Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 37: Có tật giật mình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chính lúc này, một thân một mình đứng ở trước hai cái phòng có kích thước trạc bằng nhau, sau đó còn là nằm ở hai bên vách đối diện, Tống Dật Nhiên ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, xác định là nơi này chỉ có mỗi hai cái phòng này thì mới bắt đầu tò mò mà tiến gần lại một căn phòng phía bên trái đẩy cửa ra ngó vào xem thử.

Cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến Tống Dật Nhiên cảm thấy bất ngờ, căn phòng này có chút lớn, bên trong có sách, có rượu, có cả một cái bàn lớn đặt ở giữa gần cửa sổ lớn chạm đất kia nữa. Khung cảnh thế này cô quả thực không tưởng tượng được người thông thường như cô còn có thể vào nơi này ở sao?

Sau một hồi chỉ mãi ngơ ngác nhìn ngó ở bên trong phòng sách, lúc này bên cạnh Tống Dật Nhiên có người chầm chậm tiếng tới, hắn nhíu mày nhìn hành động khó hiểu của Tống Dật Nhiên.

Tiếp theo sau đó nhìn một lúc lâu cũng không nhìn thấy cô hành động gì tiếp theo, nếu là muốn trộm gì đó, thì nhất định đã phải làm gì đó từ lâu, nhưng đối với Tống Dật Nhiên trước mắt có thể nói là cô chỉ hiếu kỳ tò mò mà thôi. Lăng Dục Thần đứng tựa vào bức tường đối diện một lúc lâu mới lên tiếng ho khụ khụ.

Lăng Dục Thần: "Khụ Khụ Khụ." Hắn không khó để người khác nhìn ra là hắn đang cố tình thu hút sự chú ý của người khác dồn về phía của bản thân mình nên mới làm ra hành động này.

Cổ họng lúc này một chút vấn đề cũng không có, nhưng bởi vì muốn câu dẫn ánh mắt của Tống Dật Nhiên nhìn về phía của mình mà hắn lại làm như vậy.

Tống Dật Nhiên: "Tôi…" Cô tự hồ như đứa nhỏ đi lung tung quậy phá bị người lớn vô tình phát hiện thấy. Cô nghe thấy tiếng ho của người khác từ phía sau còn nghĩ là bản thân nghe nhầm liền quay đầu về phía sau.

Tiếp sau đó lại nhìn thấy người ho kia lại không phải ai khác mà chính là Lăng Dục Thần thì ngay lập tức phản ứng hệt như bản thân lén lút làm chuyện xấu bị phát hiện, ánh mắt hoang mang tột độ, giọng nói ngập ngừng, cánh tay giữ cánh cửa cũng vô thức thu lưu lại, muốn lên tiếng giải thích cũng chẳng biết là nên giải thích như thế nào.

Lăng Dục Thần: "Làm sao? Nói cho em đi ngủ em lại không đi, còn muốn đứng ở đây dòm ngó phòng sách của tôi?" Hắn tựa lưng vào bức tường trắng đối diện phòng sách nhìn chầm chầm Tống Dật Nhiên nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

Cũng rất may mắn vì câu hỏi lúc nảy của cô làm hắn cao hứng nên lúc này mới quyết định không trách phạt cô, nếu như là người khác chỉ sợ cái mạng nhỏ không mất thì đôi mắt kia cũng bị móc sạch.

Bên trong phòng sách của hắn thoạt nhìn chẳng có gì khác biệt với mấy căn phòng sách thông thường của mấy nhân vật lớn khác trong thành phố, nhưng khó ai biết được ở bên trong chất chứa không ít mấy thứ nguy hiểm mà thông thường hắn sẽ không bao giờ để người khác bước chân vào nơi này.

Vυ" Dương xem như bất đắc dĩ hắn mới phải để bà đến dọn dẹp, cả gia đình bà nằm trong tay của hắn, hắn cũng không sợ bà chạy thoát, còn đối với người như cô, lại không có gì chắc chắn được Tống Dật Nhiên cô sẽ không phản bội hắn, tốt nhất vẫn là cẩn trọng một chút.

Đoán chừng từ góc độ đứng ở đây của Tống Dật Nhiên sẽ không nhìn thấy gì, dù cho có nhìn thấy, với đầu óc này của cô sợ là muốn hiểu được cũng có chút gian nan.

Tống Dật Nhiên: "Không có… không có… không có." Cô nghe hắn hỏi đến liền sợ hãi giật lùi về phía sau một bước vô thức gót chân chạm phải chân tường liền giật mình.

Cũng may lúc nảy chỉ là vì tò mò mà Tống Dật Nhiên cô chỉ thò đầu vào trong thôi chứ không có ý định bước hẳn vào trong, nếu không lúc này chỉ sợ rằng ngàn miệng cũng khó mà chối cãi được.

Ánh mắt của Lăng Dục Thần sắc bén dò xét trên người cô, làm cho Tống Dật Nhiên không ngừng cảm giác như người khác là đang muốn nhìn xuyên qua xương cốt của cô, đột ngột tắm lưng toát mồ hôi lạnh ngắt, mắt của Tống Dật Nhiên vì thẹn với hắn mà không dám nhìn thẳng chỉ cụp xuống nhìn là đà ở dưới sàn nhà.

Lăng Dục Thần: "Không có ý đó thì em sốt sắng làm gì?" Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ đổi mỗi câu hỏi, ánh mắt hắn nhìn con cừu nhỏ trước mặt không ngừng cảm thấy hứng thú.

Cô gái này trước đó khi còn chưa biết hắn là ai, còn không biết ai đã ở trong cái hẻm kia huênh hoang nói là bản thân đã cứu vớt hắn, còn muốn Lăng Dục thần hắn phải mở miệng cảm ơn cho sự ngu ngốc lúc đó của bản thân.



Nhìn cô lúc này xem, rụt rè, nhếch nhát, sợ sệt như thể hắn sắp ăn thịt cô không bằng, thật khiến người khác không khỏi cảm thấy khó chịu vì sự thay đổi đột ngột này của cô.

Lăng Dục Thần có quan điểm rất rõ ràng, hắn trước kia chưa từng nghĩ qua sẽ có ngày bên cạnh hắn sẽ xuất hiện một thứ vừa mềm vừa nhát như Tống Dật Nhiên này, hắn từ trước đến giờ chỉ thích những người thực sự có thực lực, mạnh mẽ có thể giúp đỡ hắn. Nhưng không hiểu vì sao khi gặp được Tống Dật Nhiên cô thì hắn lại không cảm thấy chán ghét, có thể là do Tống Dật Nhiên may mắn chăng.

Tống Dật Nhiên: “Tôi.." Tống Dật Nhiên sợ sệt lời nói muốn nói ra đều bị ánh nhìn của Lăng Dục Thần từng chút từng chút mà nuốt chửng, cô đến muốn nói hai chữ cũng không nói được, chỉ dám cụp mắt xuống. Một lúc lâu lại ngước mắt nhìn Lăng Dục Thần xác định hắn vẫn còn đứng ở đó thì lại nhìn đi chổ khác, hoàn toàn không dám nhìn Lăng Dục Thần quá lâu.

Cô không dám nghĩ đến, việc này chỉ mới qua một ngày cô đã sợ hắn tới mức độ này, không có gì chắc chắn là khi cô ở cùng hắn lâu hơn sẽ xảy ra những chuyện gì, Tống Dật Nhiên chỉ sợ bản thân còn chưa làm được việc mà mình mong muốn thì đã bị Lăng Dục Thần nuốt sống, sạch sẽ đến nỗi Tôn Mỹ chẳng còn có thể tìm ra cô nữa.

Lăng Dục Thần: "Có tật giật mình." Hắn nhếch miệng trong vô thức phun ra một câu.

Tống Dật Nhiên: "Tôi… thật sự… không có..." Cô sợ đến nói lắp, cũng không khỏi tự trách bản thân, cái bệnh này của cô dạo gần đây quả thực cô gần như đã quên mất sự tồn tại của nó, nhưng từ khi gặp được Lăng Dục Thần thì mọi chuyện gần như đã bắt đầu thay đổi theo một hướng đi khác, bệnh nói lắp của Tống Dật Nhiên đột nhiên đột ngột quay trở lại.

Cô dạo gần đây tần suất nói lắp mỗi lúc một nhiều hơn, đến cả bản thân cô muốn kiểm soát cũng không kiểm soát nổi, vô thức nói ra liền biết bản thân nói lắp, muốn lấy lại cũng lấy không được. Trong mấy tình huống thế này câu nói lắp của Tống Dật Nhiên vô hình chung hệt như là đang trực tiếp nói với Lăng Dục Thần là cô có tật giật mình thật.

Lăng Dục Thần: "Phòng ngủ chính ở bên này..." Hắn đứng thẳng dậy, phía sau lưng của hắn lộ ra cánh cửa phòng khác, đây mới chính là nơi mà Tống Dật Nhiên nên bước vào trong chứ không phải là cái phòng sách ở bên kia.

Hắn đi đến gần chỗ của Tống Dật Nhiên đang đứng, Tống Dật Nhiên nhìn thấy hắn đi đến liền lùi chân về phía sau tránh né bước chân muốn tiếp cận cô của hắn. Đối với một người như Tống Dật Nhiên, cô vẫn là nên giữ khoảng cách với Lăng Dục Thần là tốt nhất. Lăng Dục Thần cũng không có ý định đến gần chỗ của cô, hắn chỉ muốn bước vào nơi mà cô đang đứng chặn lại.

Tống Dật Nhiên: "Anh đi đâu vậy?" Cô nhìn thấy hắn muốn đi vào phòng sách có chút không hỏi hỏi lại.

Lăng Dục Thần: "Tôi còn nhiều việc phải làm, không thảnh thơi như em, không có thời gian nghỉ ngơi." Hắn nghe vô hỏi bước chân đang tiến về phía trước có hơi khựng lại, sau đó dừng hẳn quay đầu về phía của Tống Dật Nhiên nhàn nhạt trả lời.

Khí tức áp bách trên người của Lăng Dục Thần không hẳn là tan đi, hắn là người quỷ kế đa đoan, đối với người thân cạnh vẫn còn có chút giữ khoảng cách thì làm thế nào nhanh như vậy có thể cởi bỏ lớp phòng bị với Tống Dật Nhiên cô được.

Con người của Lăng Dục Thần cơ hồ như có một tầng sát khí lúc ẩn lúc hiện bao bọc xung quanh, làm cho người đứng cạnh hắn không khỏi cảm thấy bản thân bị tầng âm khí lành lạnh đó ảnh hưởng trở nên lạnh lẽo vô thức run rẩy đến đáng sợ.

Tống Dật Nhiên: "Được..." Cô không có ý định hỏi hắn vì sao không ngủ cùng với cô, cô chỉ là đang muốn hỏi vì sao hắn lại để cho cô vào phòng ngủ của hắn, nếu đã là chán ghét không thích ở cùng một nơi với cô như vậy, vì sao lại không chọn một cái phòng ngủ khác cho cô.

Lăng Dục Thần hắn là đang xem trọng bản thân mình hay là hắn quá xem thường một kẻ ngu ngốc nhếch nhác như cô.

Nói xong tiếp sau đó Tống Dật Nhiên cũng không muốn tiếp tục đối thoại với người như hắn nữa, cô có cảm giác trên người của Lăng Dục Thần có thứ gì đó đang cố ý bài xích cô, cảm giác lạnh lẽo hít thở không thông hệt như nhà băng ở khu vui chơi mà cô từng đến làm cho Tống Dật Nhiên cảm thấy khó chịu, cô muốn ngay lập tức thoát ra khỏi nơi này.

Bước chân rụt rè đi về phía của cánh cửa phòng, tay của Tống Dật Nhiên đặt lên tay nắm cửa, cánh cửa còn chưa được đẩy vào thì phía sau lại vọng tới một âm thanh khác.

Lăng Dục Thần: "Không còn gì để nói sao?" Hắn vẫn giữ nguyên tư thế kia nhìn Tống Dật Nhiên không nói thêm lời nào với hắn mà bước đi vào trong.

Tống Dật Nhiên: "Không… không có!" Cô nghe Lăng Dục Thần hỏi liền quay đầu trả lời.



Lăng Dục Thần: "Ừm… xem như hiện tại không có, nhưng khi nào có việc tìm tôi thì đến văn phòng,..." Hắn nói lại với Tống Dật Nhiên.

Tống Dật Nhiên: "Được..." Cô nói xong một chữ liền nhanh chân luồng vào bên trong phòng ngủ đóng chặt cửa phòng lại.

Con ngươi trong mắt của ai đó đanh lại đen như đầm lầy không thấy đáy, hắn đứng một nơi quan sát một lúc cũng không nhìn thấy Tống Dật Nhiên bước ra, liền ngay sau đó cũng đóng cửa phòng sách lại bước đi vào trong.

Lăng Dục Thần như thường lệ đi đến chiếc máy tính được đặt ở trên bàn làm việc mấy ngón tay nhanh nhẹn mở lên. Trước màn hình lúc này là thân ảnh quen thuộc vừa mới xuất hiện trước mặt của hắn, hiện tại lại ngoan ngoãn đứng ở bên trong phòng ngủ của Lăng Dục Thần.

Có thể là do ban nãy cô bị hắn nói mấy câu liền dọa cho sợ, nếu không thì là vì đứng cạnh hắn một lúc lâu liền bị khí tức xung quanh hắn làm cho hít thở không thông chăng?

Lúc này Tống Dật Nhiên ở trong căn phòng ngủ chính của căn biệt thự này, không hổ danh là phòng ngủ chính, mọi thứ trong phòng chỉ trong phút chốc khiến Tống Dật Nhiên như được mở mang tầm mắt.

Sau một lúc đứng thở hổn hển ở cạnh cánh cửa phòng, thì lúc này tầm mắt của Tống Dật Nhiên lại dừng lại ở trên chiếc giường to chảng kia. Cái giường đó lớn gấp mấy lần cái giường nhỏ chỉ đủ chứa một người ở nhà của cô.

Căn phòng này của Lăng Dục Thần hệt như là thiết kế dành riêng cho bản thân hắn vậy, mọi thứ trong căn phòng cơ hồ như đều mang hơi thở của Lăng Dục Thần, nhìn tông màu chủ đạo của căn phòng cũng đủ để người khác hiểu ra được chủ nhân của nó chính là kiểu người như thế nào.

Phòng ngủ được thiết kế tối giản, so với kiến trúc sang trọng ở bên ngoài cùng phòng khách kia của căn biệt thự, căn phòng này như thể là một thế giới khác, từ phong cách hiện đại cho đến màu chủ đạo là xám đen cũng có thể không khó để nhìn ra Lăng Dục Thần là người ảm đạm đến mức độ nào.

Mấy vật trang trí trong căn phòng ngủ lớn rộng gần như có thể chứa đựng hơn chục người này không tính là nhiều, nhưng chỉ cần nhìn kỹ đến hoa văn của chúng liền có thể khiến người khác cảm thấy đau mắt, mấy đồ vật bóng loáng, mấy bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ này đoán chừng là không rẻ, trong nước sợ rằng cũng sẽ không nhiều người có thể sở hữu được chúng.

Tống Dật Nhiên đi xung quanh phòng, ánh mắt của cô bị thu hút bởi bức tượng làm bằng thạch cao được đặt ở giữa hai bức tường ở trong phòng, cô đưa tay muốn chạm vào nó, nhưng lúc này lại nghĩ đến đôi mắt dò xét lúc nảy của Lăng Dục Thần lại lần nữa khiến Tống Dật Nhiên không dám nhúc nhích, cô thu liễm cánh tay đưa lên không trung của mình.

Ánh mắt của Lăng Dục Thần trước màn hình máy tính cũng không nhanh không chậm mà đanh lại, hắn chăm chú nhìn vào màn hình trước mặt, mà đầu ốc không ngừng suy nghĩ vài thứ gì đó, hai ngón tay đặt lên trán day day thái dương đau nhức.

Cô gái này làm hắn đau đầu không ít, ánh mắt vô tội kia khiến cho hắn không ngừng dò xét kiểm chứng. Lăng Dục Thần hắn chưa từng nghĩ sẽ có người bước vào cuộc đời này của hắn mà không có mục đích nào đó. Tống Dật Nhiên cho dù là đơn thuần nhưng hắn lại không tin nổi là cô không có mục đích gì đó, chỉ là tạm thời hắn chưa nhận ra mà thôi.

Nhưng không có gì có thể chắc chắn với hắn là Tống Dật Nhiên không có vấn đề, vẫn là Lăng Dục Thần hắn nên quan sát cô thêm một thời gian nữa thì hơn.

Tống Dật Nhiên ở trong phòng ngủ đi tới đi lui một lúc, cơn buồn ngủ lúc nảy vì Lăng Dục Thần mà dang dở lại một lần nữa quay trở lại, đầu ốc của Tống Dật Nhiên không ngừng quay cuồng, nhưng đến khi cô đi đến cái giường lớn kia lại vô thức nhìn đến bộ y phục trên người.

Mặc dù là cô không có thói quen xấu nào, nhưng tốt xấu gì thì nơi này cũng là nhà của người khác, càng nhìn cái giường lớn vừa ấm áp trước mặt mà không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn, vẫn là nên đi tắm cho sạch sẽ trước hẳn nghĩ đến leo lên nó thì tốt hơn.

Nghĩ là liền làm, Tống Dật Nhiên không chuẩn bị cái gì, ngây ngây ngốc ngốc vậy mà bước vào phòng tắm bên trong đóng cửa lại, lúc này thì lại còn sợ sệt có người nhìn trộm liền nhanh chóng kiểm tra khóa cửa, một lúc sau xác định cửa đã được khóa chặt thì cô mới bắt đầu công cuộc gột rửa bản thân.

Bóng dáng của Tống Dật Nhiên lúc sau liền khuất phía sau cánh cửa nhà vệ sinh kia, ánh mắt của Lăng Dục Thần càng có chút đen hơn ban nảy không ít, hắn tựa người về phía sau lưng ghế, nhắm mắt thong thả như đang chờ đợi chuyện gì đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »