Cả một quá trình thực hiện không nghe ra một tiếng động nào, còn có âm thanh của gió hệt như ma quỷ di chuyển trên không trung, tiếp sau đó âm thanh của người bên kia trong chiếc video truyền đến trong tay nghe làm người không khỏi căng thẳng.
Susan: "Lăng Tổng! Số hàng trước đó chúng ta giao cho Lão Lý mất rồi, nghe nói là người thân tính bên cạnh của Lão Trịnh làm ra. Trước mắt có thể thấy tên đó là trong số mấy người được huấn luyện ở trại tập huấn, cũng có thể xem là lợi hại nhất, có chút tình tường hơi khó nắm bắt. Lão Lý đương nhiên không dám đòi chúng ta đền bù hay là bồi thường, chỉ dám lên tiếng nhờ ngài chi viện giúp đỡ. Chúng ta hiện tại có rất nhiều thân tính, mấy người gần đây được đào tạo khả năng có chút tốt hơn những người trước đó, nếu mang đi chi viện phần trăm thắng có thể nói là đều nằm trong tay của chúng ta, nhưng tôi biết sự quyết định là nằm ở chỗ của ngài."
Lăng Dục Thần nghe xong đoạn video trên, liền hai mắt thâm sâu nguy hiểm, sát khí hừng hực bung tỏa xung quanh khiến người khác không khỏi nghẹt thở, gương mặt đanh lại.
Hắn nhìn vào màn hình, mấy câu nói cuối cùng của người phụ nữ trong video kia vẫn còn nằm trong tai của hắn, không lâu sau đó mấy ngón tay di chuyển trên màn hình máy tính bảng từng chút từng chút nhanh hơn, trả lời lại tin nhắn lúc nảy của người phụ nữ kia.
Lăng Dục Thần: [Không chi viện.] Hắn ta gương mặt đanh lại sát khí nồng nặc bao bọc xung quanh người hắn càng lúc càng tăng lên không có dấu hiệu suy giảm, dù là Tống Dật Nhiên đã chìm vào giấc ngủ có chút sâu thế mà cô cơ hồ như cũng có thể cảm nhận được cái lạnh này, hai cánh tay không ngừng ôm lấy nhau.
Susan: [Tại sao?] Cô ngồi trước màn hình máy tính cũng không tin vào mắt mình nữa. Lăng Dục Thần như một cổ kỳ quái, tính cách lúc nóng lúc lạnh lại một lần nữa xuất hiện.
Susan đã quá quen với cách làm việc tuyệt tình này của hắn ta nhưng vẫn không khỏi cảm thấy đau đầu nhức óc, cô nhíu mày cánh tay chống lên bàn làm việc hai ngón tay day day thái dương đang bị Lăng Dục Thần cách cái màn hình làm cho đau nhức khó chịu.
Susan là người làm việc thân tính của hắn ở Thụy Sĩ, cô là người Thụy Sĩ nhưng gốc rễ thì lại ở nước A, ba của cô, mẹ của cô đều là người của nước A. Nước A khi đó chiến tranh liên tục xảy ra, nền kinh tế cũng như nền móng rất thiếu hụt, không vững chắc, không có gì để lấy chắc chân là nếu người còn ở đó thì có thể không chết đói mà còn sống.
Thấy vậy, ba mẹ của Susan đã đi đến Thụy Sĩ để sinh sống. Nước A không lâu sau đó liền giống như diều gặp phải cơn gió lớn, trên đà phát triển, càng lúc càng khiến người khác, nước bạn không ngừng ngưỡng mộ. Nhưng bởi vì ở Thụy Sĩ này ba mẹ của Susan đã có chuta công việc, nên quyết định không về nước A nữa mà ở luôn ở đây.
Susan khi đó chỉ mới hai mươi liền gặp được phải Lăng Dục Thần khi đó cũng trạc tuổi của cô. Hắn có tài nhưng không có đức, cô thì là một người tự nhận bản thân cũng gần như hắn, cùng làm việc không tính là khó khăn nên quyết định cùng nhau bước tiếp.
Nhưng suy đi tính lại vẫn chỉ là trong việc làm ăn mà thôi, còn những việc khác hay có thể khi nói đến cảm tình thì Lăng Dục Thần hệt như một kẻ điên điên dại dại, độc ác vô lương tâm như hắn có cho Susan cô cũng không cần. Cũng không biết là khi nào mới có người cần đến loại tình cảm biếи ŧɦái kia của hắn, đồ cái tên độc ác.
Lăng Dục Thần: [Trước đó tôi đã nói qua, nếu hắn vận chuyển hàng lần này không tốt thì tôi nhất định không bồi thường.] Hắn vẫn lạnh lẽo như hàn băng nhắn cho Susan.
Susan: [Lão Lý là chỗ làm ăn thân tính của chúng ta, nếu làm vậy tôi e là...] Rõ ràng là Susan ngồi cách Lăng Dục Thần một cái màn hình, nhưng không biết là vì cái gì mà cô lại cơ hồ như lại có thể cảm nhận được sát khí áp bách người khác hừng hực cứ như là bản thân cô đang ngồi trước tiếp nói chuyện với hắn vậy.
Lăng Dục Thần: [Tôi đã nói trước với hắn, nếu đã làm không tốt đó là do cách làm việc của hắn, chúng ta còn có việc của chúng ta, không thể hy sinh tinh nhuệ của chúng ta cho mấy việc làm ăn cẩu thả này của hắn được.] Mấy ngón tay nhanh nhẹn dứt khoát từ chối chi viện dưới mọi hình thức cho Lão Lý.
Lăng Dục Thần hắn có thể để Lão Lý kia phật lòng mà quay lưng đi tìm người khác, bởi hắn biết Trịnh Nhất là người như thế nào, mười lăm tuổi đã vào khu huấn luyện chỉ hai năm một mình đánh hai mươi người tốc độ gϊếŧ người còn nhanh hơn cả thời gian quân đội trong doanh trại dùng cơm trưa.
Lại còn nói đến bước chân của hắn nhẹ như lông vũ, đi đi lại lại không cách nào phát hiện ra được sự hiện diện của hắn. Tính toán khôn lường, từng đường đi nước bước khó lòng đoán ra được. Một tên tinh nhuệ như vậy thì dù Lăng Dục Thần có là hy sinh thêm vài người cũng khó lòng mà lấy lại mấy kiện hàng vũ khí kia.
Chỉ có khi chính Lăng Dục Thần tự mình ra tay thì còn có thể xem xét tính khả quan nhiều hơn, nhưng chung quay chính là nhân tài nào thì cũng có lúc nhọc lòng về một vấn đề nào đó, hắn không tin là Trịnh Nhất kia không có điểm yếu, chỉ cần nhìn ra điểm yếu của hắn thì Lăng Dục Thần hắn không tin là bản thân không thể thuần phục được con mãnh hổ này.
Susan: [Được, nghe theo anh.] Cô nghe hắn nói đến đây thì cũng xem như hết cách, cô suy đi tính lại thì cũng là kẻ dưới. Lăng Dục Thần là người vô tình tàn độc, có ngày hôm nay thì cũng chỉ có thể trách Lão Lý làm ăn quá bất cẩn tính toán không chu toàn, để đẩy bản thân đi đến mức tiền mất tật mang thế này chung quy lại cũng chỉ có thể trách mỗi bản thân hắn.
Hận Lăng Dục Thần cũng vậy chẳng thể lấy lại tiền đã rơi vào túi của hắn, cũng chẳng thể mong mỏi lấy lại lô vũ khí kia từ tay của Lão Trịnh xảo trá kia được, chỉ còn có thể dùng câu tiền mất tật mang.
Lăng Dục Thần: [Tên thân tính kia của Lão Trịnh chính là Trịnh Nhất, cô cho người theo dõi hắn đi, tên đó suy tính khôn lường, bản tính rất tỉ mỉ làm việc xong có thói quen dọn sạch dấu vết, có thể rất dễ mất dấu của hắn, nói với Lưu vệ cẩn thận từng đường đi nước bước, đừng để tên đó quay lòng vòng. Còn nữa nói với hắn thông báo với Trình Biên mang theo vài tên tinh nhuệ đi cùng đi.]
Trước đó Trình Biên vì ở khu tập huấn ở Thụy Sĩ xảy ra không ít chuyện lớn nhỏ khác nhau, cảm thấy nơi đó người thì quá lớn người thì quá nhỏ không cách nào ở lại nước A ăn không ngồi rồi nên đã nhịn không được mà vài giờ trước đã đáp trực thăng riêng bí mật đến Thụy Sĩ vài tháng.
Nói là vài tháng, nhưng tên đó dạo gần đây rất mến người đi bên cạnh của Lăng Dục Thần hắn, còn không biết được nổi vài ngày hay không.
Susan: [Được!] Nhận lệnh xong xuôi nhắn lại một chữ sau đó tắt máy tính, bước chân thẳng tắp đi ra từ văn phòng của Lăng Phủ ở Thụy Sĩ, nơi này là căn cứ điểm, là tòa chính của Lăng Thị ở Thụy Sĩ.
Phía xa ở tây bắc từ trên cao có thể dễ dàng nhìn xuống, một khu đất rộng hơn trăm ngàn thước, đây chính là căn cứ tập huấn mà Lăng Dục Thần đã nhắc đến. Nơi đây có tất cả là ba toàn nhà chính trong khu, một tòa dành cho người mới đến, một tòa của tinh nhuệ, một tòa còn lại, có kích thước to hơn hẳn các tòa còn lại kia chính là tòa biệt thự cao cấp dành cho lão đại Lăng Tổng khi đến đây sẽ ở lại đó.
Không lâu sau, chiếc trực thăng chở Trình Biên rốt cuộc cũng nhanh chóng hạ cánh. Hắn thả dây từ trên cao tụt xuống trên nóc của tòa nhà dành cho đội quân tinh nhuệ, vì là bí mật đến đây nên trước mắt của Trình Biên không một bóng người, hắn ung dung cứ vậy mà bước vào bên trong.
Lại nói đến Lăng Dục Thần ở nơi này, sau khi đóng lại màn hình máy tính, cuộc trò chuyện của hắn cùng Susan rốt cuộc cũng kết thúc trong êm đẹp, chí ít ra là vẫn không có ai bị dọa đến đổ cả mồ hôi, cũng chẳng có ai tức giận đến bốc khói.