Tống Dật Nhiên sau khi xong việc liền trở về nhà, xem như không có việc gì xảy ra. Ánh mắt cô quét xung quanh nhà, xác định một bóng người cũng không có liền khó hiểu chạy đi tìm Tôn Mỹ. Bước chân còn chưa đi tới đâu lại nghe tiếng nói vọng lại từ phía sau lưng, làm cho Tống Dật Nhiên giật nảy mình.
Tôn Mỹ: "Con lén la lén lút, có phải vừa mới trốn mẹ để hẹn hò với ai hay không?" Giọng của Tôn Mỹ là loại cực kỳ trầm ổn ôn hòa.
Nhưng vào chính ngay lúc này, người có tật thì chính là hay giật mình, Tống Dật Nhiên cô làm ra loại chuyện kia tất nhiên là không dám để cho bà phát hiện, lại là lúc này còn bị bà ở phía sau nhìn thấy cô lén lút như ăn trộm đi vào nhà thế này hỏi làm sao lại không khỏi giận bắn người vì kinh ngạc.
Tống Dật Nhiên: "Mẹ! Mẹ dọa chết con rồi!" Cô đột ngột bị phát hiện như vậy liền giật mình hét lớn, tay cô vô thức ôm lấy trái tim mỏng manh sắp vì câu nói của Tôn Mỹ nói trúng mà làm cho rơi xuống.
Tôn Mỹ nhìn chầm chầm vào cô, ánh mắt dò xét của bà không ngừng di chuyển trên người của Tống Dật Nhiên.
Tôn Mỹ: "Con không làm gì có lỗi tại sao phải sợ?" Bà thản nhiên hỏi Tống Dật Nhiên.
Bà từ lúc sáng tinh mơ đã thấy cô chạy đi mất, còn không biết là cô chạy đi đâu, đến giờ cơm trưa cũng không thấy về nhà, hiện tại bà ở phía ngoài cửa chính là đang có ý định đi tìm Tống Dật Nhiên, nhưng còn chưa đi tới đâu thì đã thấy cô quay trở lại.
Tôn Mỹ: "Lén lén lút lút, nhất định là đã làm ra cái gì rồi đúng không? Mau nói! Con làm ra cái gì rồi?" Bà nói với Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Con thì làm ra cái gì được..." Cô là con gái của bà, chỉ cần một cái yếu điểm như liếc mắt khác thường của cô cũng có thể ngay lập tức liền có thể thu hút sự chú ý từ Tôn Mỹ bà. Thừa biết là như vậy, nên ngay từ đầu Tống Dật Nhiên chính là không nhìn vào mắt của Tôn Mỹ, cô chỉ chăm chú nhìn đi nơi khác, không muốn bà chú ý tới cô.
Tôn Mỹ: "Tốt nhất là không nên giấu mẹ, nếu không mẹ không nấu cơm cho con ăn nữa." Bà cũng không nghĩ nhiều, đứa con gái này của bà được dạy bảo có chút khó khăn, nhưng kết quả lại có chút tốt.
Tống Dật Nhiên bản tính hiền lành, lại có chút ngốc, vừa nhát gan vừa sợ chết, cái gì cũng không dám làm. Trước đó cô muốn học y, bà cũng miễn cưỡng cho cô theo học, sau đó mới biết ngành mà cô học chỉ cầm nổi kim tiêm, không có cầm dao mổ liền cảm thấy buồn cười không thôi.
Đứa con gái này của bà chính là nhát gan như vậy, cái gì cũng không giỏi, giỏi nhất chính là nhịn, không gây chuyện với người khác, cho nên bà lúc này chỉ là muốn đùa với cô.
Tống Dật Nhiên: "Con… con thì có cái gì để giấu mẹ… đâu chứ." Có chút chột dạ, cả người ngứa ngáy không thôi, cô liền nghĩ đến tìm cách chạy trốn, tốt nhất là trước khi người mà Lăng Dục Thần nói đến liền đến thì cô đã chạy thoát được Tôn Mỹ rồi.
Tôn Mỹ: "Tốt nhất là nên như vậy." Bà liếc mắt nhìn Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Mẹ… con có chút mệt, sẽ không ăn cơm nữa… mẹ cứ ăn trước là được." Cô nghĩ không ra là trước mắt cô nên làm cái gì liền nói một câu rồi chạy nhanh vào phòng.
Tôn Mỹ: "Lại không ăn cơm, con có còn muốn sống nữa hay không vậy?" Bà nhìn thấy cô chạy đi mà không khỏi tức giận quát lớn.
Tống Dật Nhiên: "Con không có đói!" Cô lúc này đã an vị ở bên trong nói vọng ra.
Tôn Mỹ: "Lại lấy cái lý do đó… có chết mẹ cũng mặc kệ con."
Tôn Mỹ sau khi nói chuyện với Tống Dật Nhiên xong cũng đi vào bếp, tự mình làm bữa trưa. Không nhanh không chậm thời gian rốt cuộc cũng trôi qua từ lúc nảy còn là giờ cơm trưa mà lúc này đã là đầu giờ chiều.
Tôn Mỹ ăn uống xong, cũng tự mình dọn dẹp, bà không có thói quen gọi Tống Dật Nhiên dọn dẹp nhà cửa, con gái của bà đi làm cả ngày đầu tắt mặt tối với công việc bà đã từ lâu mỗi khi dọn dẹp đều không còn nhớ đến cô nữa. Tay của Tôn Mỹ lau qua mặt bàn ăn, lau đi lau lại vài lần sau đó lại dọn đến bàn trà ở phòng khách, đúng lúc này tiếng xe dừng lại ở bên ngoài cổng nhà nghe ken két.
Tôn Mỹ cũng không có chú ý nhiều đến mấy loại tạp âm đó, chỉ là nơi này quá phức tạp người ra người vào đúng là có chút nhiều, nên cũng vì vậy mà Tôn Mỹ bà cũng ít quan tâm đến mấy thứ bên ngoài cánh cửa sắc kia.
Không khí im lặng được một lúc, tiếng bước chân bắt đầu dồn dập hơn, đi về phía cánh cửa nhà của Tống Dật Nhiên. Tôn Mỹ vẫn còn lau bàn trà cũng không quan tâm mấy đến mấy tiếng động không rõ cội nguồn đó, nói không chừng là nhà bên cạnh có người đến kiếm chuyện, nếu không thì mấy cuộc thanh trừng kia lại một lần nữa đến khu nhà bà cũng nên.
Lúc này bên ngoài cửa nhà vang lên mấy tiếng gõ cửa, Tôn Mỹ bất giác nghe thấy có người gõ cửa nhà liền chạy đến xem qua.
Tôn Mỹ: "Ai vậy?" Bà vừa đi đến vừa lên tiếng hỏi.
Người bên ngoài chỉ là lịch sự gõ cửa vài cái, sau khi nghe thấy giọng của bà liền im lặng không lên tiếng nữa.
Tôn Mỹ: "Cô tìm ai vậy?" Giọng của Tôn Mỹ vốn là ôn hòa như vậy, hiện tại còn gặp khách đến nhà lại còn có chút dịu dàng hơn, bà lên tiếng hỏi cô gái trước mặt.
Tôn Mỹ đưa tay mở cửa ra, trước mặt bà lúc này là một cô gái có dáng người cao gầy, cả người tây trang rất tinh tế cùng với mấy người áo đen tựa hồ như vệ sĩ đi cùng ở phía sau.
Cứ tưởng đến nhà người khác thì cô gái này phải tươi cười hệt như cái cách mà Tống Dật Nhiên hay làm, nhưng ở cô gái này lại toát ra một vẻ mặt lạnh lùng, nụ cười trên môi kia suy cho cùng so với mấy nụ cười của diễn viên trong phim truyền hình lúc tám giờ cũng chẳng khác nhau là bao nhiêu.
Mễ Giai Kỳ: "Cho hỏi có thiếu phu... cô Tống ở nhà không ạ?" Giọng của cô chính là lịch sự hết nấc, ban đầu cô còn định gọi Tống Dật Nhiên là thiếu phu nhân, nhưng lúc này còn chưa biết người phụ nữ trước mặt là ai, tốt nhất là không nên nói bừa cái gì, nếu không chỉ sợ là chốc lát nữa lại không giữ nổi miệng.
Mễ Giai Kỳ lúc ban đầu còn nghĩ là Lăng Dục Thần chỉ là đoán già ra non về việc Tống Dật Nhiên ở nhà với ai mà thôi, hóa ra là cô ở nhà cùng một người phụ nữ thật. Nhìn từ phía bên ngoài vào thì nơi này không giống như có sự hiện diện của người đàn ông cho lắm, có thể là nơi này chỉ có người phụ nữ này cùng với Tống Dật Nhiên sinh sống.
Mễ Giai Kỳ nghĩ đến đây liền cảm thấy không khỏi yên tâm, dẫu sao Tống Dật Nhiên cũng là thiếu phu nhân của bọn họ, tốt nhất là không còn vướng bận quá nhiều sẽ tốt hơn.
Tôn Mỹ: "Có, cô tìm con bé có gì không?" Bà không để tâm việc người khác có là đang dò xét mà nhìn bà hay không, bà chỉ cười nói như một phép lịch thông thường mà nói chuyện với Mễ Giai Kỳ.
Tống Dật Nhiên con gái của bà có chút nhát gan, làm việc gì cũng không dám làm quá, nói chuyện với người khác cũng chính là không dám lớn tiếng với người ta cũng không có nợ nần trộm cắp, bà là đang không hiểu là một người Tống Dật Nhiên có thể gây thù chuốc oán gì ai mà người ta lại chạy đến tận đây để tìm.
Nghĩ đi nghĩ lại, bà vẫn là nên chặn người ta ở cửa, mặc dù có chút không lích sự nhưng cả cái nhà này cũng chỉ có bà cùng với Tống Dật Nhiên, nếu mà bọn họ muốn kiếm chuyện thật thì bà biết phải làm thế nào, trước khi biết mục đích của bọn họ vẫn là nên giữ bọn họ ở bên ngoài một lúc nữa.
Mễ Giai Kỳ: "Cho hỏi bà đây là...?" Cô đi theo Lăng Dục Thần cái gì cũng chính là học từ cái bản tính kia của hắn, mấy thứ xấu thì có thể bỏ qua, nhưng ví như cẩn trọng vẫn xem là một đức tính tốt, cô cũng là học hỏi ở hắn bản tính này.
Không cần biết người phụ nữ này có quan hệ thế nào với Tống Dật Nhiên, chỉ cần không phải là quan hệ quá mật thiết thì chuyện kết hôn này nhất định không nói ra được.
Tôn Mỹ: "À, tôi là mẹ của Tống Dật Nhiên." Bà không hề nghĩ quá nhiều chỉ là sau khi nghe xong câu hỏi kia liền gật đầu cười một cái sau đó trả lời.
Tôn Mỹ không ngại biết con gái mình làm sai cái gì bà cũng đều chấp nhận hết, chỉ cần là biết Tống Dật Nhiên sai thì bà đều sẽ chấp nhận cho người khác lời xin lỗi, tuyệt đối không hề lảng tránh.
Mễ Giai Kỳ: "À… vậy thì tốt rồi..." Cô nghe Tôn Mỹ nói vậy liền yên tâm nhẹ nhõm không thôi, hóa ra đây lại chẳng phải là ai khác mà mẹ ruột của cô.
Mễ Giai Kỳ: "Bác gái! Bọn cháu đến đây để giúp thiếu phu nhân dọn dẹp đến nhà..." Cô lúc này mới có thể nhẹ lòng mà cười tươi với Tôn Mỹ nói ra.
Nhưng câu nói kia của cô còn chưa nói xong thì đã bị Tôn Mỹ một tay chặn lại.
Tôn Mỹ: "Cô là ai vậy? Cái gì mà thiếu phu nhân… các người nhầm người rồi phải không?" Bà nheo mắt chau mày nhìn cô gái lạ trước mặt.
Bà lúc này chính là nhìn thế nào cũng nhìn không ra được đây chính là ai, người mà Tống Dật Nhiên quen biết hầu như đều là người quen của bà, không ai mà bà lại không biết được, nhưng ở cô gái này có gì đó rất lạ, lại còn mới một lúc đã gọi Tống Dật Nhiên là thiếu phu nhân gì đó, rốt cuộc Tống Dật Nhiên sau lưng bà đã làm ra chuyện gì rồi, hay là do bọn họ bởi vì cái hẻm này có chút nhỏ, nhà lại san sát nhau nên nhầm nhà.
Mễ Giai Kỳ: "À… thất lễ rồi… bác gái, cháu là trợ lý của Lăng Tổng." Cô ấy dừng lại một lúc sau mới nhớ ra là bản thân còn chưa giới thiệu bản thân với người trước mặt, liền cười cười ngại ngùng nói lại.
Mễ Giai Kỳ: "Cháu đến để giúp thiếu phu nhân..." Cô nhìn thấy Tôn Mỹ không nói gì liền nghĩ là bà có thể đã hiểu liền muốn nói thêm mục đích mà bản thân đến đây.
Tôn Mỹ: "Lăng Tổng!" Tôn Mỹ đột nhiên nói ra lặp lại cái tên trong câu nói lúc trước đó đã qua của Mễ Giai Kỳ.
Tôn Mỹ im lặng nữa ngày rốt cuộc cũng nhận ra trong câu nói kia của Mễ Giai Kỳ có một cái tên rất quen thuộc, bà trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại cái tên này vài ba lần, sau đó lại không nhịn được mà nói ra ngoài suy nghĩ của bản thân.
Tôn Mỹ lúc này chỉ cầu mong là bản thân đã nghe nhầm cái gì đó, chỉ là bà quá nhạy cảm với cái danh từ kia, chỉ là bà dạo gần đây lo nghĩ về cái tên đó có chút nhiều nên mới nhanh như vậy mà nghe nhầm người khác nói ra, chính là như vậy đi.
Tôn Mỹ: "Cho tôi hỏi một chút… Lăng Tổng mà các người nói đến đây là...?" Nụ cười hiền hòa của bà luôn xuất hiện trên môi ngay từ ban đầu gần như đã biến mất, thay vào đó là gương mặt tái mét, trên trán còn không khỏi xuất hiện mấy giọt mồ hôi lạnh ngắt chạy xuống, sợ sệt hệt như là sắp phải đi đến âm tào địa phủ gặp quỷ ma không bằng, bà lên tiếng hỏi lại Mễ Giai Kỳ.
Mễ Giai Kỳ: "Là Lăng Tổng của Lăng thị Lăng Dục Thần." Cô không nhìn ra được nỗi lo lắng của Tôn Mỹ xuất phát từ đâu, hay là từ khi nào, cô chỉ nghe thấy bà hỏi như vậy, liền không nghĩ nhiều vừa cười cười vừa nói nói.
Tôn Mỹ: "Tống Dật Nhiên nó..." Có trời mới biết là hiện tại Tôn Mỹ bà phải giữ bình tĩnh thế nào mới không để bản thân gục ngã xuống sàn nhà.
Bà lúc ban đầu còn đang cố gắng trấn an bản thân là mình đã nghe nhầm, nhưng cho đến khi Mễ Giai Kỳ một lần nữa nhắc lại cái tên này trước mặt bà thì hệt như có ngàn kim châm đâm phải tim bà, hai chân bủng rủng như thể chẳng còn có thể đứng nổi. Bà phải nắm chặt tay trên thành cửa ra vào mới có thể trụ vững.