Vào ngày lễ Quốc tế Lao động, tất cả người dân trong cả nước đều được nghỉ. Ông chủ chỗ làm Điền Tranh là một chàng trai còn rất trẻ, hơn nữa còn để ý cô từ lâu. Huân Vĩ nhân dịp này muốn rủ Điền Tranh đi chơi nhưng sợ cô không đồng ý, thế nên anh ta quyết định sẽ tổ chức một buổi cắm trại trong rừng cho tất cả mọi người.
Điền Tranh muốn nói không đi nhưng Huân Vĩ đã ra lệnh ai không đi, cuối năm sẽ không được nhận thưởng. Điền Tranh đành cắn răng đi theo.
Tất cả mọi người đều lên xe ngồi đầy đủ, Điền Tranh đến sau nên chỉ còn một chỗ duy nhất không thể lựa chọn, đó chính là chiếc ghế bên cạnh Huân Vĩ.
Anh ta phủi phủi chiếc ghế, cười nói với Điền Tranh:
"Mọi người đã ngồi hết chỗ rồi, em ngồi đây đi."
Lý Di ngồi sau lưng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng nhìn sang Huân Vĩ chỉ biết câm nín.
Điền Tranh miễn cưỡng ngồi xuống, xe bắt đầu lăn bánh.
Huân Vĩ đưa cho cô một cái bánh bao, hỏi:
"Em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ăn cái bánh này lót dạ đi."
Điền Tranh lắc đầu đẩy trả chiếc bánh lại cho anh ta, khẽ nói:
"Cám ơn ông chủ, tôi đã ăn ở nhà rồi."
Huân Vĩ nghe Điền Tranh xưng hô xa cách, anh ta không hài lòng chỉnh cô:
"Ở đây cũng không phải nơi làm việc, em gọi tôi là Huân Vĩ được rồi."
Điền Tranh cười gượng, đáp một tiếng rồi không nói gì nữa, lấy điện thoại ra nghịch.
Vì hôm qua ngủ muộn, sáng lại dậy sớm nên Điền Tranh có chút buồn ngủ. Cô cất điện thoại dựa lưng vào ghế, mi mắt rũ xuống.
Huân Vĩ đang nhìn ngắm dòng đường, chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Đến khi cảm nhận được bên vai mình hơi nằng nặng, anh ta mới quay đầu nhìn sang, thì thấy Điền Tranh đã ngủ từ bao giờ. Đầu của cô vô ý tựa lên vai anh ta.
Hương thơm từ tóc cô len lỏi vào mũi Huân Vĩ, anh ta không kiềm được cúi đầu xuống, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn chạm nước đặt lêи đỉиɦ đầu Điền Tranh.
Lý Di ngồi phía sau trông thấy tất cả, trong lòng tràn đầy sự đố kỵ lẫn ganh ghét.
Thật ra Lý Di từ lúc vào làm đã để ý Huân Vĩ, bởi anh ta không những có ngoại hình bắt mắt mà tiền đồ cũng không phải dạng vừa. Lý Di đã từng bày tỏ tình cảm với Huân Vĩ, anh ta cũng có chút xiêu lòng với cô ta nhưng chưa trả lời. Lúc Huân Vĩ sắp cho Lý Di câu trả lời cũng là lúc Điền Tranh đến xin việc. Vừa nhìn thấy Điền Tranh, Huân Vĩ như sói thấy mồi nhìn không chớp mắt. Kết quả ngay tức khắc Điền Tranh được nhận mà không cần phải phỏng vấn, còn cô ta cũng bị Huân Vĩ lãng quên mất.
Lý Di đối với Điền Tranh chính là kiểu bằng mặt nhưng không bằng lòng, ngoài miệng nói chuyện vui vẻ nhưng bên trong lại ghét cay ghét đắng. Chẳng qua cô ta muốn giữ hình tượng trong mắt Huân Vĩ cho nên mới giả vờ ngoan ngoãn để lấy lòng anh ta.
Cô ta cũng hiểu, ngày nào còn Điền Tranh, cô ta mãi mãi cũng sẽ không được Huân Vĩ để mắt đến.
Chỉ cần qua khỏi đoạn dốc này là đến khu rừng họ sẽ cắm trại. Con dốc này hơi gồ ghề nên chiếc xe lắc lư khá mạnh khiến cho Điền Tranh khó chịu tỉnh giấc. Lúc này cô cũng nhận ra đầu mình đang tựa vào vai của Huân Vĩ.
Điền Tranh mở to mắt lập tức ngồi dậy, ngượng ngùng xin lỗi khi thấy Huân Vĩ xoa vai có vẻ như rất mỏi:
"Xin lỗi anh, tôi ngủ say quá cho nên.."
"Không sao, tôi rất sẵn lòng!"
Câu nói của anh ta càng làm cho Điền Tranh ngượng hơn, cô thừa biết là Huân Vĩ có ý với mình nhưng anh ta cũng không cần phải trưng ra bộ mặt nguyện chết vì cô đó chứ!
Chiếc xe cuối cùng cũng tới điểm đến, mọi người ồ ạt đua nhau xuống. Điền Tranh vừa đứng lên đã bị họ chen lấn khiến cho cả người ngã vào lòng Huân Vĩ.
Huân Vĩ đỡ lấy người đẹp trong lòng, nơi nào đó trong người đã sớm có phản ứng.
"Cảm.. cảm ơn anh."
Điền Tranh vội vàng ngồi dậy bước xuống xe, Huân Vĩ mỉm cười bước theo sau.
Cảnh trong rừng đúng là thật khác so với tưởng tượng. Trong tưởng tượng của họ rừng là một nơi âm u hoang vắng nhưng nhìn xem, nơi đây vừa thoáng mát lại có tiếng chim hót, tiếng suối chảy róc rách nghe thật êm tai. Cảm giác rất tuyệt vời!
Mọi người men theo đường mòn để đi tìm chỗ dựng lều rồi tìm củi đốt, bắt cá nướng ăn. Bởi vì cắm trại trong rừng thì phải ăn uống hoang dã như thế mới thích hợp.
Chỗ họ quyết định dừng chân chính là một nơi lộ thiên không có nhiều cây cối che khuất bầu trời, kế bên còn có con suối trong đến nỗi có thể nhìn thấy những đàn cá bơi nối đuôi nhau.
Ở đây có tất cả chín người gồm năm nam bốn nữ nên họ sẽ dựng lên năm chiếc lều, mỗi lều hai người, riêng Huân Vĩ sẽ ngủ một mình vì anh ta không thích ngủ chung với ai. Lý Di vui vẻ chạy tới khoát tay Điền Tranh, nháy mắt với Huân Vĩ:
"Tôi sẽ chung lều với Điền Tranh."
Điền Tranh nhún vai không ý kiến.
Huân Vĩ chỉ đạo cho từng người làm nhiệm vụ, các đấng mày râu thì đi kiếm củi, bắt cá. Còn các chị em phụ nữ thì phụ trách nấu ăn.
Ai nấy đều hứng khỏi đi làm việc được giao, trong lúc chờ đợi mọi người mang đồ về nấu thì Điền Tranh bước tới con suối nghịch những đàn cá đang bơi.
Khi đàn cá bơi đi, mặt nước lại trở nên êm ả, Điền Tranh nhìn thấy một gương mặt đỏ ngầu phản chiếu dưới nước đang nhìn mình bằng cặp mắt giận dữ.