dặn dò như vậy.”

Hứa Vĩ khẽ gật xem như đã hiểu, anh ta không hỏi nữa.

Hai người sóng đôi đi bên cạnh nhau từ trạm xe buýt về nhà. Điền Tranh nhìn sang Hứa Vĩ, trao cho anh ta ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu.

Người này có xe không chịu đi, lại thích đi xe buýt rồi tản bộ như này. Đúng là kì lạ! Phải chăng đây là sở thích của những tay công tử giàu có?

Điền Tranh nhớ hôm Hứa Vĩ chở mình đi làm, chiều hôm đó anh ta có ghé ngang muốn đưa cô về nhưng cô từ chối với lý do chỉ thích đi xe buýt. Ấy thế mà từ hôm đó trở đi người đàn ông này cũng rảnh rỗi đi xe buýt cùng cô.

“Sao thế? Có phải em cảm thấy tôi rất đẹp trai không?”

Điền Tranh không phủ nhận đáp:

“Phải! Anh rất đẹp trai nhưng lại không bình thường.”

Trước câu nói vừa đấm vừa xoa của Điền Tranh, Hứa Vĩ không nhịn được cười.

“Sao em lại nói vậy?”

“Ai đời có xe như anh không đi, lại đi xe buýt chứ.”

Hứa Vĩ vẫn chưa dứt nụ cười, anh ta hỏi tiếp:

“Vậy tại sao em lại đi xe buýt?”

“Anh bị ngốc sao? Tại tôi không có xe...”

Nhận ra điều gì đó không đúng, Điền Tranh liền ngậm miệng lại. Rõ ràng lúc đầu cô vì muốn từ chối Hứa Vĩ mà nói mình thích đi xe buýt, bây giờ lại nói là vì mình không có xe nên đi xe buýt là phương án bắt buộc. Thế chẳng phải cô giấu đầu lòi đuôi sao?

“Nếu em muốn, tôi có thể đưa xe của mình cho em đi.”

“Này, tôi không biết lái.”

“Tôi sẽ dạy em.”

“Tôi với anh cũng không thân.”

“Nhưng tôi thấy chúng ta đặc biệt thân.”

“Anh...”

Hai người lời qua tiếng lại, cuối cùng Điền Tranh chỉ có thể chịu thua. Cô nghiến răng, tức tối bước nhanh lên phía trước, không muốn nói chuyện với anh ta nữa. Nhưng Hứa Vĩ không bỏ cuộc đuổi theo.

Lúc này Điền Tranh đã đến nhà, cô lục tìm chìa khoá trong giỏ xách, lại nghe bên tai tiếng Hứa Vĩ hỏi:

“Em có bạn trai chưa?”

Nghe đến bạn trai, hai má Điền Tranh hồng hồng, cô gật đầu nhưng không quay lại:

“Tôi có rồi.”

“Anh ta nhiêu tuổi? Ở đâu? Làm gì?

“Tôi...”

Điền Tranh càng nghĩ càng tức cái tên này, tại sao lại hỏi và nói những câu khiến cô chỉ biết cứng họng như thế?

Nhưng quả thật Điền Tranh không biết rõ người mà mình gọi là “người yêu” kia bao nhiêu tuổi, ở đâu và làm gì. Cô chỉ biết anh thích thì đến, không thì đi, lúc đi chỉ để lại một mảnh giấy nhắn nhủ vẫn còn vương mùi thơm của anh.

“Đừng nói với tôi là em không biết?”

Tự dưng trong lòng dâng lên cảm giác bực bội, Điền Tranh quay lại gắt lên:

“Tôi biết hay không liên quan gì đến anh?”

Điền Tranh quay lưng tra chìa khoá, Hứa Vĩ lập tức ôm cô xoay người, tránh đi con dao vừa phóng tới, cắm phập vào cửa.

Điền Tranh vẫn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng mình đang nằm trong vòng tay của Hứa Vĩ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tim Hứa Vĩ “bộp” một cái, vội vàng thả Điền Tranh ra.

“Vừa rồi có chuyện gì vậy?”

Điền Tranh nhìn con dao sắt nhọn cắm trên cửa. Cô nhìn ra ngoài lộ, trời lúc này đã sập tối nhưng đèn cao áp vẫn chưa bật. Ấy thế mà bóng đen đứng đằng kia hiện rõ mồn một, cô ta còn nhe hàm nanh nhọn ra nhìn cô. Trên tay là rất nhiều dao.

Bóng đen đó giơ tay lên, phóng hết những con dao nhọn ấy bay về phía Điền Tranh và Hứa Vĩ.

“Áaaa!”

Điền Tranh sợ hãi hét lên, Hứa Vĩ một lần nữa ôm cô lăn một vòng ra đất, thành công thoát được màn nguy hiểm vừa rồi.

Hứa Vĩ đưa tay ra sau lưng, dùng hai ngón tay kẹp một lá bùa màu vàng nhưng mắt thấy Điền Tranh bên cạnh, anh ta đành nắm chặt lá bùa cho vào túi.

“Em mau vào nhà rồi đóng cửa lại đi!”

Hứa Vĩ đỡ Điền Tranh đứng dậy, đốc thúc cô vào nhà, còn anh ta đứng sau lưng che chở cho cô.

“Anh cũng về nhà đi! Ở ngoài rất nguy hiểm.”

“Tôi biết rồi.”

Điền Tranh vào nhà liền khoá cửa lại. Cô dựa lưng vào cửa trượt thẳng xuống, tay ôm gối úp mặt khóc tu tu.

“Tại sao lại muốn gϊếŧ tôi?”

Cô không hiểu mình đã gây thù chuốc oán với ai mà hết lần này đến lần khác “người” đó lại muốn ám hại cô.

Sự cô đơn bủa vây lấy thân ảnh nhỏ bé, nhiều lúc thấy cô đơn nhưng chẳng biết dựa vào ai.

“Tranh!”

Tiếng gọi trầm thấp quen thuộc cắt ngang tiếng nức nở đáng thương, Điền Tranh ngẩng mặt lên nhìn. Vừa thấy dáng người cao ráo cùng vẻ mặt ôn nhu, cô lập tức ngồi dậy chạy đến ôm chầm lấy anh.