Chương 2: Trái tim bằng tiền.

Lão Lý là khách quen ở đây, ông là một người họ hàng xa với ông chủ của cái quán ăn này, chỉ là vô tình một lần đi đến đây, nghe nói ông chủ quán là người quen nên vào ăn.

Đối với một người từ trung tâm thành phố kia vào khu này, thì giá cả của quán ăn nơi cô đang làm cũng không xem là quá đắt, còn có thể sau khi ăn xong đi dạo xung quanh nơi này, vừa nhộn nhịp, vừa không có khói bụi xe ô tô như trung tâm thành phố.

Tống Dật Nhiên: "Kênh kinh tế đúng không ạ?" Cô cầm lấy cái điều khiển trên tay bấm lấy cái nút đỏ nhỏ trên điều khiển, tivi nhanh chóng mở lên, sau đó bấm hai cái khác, kênh kinh tế lúc này vừa khéo là đang đưa tin, không sớm cũng không trễ.

Khách Hàng: "Đúng rồi...cảm ơn nhé!" Lão Lý vui mừng đến híp cả mắt, đáp lại một câu "Cảm ơn!"

Tống Dật Nhiên: "Không có gì, đây là trách nhiệm của cháu ạ!" Tống Dật Nhiên theo đà cầm lấy điều khiển đi vào trong quầy thức ăn, giờ này đã qua giờ ăn sáng, trong quán tính luôn cả Dật Nhiên cô cùng dì Vương thì cũng chỉ có mười người, quán ăn vốn dĩ không khó có thể nhận ra vào giờ này cũng chẳng còn ai lui tới.

Tống Dật Nhiên không đứng bên ngoài nữa, cô đứng bên trong cái lòng kia xắn tay áo rửa bát giúp dì Vương.

Dì Vương: "Ê cháu cứ ngồi nghỉ đi, chỉ có mấy cái bát dì làm là được rồi!" Dì gạt tay của Tống Dật Nhiên để sang một bên.

Tay của cô còn chưa chạm vào nước xà phòng đã bị đuổi đi.

Tống Dật Nhiên: "Vậy...vậy cháu ra lau bàn ăn trước đã." Cô duỗi thẳng lại tay áo.

Dì Vương: "Ây da không cần thiết phải lau nữa đâu." Bà cả mặt đau khổ khuyên ngăn Tống Dật Nhiên, chính bởi vì cô hiện tại chẳng khác gì đang tốn thời gian vào mấy cái chuyện vô ích vậy, bụi ở trên cái bàn đó còn chưa vương lại đã bị Tống Dật Nhiên cô lau qua lau lại gần chục lần, vậy mà lúc này còn muốn lau thêm.

Dì Vương: "Tính luôn lúc nãy, cháu đã lau qua năm lần rồi!" Bà vừa rửa qua hai cái chén nhỏ, vừa ngẩng đầu lên nói chuyện với Tống Dật Nhiên.

Tống Dật Nhiên: "Cháu chỉ sợ ông chủ mà đến..." Cô nhìn người phụ nữ trước mặt lo lắng cho cô mà khó xử nói lại.

Dì Vương: "Không thể hiểu nổi, lão già đó bắt cháu lau thêm vài lần nữa thì sẽ có thêm khách vào sao? Tất nhiên là không rồi, đã vậy, sau lão không giảm giá một chút, như vậy xem ra còn có kết quả tốt hơn một chút."



Tống Dật Nhiên: "..." Cô cầm lấy khăn lau, đứng một chỗ chỉ có thể nghe dì Vương than vãn cũng không biết là nên nói cái gì thì mới đúng, thật ra nếu muốn lão chủ quán giảm tiền, cô thà tin vào việc lau bàn thì khách sẽ vào.

Ở bên ngoài, lúc này, bản tin kinh tế vẫn còn đang phát, giọng nói của biên tập viên truyền hình luôn rất dễ nghe và truyền được không ít cảm hứng cho người xem. Hôm nay là một biên tập viên nam, người này đang nói về sự tranh chấp và đấu tranh gay gắt giữa các tập đoàn lớn nhỏ khác nhau đang phát triển ở Thành Phố Thanh Long những năm gần đây.

"Dạo gần đây sự tranh giành về các dự án lớn nhỏ trong mặt bằng của thành phố vẫn còn chưa suy giảm, vậy mà lại xuất hiện thêm nhiều vấn đề khác, các gia tốc lớn nhỏ đang bắt đầu nhắm đến mở rộng phạm vi hoạt động, tiêu biểu trong đó là Trịnh Thị đang dần phát triển. Gia tộc này sau khi sáp nhập vào Lăng Thị thì càng không khó để nhận ra là đang dần phát triển lớn mạnh hơn. Chủ tịch tập đoàn Lăng thị, Lăng đại thiếu gia bệnh tình gần đây được chẩn đoán khó mà suy giảm, thay vào đó Lăng nhị thiếu gia Lăng Dục Thần không ngừng tạo nên nhiều thành tích nổi trội, không có ít tin đồn nói rằng người thừa kế Lăng Thị có nguy cơ sẽ thay đổi. Tin tức này càng làm cho các gia tộc khác thừa cơ lấn tới, thừa dịp tập đoàn lớn nhất cả nước này đang trong đà không chủ bơ vơ mà tiến tới chèn ép thương mại, nhưng vì Lăng Thị vừa sáp nhập với Trịnh Thị nên đã mang cho bọn họ không ít tài nguyên, vừa mở rộng thương mại trong nước, vừa thương mại quốc tế, có thể nói khó lòng lay chuyển. Các công ty khác trong nội bàn cả nước cũng đang không ngừng liên kết muốn lật đổ Lăng Thị, thương trường như chiến trường, thắng thua thế nào còn chưa biết được, chúng tôi sẽ cập nhật tin tức của sự việc nói trên vào bản tin tiếp theo, cảm ơn quý vị đã lắng nghe, bản tin kinh tế do..."

Bản tin kinh tế phát sóng hồi lâu rốt cuộc cũng đã chịu kết thúc. Trên bản tin người đàn ông trẻ tuổi ngồi đài nói bao nhiêu là thông tin, một loạt mấy cái tên tuổi sôi nổi gần đây, nhưng chủ yếu vẫn là những nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng đối với người giàu ở bên ngoài trung tâm thành phố kia, một chút Tống Dật Nhiên cũng không hiểu, mấy cái tên xa lạ giống như cơn gió nhẹ nhàng đến rồi qua đi, không có động lại chút gì.

Tống Dật Nhiên theo học ngành y, tốt nghiệp đã hai năm, nhưng ngoài công việc làm thêm ở quán ăn này, cô chỉ có làm thêm ở một thư viện lớn trong nội bàn thành phố Thanh Long.

Kiến thức y học một chữ cũng chưa từng được vận dụng qua, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối hay tự hỏi lại vì sao bản thân cô khi đó lại cố chấp chạy theo cái ngành nghề này, vừa tốn kém, vừa mệt mỏi, học sáu năm ra trường tốt nghiệp hai năm, một công việc ổn định cũng không có.

Tống Dật Nhiên cô so với cái khu nhỏ này cũng xem như tồi tệ chỉ có hơn chứ không có kém, nhưng cô thích nó. Lúc ban đầu vì bệnh viện kết luận cái chết của cha cô quá đột ngột, bị kích động mà quyết tâm phải học bác sĩ, nhưng sau này cô mới nhận ra ngành nghề này vốn dĩ đức cao vọng trọng, thiêng liêng không gì sánh bằng, nên càng lúc càng yêu thích, học hành cũng càng lúc càng hăng say, đến cả tấm bằng tốt nghiệp cũng là loại xuất sắc.

Những tưởng sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được một xuất bước chân vào cái bệnh viện nào đó trong hoặc ngoài thành phố, nhưng sau đó cô mới bất tri bất giác cảm nhận được, những gì cô được dạy trên lớp có chút sai lệch, trong tim con người không hề làm bằng "Máu thịt", trái tim của bọn họ đều được làm bằng "Tiền".

Không có tiền đến thở cũng có chút khó khăn là như vậy. Hai năm nay Tống Dật Nhiên mỗi khi làm thêm về đến nhà, dù là tối muộn, cô cũng sẽ dành ra chút thời gian tìm kiếm thêm việc làm khác, có thể ổn định một chút, nhưng thật ra thì kỳ vọng nhiều thất vọng càng lớn, việc làm thì rất khó kiếm, chỉ cần đυ.ng vào tiền thì rất khó tìm.

Hôm nay là chủ nhật, thư viện trong thành phố không mở cửa, Tống Dật Nhiên sau giờ làm thì một mình lang thang trên đường về nhà.

Căn nhà nhỏ của cô và mẹ ở trên một con hẻm nhỏ dẫn đến gần khu ổ chuột, thi thoảng mùi hôi thối bốc lên một chút cô gần như có chút quen thuộc, nhưng vì mấy loại thuốc trừ sâu ở gần đó cũng bốc mùi nên Tống Dật Nhiên có nheo mắt lấy tay che mũi sau đó bước nhanh qua.

Cổng nhà của cô làm bằng sắt cũ, căn nhà này là do cô thuê, từ rất lâu trước đó, mọi thứ cũ nát rỉ sét gần hết, mấy vết sơn trên tường nhà cũng bong tróc loang lổ khó coi, nhưng biết làm sao được, chỗ này quá rẻ, cô thì lại không có tiền, đành phải thuê nó, bên ngoài nhìn tồi tàn là như vậy, nhưng bên trong cũng không xem là quá tệ hại.

Tống Dật Nhiên có một suy nghĩ, chỉ cần là thứ cô không nhìn thấy quá nhiều thì cô sẽ không phải quá lo lắng cho nó, ví như cái cổng rỉ sét ngoài kia cô chỉ cần đi nhanh qua nó không cần đứng nhìn quá lâu, tức khắc sẽ không cảm thấy nó xấu, chỉ cần không cảm thấy xấu, thì cô sẽ không tốn tiền làm một cái cửa mới.



Hay ví như nội thất bên trong căn nhà này, tường nhà sạch kin kít, bàn ghế, tủ đồ, tivi một cái cũng không thiếu, là bởi vì cô phải sinh hoạt rất nhiều trong nhà nên khi cảm thấy cái gì không tốt Tống Dật Nhiên sẽ mua lại cái đó.

Mẹ Tống lúc này đang ở bên trong nấu thức ăn, Tôn Mỹ bận bịu luôn tay luôn chân chuẩn bị thức ăn. Tống Dật Nhiên vào nhà, cởi giày bỏ lên kệ sau đó đóng chặt cửa lại, đi đến bên cửa phòng bếp, gọi mẹ.

Tống Dật Nhiên: "Mẹ...thơm thật nha!" Cô người còn chưa bước vào cửa đã nói vọng vào với giọng nói thanh thoát.

Tôn Mỹ: "Đương nhiên là thơm rồi, là thịt bò xào với ớt xanh." Bà nghe thấy giọng nói này liền tươi cười, bà lúc nảy còn mệt mỏi, lấy tay quệt đi chút mồ hôi lắm tắm trên trán, vậy mà lúc Tống Dật Nhiên xuất hiện trước mặt thì lại tươi cười như không có gì.

Tôn Mỹ là mẹ của Dật Nhiên, gia đình nhỏ này nếu không phải trụ cột chính là cha cô đột ngột qua đời trong lúc làm việc thì có đánh chết bà cũng không để cho Dật Nhiên ra ngoài làm việc lao động tay chân cực khổ thể này.

Nhưng còn biết làm thế nào được, Tôn Mỹ từ lúc chồng mất, bà cũng vì lo cho Tống Dật Nhiên ăn học mà bị tai nạn lao động làm cho cột sống đã không có mạnh khỏe như trước, làm việc nặng một chút đã không còn chịu nổi.

Sau khi cô tốt nghiệp, bà cũng thôi không đi làm, nghe theo lời cô ở nhà chăm chút cho căn nhà nhỏ này. Tống Dật Nhiên vì vậy mà không có ngày nghỉ, hằng ngày đều là tám đến mười tiếng đồng hồ làm việc không có giờ nghỉ ngơi, chỉ có chủ nhật thì thư viện đóng cửa nên cô mới có một hôm không làm việc có thể về sớm một chút.

Nhìn thấy con gái bà mới hai mươi mấy tuổi đã phải lao tâm, lao lực như vậy, người làm mẹ như bà cũng không chịu được, chỉ có thể khuyên cô bớt việc một chút.

Tống Dật Nhiên: "Woa còn có cả thịt bò thật này!" Cô chạy nhanh đến chảo thịt bò lớn trước mặt mà không khỏi cảm thán, đuôi mắt cong lên khóe miệng cười sắp đến mang tai vì thích thú.

Tôn Mỹ: "Con yên tâm, là do trước đó chúng ta ăn uống đều tiêu có chút ít, nên cuối tháng mẹ mới mua nó đấy, đảm bảo không thiếu một xu." Bà nhìn thấy cô thích thú cũng nói thêm. Cái mà bà lo sợ nhất là khi Tống Dật Nhiên nhìn thấy bà ăn uống kham khổ sẽ lại điên cuồng chạy đi tìm việc làm khác.

Tống Dật Nhiên: "Không sao, mẹ muốn ăn gì thì cứ mua, hôm nay con lại có tiền rồi." Cô nghe bà nói như thế liền nghĩ ngay đến trọng điểm kia, "Tiền" cô lúc này đã xem như có thể không còn lo lắng nhiều như trước nữa.

Dật Nhiên đã sớm tìm ra được một công việc mới, cho đến hôm nay cũng đã làm được vài tháng, thử việc cũng đã thử qua, tiền lương tháng này lúc nãy đã có người mang đến quán cho cô.

Tiền lương ở chỗ làm này cao hơn quán ăn gấp đôi, chỉ cần bốn tiếng mỗi ngày một tháng đã đủ cho cô và Tôn mỹ trả luôn cả tiền ăn và tiền nhà, nhưng vì tính chất công việc bảo mật nên mới đành lòng không thể nói ra với Tôn Mỹ.