Sáu năm sau.
"Dạ Hoa ngoan, mau vào lấy cặp đi học thôi!"
"Nào, mẹ bế Uyển Minh nhé!"
Châu Uyển Đồng vui vẻ sửa soạn quần áo cho hai đứa trẻ nhỏ chỉ cao đến bắp đùi của cô.
Khiêm Dạ Hoa - con trai lớn của cô, năm nay vừa tròn sáu tuổi, đã vào lớp một rồi. Còn bé gái xinh xắn đằng kia là Khiêm Uyển Minh, chỉ mới bốn tuổi, còn đang học mẫu giáo. Dì Liêu và cô vừa cho chúng ăn sáng, bây giờ đến giờ đi học rồi.
Khiêm Dạ Hiên xuống lầu, đưa tay chỉnh chiếc cà vạt màu đen trên cổ, tiến tới gần hai đứa trẻ kia, quỳ thấp xuống trước mặt. Anh cười, xoa đầu chúng mà nói:
"Bảo bảo ngoan, ba đưa các con đi học nhé!"
Uyển Minh đưa bàn tay tí hon nắm chặt vào tay anh, vui vẻ bước đi. Dạ Hoa đeo cặp theo sau, bước chân nhỏ nhắn đáng yêu.
Châu Uyển Đồng mở cửa xe, bế Uyển Minh ngồi vào trong, sau đó quay sang nói với anh:
"Anh đi làm vui vẻ nhé!"
Khiêm Dạ Hiên mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô một cái, dịu giọng nói:
"Anh đi đây, trưa nay sẽ về ăn cơm cùng em."
Hai người cưới nhau được sáu năm nhưng vẫn giữ tình cảm mặn nồng như ngày đầu. Sáng nào cũng hôn tạm biệt, đến tối lại hôn chúc ngủ ngon, ngày này qua tháng nọ, hạnh phúc ấm êm.
Khiêm Dạ Hiên đã ngót nghét ba mươi tuổi rồi, không còn trẻ trung nữa nhưng không hiểu sao, nét điển trai trên mặt anh không hề phai nhạt đi chút nào, tuổi tác đối với anh giống như một loại khí chất, khiến anh càng ngày càng mang dáng vẻ phong lưu, trải đời.
Công việc làm ăn của anh rất phát triển. Nhiều năm gần đây, công ty liên tục gặt hái được nhiều thành công, cả trong nước lẫn quốc tế, danh tiếng vang xa.
Châu Uyển Đồng mở một tiệm hoa nhỏ gần nhà, hằng ngày chăm sóc, tưới hoa. Cô rất khéo tay, gói hoa rất đẹp, cho nên vào dịp lễ quan trọng, cửa hàng lúc nào cũng đông đúc.
Buổi trưa, cô ghé về nhà để nấu nướng cùng dì Liêu. Dì đã lớn tuổi rồi, làm nhiều quá không tốt cho sức khỏe. Châu Uyển Đồng định cho dì nghỉ, nhưng nghĩ lại tiếc nên thôi. Dù sao thì dì Liêu cũng gắn bó với cô nhiều năm rồi, tình cảm có chút sâu đậm.
Hai đứa bé trưa nay ở lại trường, cho nên trong nhà chỉ có ba người mà thôi. Khiêm Dạ Hiên vừa về nhà sau cuộc họp cổ đông, đang tắm rửa ở bên trong. Lúc anh vừa tắm xong, đúng lúc có Tiêu An ghé qua. Cậu ta vẫn xởi lởi như ngày nào, tính tình cũng bốc đồng và trẻ con như thế, có điều, giờ đã tìm được một người khiến cậu ta cam tâm tình nguyện lo lắng cho tương lai rồi.
Tiêu An nhìn thấy anh thì liền lên tiếng:
"Ai da, lâu quá không gặp. Cậu vẫn khỏe đấy chứ?"
"Chưa chết được."
Anh trả lời, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn. Nhiều năm qua, anh vẫn vậy. Đối với người ngoài, nói ít bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, đến cả Tiêu An cũng chịu sự lạnh lùng này của anh đến quen rồi. Cậu ta cười, kéo ghế ngồi bên cạnh, nói:
"Tháng sau tôi cưới rồi, sang gửi thiệp mời cho cậu."
Cô nghe nói Tiêu An sắp cười thì mừng vui ra mặt, bèn lên tiếng:
"Thật sao? Nhanh thật đấy!"
Tiêu An xua tay, đáp lại:
"Không nhanh đâu. Không cưới sớm, cô ấy chạy mất thì sao?"
Châu Uyển Đồng mỉm cười. Hóa ra, cậu ta không trăng hoa đến thế. Đến cuối cùng, vẫn sẽ có người phù hợp với mình mà thôi.
Cô quay sang nhìn anh, thấy Khiêm Dạ Hiên khẽ cong môi, vẽ nên một nụ cười rất nhẹ.
"Biết là tốt. Con gái người ta không chờ cậu đâu."
Nói rồi, anh lại ngước mắt nhìn cô. Cả hai đối mặt, bất giác mỉm cười. Tiêu An ở lại ăn cơm cùng hai người, tìm vài chuyện tán gẫu. Đến tận một giờ chiều, cậu ta mới chịu ra về.
Châu Uyển Đồng dọn dẹp xong mới vào phòng nghỉ ngơi, thấy anh đang đứng ở cửa sổ lớn trong phòng, hai tay tùy tiện đút vào túi, mặt suy tư. Cô bước tới gần, theo ánh mắt của anh mà nhìn ra xa xăm, lên tiếng:
"Sao thế ông xã?"
Khiêm Dạ Hiên liền xoay đầu nhìn cô, nghe thấy giọng điệu đầy thâm tình kia, đôi mắt liền sáng rực. Anh vòng tay ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc thơm hương hoa, khẽ nói:
"Sắp tới kỉ niệm ngày cưới rồi, chúng ta cùng đi du lịch nhé? Được không bà xã?"
Khiêm Dạ Hiên bình thường rất thích nghe cô gọi là "ông xã", lại càng thích gọi cô là "bà xã", nghe vô cùng thân mật.
Cô vùi đầu vào lòng anh, nhẹ giọng đáp lại:
"Còn Dạ Hoa và Uyển Minh thì sao?"
"Dì Liêu chăm được."
Nói rồi, anh lại siết chặt tay thêm một chút.
"Chúng chiếm dụng em quá lâu. Bây chúng giờ lớn cả rồi, em mau quay về với anh đi."
Cô bật cười, vỗ nhẹ lên lưng anh, hỏi:
"Chẳng phải em vẫn luôn ở đây sao?"
Khiêm Dạ Hiên thở dài, xoa xoa bờ vai trần nhẵn mịn của cô, lên tiếng, giọng điệu có chút uất ức.
"Em cứ phải chăm chúng suốt, còn anh thì sao? Bà xã, anh cũng cần chăm sóc."
Khiêm Dạ Hiên dụi đầu vào cần cổ của cô, tựa như một đứa trẻ đang làm nũng vậy. Đáng yêu chết mất!
Châu Uyển Đồng đưa hai tay ôm má anh, chu miệng nói:
"Em biết rồi, ông xã."
Cô nhón chân hôn lên môi anh, một cái hôn thật dài. Khiêm Dạ Hiên cong môi cười, đưa tay vòng ra sau gáy, ghì chặt lại. Hai người say sưa hôn nhau, đến khi cô không còn đứng vững nữa, đầu óc mơ màng mới chợt nhận ra bản thân đã ở trên giường từ lúc nào.
Anh thuận tay kéo rèm lại, cả căn phòng lớn bỗng chốc chìm trong bóng tối.
"Bảo bối, "vận động" một lát đi!"
Cô xấu hổ rúc đầu vào trong chăn, nói lí nhí:
"Buổi chiều em còn phải mở cửa hàng nữa!"
"Anh nuôi em được."
Cả hai quấn quýt không rời, thân thể dính lấy nhau khiến cả căn phòng đều mang hương vị hoan ái.
Đến khi cô mệt đến lả người, cũng không biết là làm bao nhiêu lâu, từ từ thϊếp đi. Khiêm Dạ Hiên ôm cô trong lòng, khẽ thì thầm:
"Cảm ơn em vì đã yêu anh!"
Châu Uyển Đồng hai mắt nhắm chặt, trong vô thức choàng tay qua ôm lấy anh, mỉm cười.