Điền Tranh về đến nhà liền mở máy lạnh sau đó lấy đồ đi tắm. Hơn nửa ngày đi ngoài đường bụi bặm làm cho cả người cô bết rít khó chịu, chỉ có xả nước hoặc ngâm mình trong bồn tắm với ít tinh dầu cô mới có thể cảm thấy thoải mái.
Điền Tranh đặt một chiếc loa nhỏ phía dưới để nghe nhạc, hai tay gác lên thành bồn nhắm mắt hưởng thụ. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, sâu lắng bắt đầu vang lên.
Được một lúc, có tiếng lục đυ.c rất lớn, lấn át cả tiếng nhạc. Điền Tranh nheo mày mở mắt, cô quấn khăn tắm ngang ngực rồi đi ra ngoài kiểm tra.
Dạo một vòng quanh nhà không thấy có gì khả nghi, nên cô trở lại nhà tắm tiếp tục ngâm mình.
Tiếng lục đυ.c cũng ngưng hẳn.
Điền Tranh nhắm mắt, chẳng bao lâu thì thϊếp đi.
Một cơn gió mạnh lùa vào, Điền Tranh cảm thấy cổ mình như có một bàn tay ma lực bóp lấy. Cô ngộp thở vùng vẫy, nước bắn lên tung toé. Điền Tranh ngụp lặn trong bồn, nước xộc thẳng vào mũi và miệng khiến cô vô lực, cảm giác như mình sắp tắt thở đến nơi.
Một giọng nói của ai đó cất lên, dội lại khắp xung quanh, vừa âm u vừa lạnh lẽo thấu xương:
“Khôn hồn thì hãy tránh xa Lục Nguyên ra! Nếu không có ngày tôi sẽ khiến cho cô chết mất xác đấy.”
Điền Tranh giật mình mở mắt. Cô ngồi thẳng dậy, vỗ lên ngực vài cái để điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp. Vừa rồi chỉ là nằm mơ nhưng sao Điền Tranh lại cảm giác nó chân thật một cách lạ kì như vậy?
“Lục Nguyên?” Linh Chi lẩm nhẩm.
Ai đó kêu cô tránh xa Lục Nguyên ra?
Nhắc mới nhớ từ đêm đó đến nay cô chưa gặp lại anh, cũng không có cách nào để liên lạc. Điền Tranh tự cười bản thân đã quá mơ mộng, trao thân cho một người đến cả số điện thoại hay địa chỉ nhà cũng không có, còn ảo tưởng người ta sẽ chịu trách nhiệm với mình. Đúng là chuyện buồn cười!
Điền Tranh tắt nhạc, nhanh chóng tắm rửa rồi đi vào bếp làm vài món đơn giản để ăn chiều.
Tính tong!
Điền Tranh buông đũa chạy ra mở cửa, cô nhìn người đứng đối diện khuôn mặt liền nghệch ra.
Đúng là vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã đến. Linh thật!
“Em không tính mời tôi vào nhà sao?”
Lục Nguyên nhìn cô gái cứ đứng ngây ngốc nhìn mình, anh búng nhẹ vào trán cô, cười hỏi.
Điền Tranh cười gượng, mở cửa rộng ra để anh vào.
“Em có ngại không?”
Lục Nguyên nhìn cô rồi nhìn xuống Tiểu Cầu, nó đang nhìn Điền Tranh quẩy quẩy đuôi mừng rỡ.
“Không sao."
Điền Tranh ngồi xuống xoa đầu nó, Tiểu Cầu biết cô nựng nên dụi dụi đầu vào chân cô nịnh nọt. Điền Tranh khẽ cười rồi ẵm nó lên đi vào nhà.
“Thật ngại quá! Không biết là anh sẽ tới cho nên tôi chỉ nấu cơm vừa đủ một người ăn.”
“Không sao, tôi ăn rồi. Em cứ tự nhiên."
Điền Tranh thả Tiểu Cầu xuống, đi rót cho Lục Nguyên một ly nước rồi lấy cái bát nhỏ đổ nước vào cho Tiểu Cầu. Nó quẩy đuôi sủa lên hai tiếng như cảm ơn.
Cô gắp một miếng salad lên ăn, ánh mắt nhìn Lục Nguyên có chút không thật. Cô khẽ nói:
“Thật ra... anh không cần phải chịu trách nhiệm gì với tôi cả. Mọi chuyện là do tôi tự nguyện, anh không cần phải áy náy hay cảm thấy có lỗi mà ép mình.”
Lục Nguyên nhìn cô chằm chằm. Nghĩ rằng anh đang cho là mình nói đùa, cô liền nói thêm:
“Tôi nói thật lòng đó.”
Lục Nguyên nhìn cô gái nhỏ đang bối rối, chén cơm chỉ có chút xíu mà ăn mãi chưa xong. Anh khẽ cười, kê cằm lên hai tay đan lại, dùng lời nói chân thành nhất để nói với cô:
“Nhưng nếu tôi thật lòng muốn chịu trách nhiệm với em thì sao? Em sẽ không từ chối chứ?”
“Tôi...”
Điền Tranh không ngờ anh sẽ nói vậy, cô không biết phải đáp trả thế nào. Điền Tranh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng nói chuyện yêu đương nhưng Lục Nguyên lại đánh thẳng vào tâm lí mềm yếu của cô khiến cô muốn nhận lời cũng không được mà từ chối cũng không xong.
“Gâu! Gâu!”
Tiểu Cầu đứng vịn hai chân lên ghế của Điền Tranh, đôi mắt hai màu tím xanh sáng quắc, khuôn miệng ngoạc ra như đang cười cùng chiếc đuôi chuyển động như muốn cổ vũ cho tinh thần của cô.
“Em nhìn xem, đến Tiểu Cầu cũng muốn chúng ta thành đôi. Điền Tranh, tôi thật lòng muốn quan tâm em!”
Lục Nguyên không áp đảo mạnh mẽ, anh chỉ nhẹ nhàng từng chút, từng chút khiến nội tâm cô vì vậy mà xiêu lòng. Bản thân cũng tạm thời quên mất lời cảnh cáo vừa rồi bảo cô hãy tránh xa Lục Nguyên ra.
“Nhưng tôi và anh chưa hiểu rõ về nhau...”
“Chúng ta từ từ tìm hiểu, thời gian còn rất dài. Tôi không tin một đời này sẽ không hiểu được em. Điền Tranh..."
Cuối cùng, lí trí cả trái tim đều cùng hướng về một phía. Điền Tranh gật đầu chấp nhận, mặc dù cô đối với anh vẫn còn một chút e ngại. Hơn nữa cô thừa nhận, trong tiềm thức cô cảm giác như mình và Lục Nguyên có mối liên kết vô hình nào đó mà cô không xác định được. Điều quan trọng hơn là cô cũng có một chút cảm tình với anh.
“Cảm ơn em."
Lục Nguyên nở nụ cười mê hoặc. Điền Tranh nhìn vào mắt anh, dường như không chỉ có miệng cười mà cả ánh mắt của người đó cũng có nét cười. Điền Tranh nhìn ra được sự chân thành trong mắt anh, con người có thể nói dối nhưng ánh mắt của họ thì không. Trái tim bé bỏng của cô cũng vì nụ cười và ánh mắt ấy mà đập liên hồi.
“Đây là số điện thoại của tôi, khi nào em cần tôi giúp đỡ thì cứ gọi cho tôi. Bất kể là giờ nào, tôi cũng đều sẽ nghe. Chỉ cần người đó là em!”
Lục Nguyên đẩy mảnh giấy nhỏ có ghi số điện thoại về phía Điền Tranh. Người đàn ông này tại sao cứ năm lần bảy lượt nói những câu đi vào lòng người như thế? Điền Tranh chỉ là một cô gái bình thường, làm sao có thể đỡ được những câu nói ngọt ngào của anh?
Mặt Điền Tranh đỏ như gấc nhận lấy mảnh giấy, cúi đầu ăn hết chén cơm vẫn còn dang dở.