Lúc Điền Tranh đến nơi thì thấy cảnh sát đang lấy lời khai của Lý Di. Cô ta vừa khóc vừa thuật lại những gì mình biết. Khi thấy Điền Tranh đến, ánh mắt cô ta bỗng chuyển đổi, chỉ về phía cô mà hét:
“Chính là cô ta! Chính cô ta đã hại chết anh ấy!”
Nam cảnh sát kia nhìn Điền Tranh, cô nhíu mày:
“Lý Di! Cô đang nói gì vậy?”
“Cô còn giả ngu nữa sao? Hôm qua chính mắt tôi thấy anh ấy vào lều cô chưa được năm phút đã hoảng sợ chạy ra. Cô còn đạp vào bụng và cào vào mặt tôi đây này.”
Lý Di vừa nói vừa chỉ tay lên mặt. Điền Tranh nhìn mặt cô ta đúng là có vài vết cào còn mới nhưng cô vẫn không hiểu mọi chuyện diễn ra như thế nào.
“Vậy cô nói xem, tại sao anh ta lại vào được lều của tôi?”
Điền Tranh nhớ lại việc hôm qua vẫn còn tức giận, lên tiếng chất vấn Lý Di.
Bị Điền Tranh bắt bẻ, Lý Di liền cứng họng nói càn:
“Tôi... tôi làm sao biết được! Có thể là cô dụ dỗ anh ấy.”
“Cô...”
Lúc này viên cảnh sát hướng tờ giấy viết lời khai về phía Điền Tranh, hỏi:
“Cô Điền, hôm qua cô có đi cùng nhóm người của nạn nhân hay không?”
Điền Tranh gật đầu, anh ta tiếp tục hỏi:
“Theo như lời cô Lý đây nói thì cô đã chạy theo nạn nhân vào rừng. Cô chạy theo anh ta với mục đích gì?”
“Tôi...”
Điền Tranh cố gắng nhớ lại mọi chuyện, nhưng cô chỉ nhớ được đến lúc Huân Vĩ muốn giở trò đồϊ ҍạϊ với mình rồi sau đó lúc cô tỉnh lại đã thấy mình ở nhà cùng với Lục Nguyên.
Nhưng cô không hề khai ra Lục Nguyên.
“Tôi chỉ tìm chỗ đi vệ sinh thôi, tôi hoàn toàn không nhìn thấy Huân Vĩ.”
“Thế tại sao cô lại trở về nhà trong khi mọi người còn ở đây?”
Câu này khiến Điền Tranh bối rối, đến chính cô còn không biết tại sao mình lại về được nhà thì làm sao có thể trả lời được?
Nhưng vì xung quanh cô luôn xảy ra những điều kì lạ cho nên bản thân có thể hiểu được, chỉ là không biết giải thích sao với cảnh sát.
Trong lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ câu trả lời thì đột nhiên một cơn gió thổi tới, thổi bay luôn câu hỏi vừa rồi của cảnh sát, khiến anh ta quên mất mình vừa hỏi gì.
Viên cảnh sát dẫn Điền Tranh đến nhận diện xác Huân Vĩ.
Điền Tranh vừa nhìn cái xác đã bụm miệng, cảm giác nhờn nhợn trong cổ họng trào lên. Cô vội lấy khẩu trang ra đeo vào, vuốt vuốt ngực vài cái để định thần lại.
Người Huân Vĩ dường như bị sói ăn mất hoàn toàn, chỉ còn lại một ít thịt vụn rải rác xung quanh. Máu lan đầy ra đất, mùi tanh, hôi thối bốc lên dù Điền Tranh có đeo hai cái khẩu trang vẫn không thể chống lại cảm giác buồn nôn trong người.
Mặc dù anh ta đối xử với cô như thế có tệ thật nhưng Điền Tranh chưa từng mong anh ta sẽ có một kết cục như vậy.
“Cô có nhận ra được bộ đồ và đôi giày này không?”
“Tôi nhận ra! Đó chính là đồ và giày của Huân Vĩ mang khi đi cùng chúng tôi.”
Viên cảnh sát ghi ghi chép chép, gật đầu nói với cô:
“Được rồi, cảm ơn cô đã hợp tác! Bây giờ cô có thể về, nếu như chúng tôi cần thêm thông tin gì sẽ liên lạc lại với cô sau. Chào cô!”
“Chào anh.”
Điền Tranh quay lại nhìn nơi Huân Vĩ chết, cô khẽ cúi đầu, lẩm bẩm:
“Mong anh yên nghỉ!”
Khi cô ra khỏi khu rừng đó đã thấy Lý Di đứng chờ sẵn. Điền Tranh thở dài, bước chân vẫn bước đến xem cô ta muốn nói gì.
“Bây giờ ở đây chỉ có tôi với cô, cô khai thật đi, có phải cô đã hại chết anh ấy hay không?”
Điền Tranh thật đau đầu với thói ngang ngược cắn bừa của Lý Di, cô gắt lên:
“Cô bị điên à? Huân Vĩ là do bị chó sói tấn công, liên quan gì đến tôi?”
“Cô còn chối? Hôm qua chính mắt tôi thấy cô như bị ma nhập khiến cho anh ấy sợ hãi bỏ chạy...”
Lý Di chưa nói xong liền á khẩu khi nhìn thấy một cái bóng đen với đôi mắt đỏ ngầu sau lưng Điền Tranh. Cô ta nấc lên một tiếng rồi cắm đầu bỏ chạy thụt mạng, vừa chạy vừa lẩm bẩm gì đó hệt như một kẻ tâm thần.
Điền Tranh không hiểu Lý Di bị gì, cô nhìn ra phía sau, vẫn chỉ là khu rừng với nhiều cây cối. Tuy nhiên gió rít qua cảm giác hơi rợn người.
Vì vụ án này do bầy sói gây ra cho nên chỉ kết luận là nạn nhân bị sói tấn công dẫn đến tử vong. Khu rừng nay từ đây về sau được gắn biển cảnh báo rằng có sói dữ, tuyệt đối không được vào.
Điền Tranh trên đường về nhìn thấy một xe bán nước, do đang khát nên cô ghé qua.
Khi người bán nước ngẩng mặt lên Điền Tranh mới nhận ra, đây chính là người phụ nữ lần trước mình gặp ở gần cô nhi viện.
“Chị bán ở đây sao?”
Người phụ nữ ấy gật đầu:
“Phải! Lúc trước tôi hay bán ở đường La Vân, bây giờ thì bán ở đây.”
Điền Tranh gật gù, vì đoạn đường này so với La Vân thì đông dân hơn nhiều, bán ở đây cũng hợp lí.
Cô nhận lấy ly nước, lúc này mới thấy Yến Na từ sau xe chui ra, cười hì hì với cô.
Điền Tranh mỉm cười xoa đầu Yến Na, hỏi:
“Hôm nay Yến Na theo mẹ phụ bán sao?”
Yến Na lễ phép đáp:
“Dạ! Chị xinh đẹp ơi, cái chị đằng kia là ai vậy ạ? Nãy giờ em thấy đi theo chị hoài.”
Cô nhìn xung quanh, tìm kiếm cái người mà Yến Na nói nhưng không thấy. Cô hơi nhíu mày:
“Có phải em nhìn lầm không? Chị đâu có thấy ai!”
Yến Na chưa kịp trả lời thì mẹ cô bé trợn mắt, bàn tay run rẩy chỉ vào Điền Tranh, lắp bắp:
“Cô... cô vừa nói chuyện với... ai vậy?”
Lần này đến lượt Điền Tranh ngạc nhiên, cô chỉ vào bên cạnh người mẹ ấy:
“Thì tôi đang nói chuyện với Yến Na, con bé ở bên cạnh chị kìa.”
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng lưng, mẹ Yến Na nuốt nước bọt:
“Nhưng mà con bé... đã mất từ hôm cô cứu nó rồi.”
Điền Tranh không dám tin đây là sự thật, cô nhìn Yến Na vẫn ngây thơ không biết chuyện gì, gương mặt ngờ nghệch vẫn giữ nụ cười trên môi.
Mẹ Yến Na vừa khóc vừa kể:
“Hôm đó sau khi tạm biệt cô về nhà, con bé đột nhiên trượt chân té đập đầu vào bậc thềm.” Cô ấy lau nước mắt, lắc đầu: “Chết tại chỗ.”
Đến lúc này Điền Tranh mới hiểu, thì ra có những số phận đã định sẵn là chỉ có thể tồn tại đến đây thôi. Dù cho cô có cố gắng cứu sống họ ngay tại thời điểm đó, thì không bằng cách này, cũng có cách khác để đưa họ về thế giới bên kia.
Con người không thể cãi lại ý trời. Số phận vốn dĩ đã an bài như thế!
“Chị đừng quá đau buồn! Có lẽ vì Yến Na vẫn còn bốn mươi chín ngày ở lại dương gian, nên con bé muốn ở bên cạnh chị. Chị phải mạnh mẽ lên, sống thật tốt thì Yến Na mới có thể an tâm ra đi được.”
Yến Na kéo kéo tay Điền Tranh, cô ngồi xuống nắm lấy tay con bé, khẽ hỏi:
“Sao thế?”
“Chị ơi, chị nói với mẹ là Yến Na thương mẹ lắm! Yến Na vẫn muốn làm con của mẹ ạ!”
Điền Tranh ôm Yến Na một cái, nước mắt khẽ rơi. Tại sao ông trời lại nhẫn tâm cướp đi sinh mạng của một cô bé đáng yêu như vậy?
Cô đặt lên trán Yến Na một nụ hôn rồi thuật lại lời của con bé cho người mẹ ấy nghe. Cô ấy nghe xong chỉ có thể khóc, từng tiếng nấc nghẹn đau đớn khiến Điền Tranh cũng phải đau lòng.
Cô ấy nhìn xung quanh muốn tìm hình bóng Yến Na, cô ấy rất muốn nói rằng mình rất nhớ con bé. Nhưng cuối cùng chỉ có thể tự nói với bản thân, ôm nỗi nhớ trong lòng.
Người mất thì cũng đã mất rồi, người ở lại phải cố gắng sống thật tốt để họ có thể an tâm siêu thoát. Nếu mình cứ mãi vương vấn, đó sẽ là lí do khiến cho họ chần chừ không muốn đi. Nếu cứ ở lại trần thế lâu ngày, họ sẽ biến thành những linh hồn vất vưởng, dần dần sẽ trở thành quỷ dữ không thể đầu thai.