Chương 2

Mười soái ca co ro tội nghiệp trên chiếc ghế dài ở công viên, đắp giấy báo nằm ngủ.

Tôi ngồi một mình bên luống hoa, ngước nhìn bầu trời tối đen như mực.

Ở Địa phủ, không có sao.

Nhưng khi còn sống, tôi thích ngắm sao nhất.

Vì lý do này, Nghiêm Vũ đã cố tình đưa tôi đến hồ Namtso ở Tây Tạng để ngắm sao.

Mặt hồ trong veo phản chiếu bầu trời đầy sao, đó là lúc tôi ở gần nhất với ước mơ của mình.

Do công việc nên tôi quen biết Nghiêm Vũ.

Anh ta có vẻ ngoài lịch thiệp, thích mặc áo sơ mi trắng, ăn nói nho nhã lịch sự, giống như một khối ngọc ẩm.

Mà cách anh ta yêu tôi, cũng tựa như mưa dầm thấm đất, tuy bình đạm nhưng tôi không thể cưỡng lại được.

Ví dụ như trong lần hẹn hò đầu tiên, tôi không động đến đĩa cá chua ngọt, sau hai năm yêu nhau và kết hôn, trên bàn ăn chưa từng xuất hiện thêm một con cá nào nữa.

Ví dụ như, tôi có thể hàn, tay chân quanh năm luôn lạnh cóng. Sau này mỗi ngày trên bàn làm việc của tôi đều có một cốc trà gừng ấm, chưa từng ngắt quãng.

Ví dụ như, màn hình điện thoại và màn hình máy tính của tôi đều là ảnh bầu trời sao. Anh đưa tôi đến hồ Namtso, cầu hôn tôi dưới bầu trời đầy sao. Anh trẻ trung, đẹp trai lại dịu dàng, đã cho tôi một tình yêu vô cùng hoàn hảo, là giấc mộng ngọt ngào trong mơ của mọi cô gái.

Cũng chính anh, là người đã đẩy tôi vào chỗ ch/ết khi tôi không có khả năng phòng vệ.

Nghiêm Vũ thích đi du lịch.

Tôi cùng anh đi ngắm vô số cảnh đẹp, cuối cùng ở một vách núi không người, tôi bị anh ta đẩy xuống vực sâu.

Tôi nhớ rất rõ khung cảnh ngày hôm đó, anh đứng bên vách núi, nhìn tôi từ trên cao, vẻ mặt dịu dàng thường ngày giờ đây không còn nữa.

Giống như tử thần chi phối tất cả sinh mạng của con người.

Chuyện gi/ết vợ lừa tiền bảo hiểm cũng không có gì mới mẻ, nhưng Nghiêm Vũ ngụy trang rất tốt, đến mức tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh ta.

Tôi đã nghĩ đến việc nói cho Thiên Thiên biết, nhờ cô ấy thay tôi tìm lại công lý.

Chỉ là lời vừa đến môi, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô ấy, tôi lại cố nuốt xuống.

Thiên Thiên khác với tôi, cô ấy vừa đơn thuần vừa ngây thơ, cuộc sống bình yên suôn sẻ, nỗi phiền não lớn nhất trong cuộc đời cô ấy là hôm nay lại tăng thêm mấy cân.

Nghiêm Vũ từ trước đến nay luôn làm việc một cách thận trọng kín kẽ, hiếm khi sơ suất.

Mà tôi, ch/ết cũng đã ch/ết rồi, tại sao còn phải gây thêm rắc rối cho cô ấy nữa?

Dù sao hai tay của Nghiêm Vũ đã sớm nhuốm m/áu, không thể xuống địa ngục, cũng không thể luân hồi.

Chỉ là hồn phi phách tán muộn vài năm mà thôi.

Một ngày trôi qua

Tôi đợi rồi lại đợi, Thiên Thiên vẫn chưa đốt tiền cho tôi.

Đúng là không đáng tin!

Có phải cô ấy nghĩ tất cả chỉ là mơ nên không quan tâm đến nó?

Trên người tôi không còn thứ gì để bán nữa.