Nơi Điền Tranh làm việc là một quán trà sữa và bánh ngọt nức tiếng ở thành phố. Chỗ này rộng đến nỗi có sức chứa đến hàng trăm người, trà sữa luôn là thức uống phổ biến của giới trẻ hiện nay, còn là chỗ lý tưởng rất đáng để check-in.
Tối gần đến giờ đóng cửa thì có một chàng trai vào mua. Điền Tranh nhìn chàng trai đó, tự dưng cô cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Cô nhìn ra phía sau thì thấy một cô gái mặc váy trắng, gương mặt toàn vết thương và máu đang đứng nhìn mình chằm chằm.
Điền Tranh rùng mình, cô vội tránh đi ánh mắt vờ như không thấy nhưng chàng trai trước mặt cất tiếng, cô không thể không chú ý:
"Bạn gái tôi nói trà sữa và bánh ở đây rất ngon, rất muốn thử một lần. Cô lấy cho tôi loại ngon nhất nhé."
Điền Tranh vừa hỏi vừa diễn tả:
"Bạn gái anh có phải là một cô gái cao chừng này, tóc đen dài ngang lưng, còn có nốt ruồi ở gần cằm không?"
"Đúng vậy. Làm sao cô biết được?"
Có vẻ chàng trai đó khá bất ngờ khi Điền Tranh biết rõ người yêu mình như vậy. Anh ta có chút phấn khích, còn Điền Tranh thì ngược lại. Cô vừa sợ vừa thương cho chàng trai trước mặt, nếu anh ta biết bạn gái mình đã chết, liệu anh ta sẽ đau khổ đến mức nào.
"À, tôi chỉ đoán vậy thôi."
Điền Tranh đưa đồ và tiền thối cho chàng trai ấy, anh ta cảm ơn rồi quay đi. Điền Tranh lại đυ.ng mặt với cô gái đó, cô ta không đi, chỉ đứng nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt có chút sầu não.
Điền Tranh lại vờ như không thấy, tiếp tục công việc của mình. Một lát sau thì cô không còn thấy cô ta đâu nữa.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sợ chết đi được.
Tuy cô thấy ma từ lúc nhỏ nhưng mỗi lần "họ" xuất hiện, cô đều cảm thấy sợ hãi không thôi. Cô chỉ muốn làm một người bình thường, đôi mắt âm dương gì đó cô vốn không cần. Điền Tranh lo sợ, có khi nào "họ" hù cô, mà lúc đó tâm lí cô bất ổn, đâm ra thót tim mà chết đi không.
Công việc Điền Tranh kết thúc vào lúc chín giờ tối. Trong lúc cô đang ngồi chờ xe buýt thì cảm giác ớn lạnh lại xuất hiện, cô kéo lại áo khoác. Bên mắt phải cô hình như thấy được cái gì đó.
Điền Tranh quay sang thì giật mình khi phát hiện cô gái đã gặp trong quán đang ngồi kế bên mình, mắt cô ta nhìn về phía trước, gương mặt lúc này đã không còn thấy máu nữa.
"Cô.. sao cô lại theo tôi?"
Điền Tranh vội xích người ra.
Cô gái đó từ từ quay lại, nhìn Điền Tranh một lúc rồi bật khóc.
Điền Tranh không biết lí do tại sao cô ấy lại khóc, liền hỏi:
"Cô sao vậy? Sao tự dưng lại khóc?"
"Tôi biết cô có thể thấy tôi mà."
Điền Tranh thở dài, thì ra cô đã bị mắc bẫy.
"Cô tên gì? Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Cô gái kia lau nước mắt, quay sang kể rõ sự tình cho Điền Tranh nghe.
Cô ấy là Ly An, chàng trai đã nói chuyện với Điền Trang lúc nãy chính là người yêu cô ấy. Một tháng trước, Ly An về nhà thăm mẹ ở Yên Châu. Hôm nay trở lên lại thành phố để đi làm nhưng trên đường đi, xe khách chở Ly An va chạm với một xe tải đi ngược chiều. Trên xe khách có hơn chục người bị thương và mười người thiệt mạng, trong đó có Ly An.
"Vì vậy tôi muốn cô giúp tôi một việc. Cô có thể.. cho tôi nhập xác để từ biệt anh ấy được không?"
Nghe xong câu chuyện của Ly An, Điền Tranh cảm thấy thương cảm cho cô ấy. Nhưng cô chưa từng cho hồn ma mượn xác, nếu gặp ma tốt thì không sao, lỡ như gặp phải ma xấu thì xác cô có nguy cơ cao sẽ bị chiếm lấy. Điền Tranh cô vĩnh viễn không thể trở về được.
"Chuyện này.."
Ly An nghĩ rằng Điền Tranh sẽ từ chối, nên cô ấy quỳ mọp xuống đất, dập đầu cầu xin:
"Tôi van xin cô! Tôi chỉ muốn từ biệt anh ấy thôi. Cô cũng biết với một hồn ma như tôi, muốn ôm anh ấy một cái cũng không thể. Vì vậy xin cô, xin cô hãy rộng lòng giúp tôi. Ly An này sẽ không bao giờ quên ơn."
Ly An van xin rất thảm thiết, khiến Điền Tranh bối rối vạn phần. Nhìn thấy cô ấy như vậy, lòng thương người của Điền Tranh dấy lên mạnh mẽ. Mẹ Miên luôn dạy cô phải có lòng nhân từ, hãy dùng tấm lòng từ bi để đối đãi với người khác. Làm phước ắt sẽ gặp phước!
"Nhưng cô phải hứa là không được chiếm xác tôi đấy."
Cuối cùng Điền Tranh vẫn không nỡ từ chối, cô xem như bản thân đang làm phước tích đức vậy.
Ly An thấy cô đồng ý, liền mừng rỡ giơ ba ngón tay lên thề:
"Tôi thề với cô, sau khi từ biệt anh ấy tôi sẽ trả lại thân xác cho cô. Hơn nữa.." Ly An sợ hãi nhìn về phía bên kia đường, có một bóng đen đang nhìn về phía này, giọng nói cô nhỏ dần: "Tôi có muốn làm vậy cũng không được."
Điền Tranh không nghe rõ, hỏi lại:
"Cô nói gì cơ?"
Ly An xua tay bảo không có gì.
Lúc này Điền Tranh mới để ý tới xung quanh còn có một vài người đang đứng đợi xe. Họ đều trao cho cô ánh nhìn quái dị, cô nghe loáng thoáng có người nói rằng:
"Cô ta bị điên hay sao mà đi nói chuyện một mình vậy?"
Điền Tranh hắng giọng một cái rồi ngồi ngay ngắn lại. Ly An cũng ngồi bên cạnh cô, nói:
"Bây giờ anh ấy đang ở nhà chờ tôi. Nhà anh ấy ở khu A, đường Y."
Điền Tranh khẽ ừ một tiếng, không dám mở miệng nói thêm lần nào nữa. Cả ngày hôm nay cô đã bị người khác xem mình như kẻ điên, nói chuyện một mình.
Điền Tranh thầm than trong lòng: "Đúng là sáng ra gặp ma, tối về cũng không tránh khỏi."
Một lúc sau xe buýt cũng tới, Điền Tranh nói với bác tài nơi cần đến rồi tìm một chỗ ngồi.
Lại là cô soát vé ban sáng Điền Tranh đã gặp, cô ta đến chỗ Điền Tranh thu tiền vé, miệng cười hí hí khi nhìn sang ghế bên cạnh cô.
"Của cô ta nữa."
Cô soát vé chỉ vào Ly An, lúc này Điền Tranh mới hiểu ra là vì cô ta là ma nên nhìn thấy Ly An là chuyện bình thường.
Ly An lục túi mình lấy ra một tờ tiền âm phủ đưa cho cô ta.
Cô ta nhìn thấy tờ tiền mà mắt sáng rỡ, nhanh tay chụp lấy rồi đưa lên mũi hít hà.
"Thơm quá! Có tiền mua cơm ăn rồi."
Chờ cô soát vé đi khỏi, Điền Tranh quay sang Ly An hỏi nhỏ:
"Tại sao cô ấy lại có mặt trên này? Còn người soát vé đâu?"
"Cô thử nhìn xem có ai chờ thu tiền lấy vé không?"
Lúc này Điền Tranh mới để ý người thu vé lấy tiền hôm nay chính là bác tài. Mọi người lên xe đều bỏ tiền vào thùng và tự lấy vé. Cô không rõ nguyên nhân nên hỏi:
"Tại sao lại thế?"
Ly An nhìn cô soát vé lúc này vẫn còn đang mân mê tờ tiền trên tay, rũ mắt trả lời:
"Bởi vì cô ấy cũng là nạn nhân trên cùng chuyến xe với tôi." Ly An hạ giọng nói tiếp: "Bác tài xế không để ý đến cô là vì bác ấy cũng như cô, có thể nhìn thấy được hồn ma."