Thấy anh ngừng lại giây lát, Trịnh Hâm Đình cười nhẹ, vén mái tóc dài ra sau tai, từ từ tiến lại gần.
“Sao thế? Mới đây mà đã quên em rồi à?”
Khiêm Dạ Hiên thu lại tầm mắt, đóng tập tài liệu trên tay rồi quăng sang bên cạnh. Anh dựa người ra phía sau, hai tay đan vào nhau đặt lên thành ghế, nhếch mày nói:
“Về rồi thì đến đây làm gì?”
Trịnh Hâm Đình tiến thêm vài bước nữa, chống hai tay lên bàn, đôi mắt mơ màng nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai của anh, giọng điệu mê hoặc:
“Nhớ anh nên tới, không được sao?”
Anh cười khẩy một tiếng, đáy mắt lạnh tanh, không chút cảm xúc, thiếu chút nữa đã có thể gϊếŧ chết người đối diện rồi. Trịnh Hâm Đình đá lông nheo, nói:
“Đi ăn thôi, em đói rồi.”
“Kính Phong, tiễn khách!”
Anh nhấn nút trên điện thoại bàn, gọi Kính Phong đến. Cô ta nghe thấy thì hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp, tao nhã thường thấy, cười thật tươi với anh, nói:
“Anh càng lạnh lùng, em càng muốn bám thật chặt. Vậy thôi, em đi trước nhé!”
Trịnh Hâm Đình đeo kính lên, hất nhẹ mái tóc màu hạt dẻ ra sau, sải bước ra cửa. Mặt anh không biểu lộ chút cảm xúc gì, lại nghiêm túc làm việc.
Trịnh Hâm Đình này thật sự không đơn giản như những cô gái vẫn thường vây xung quanh anh. Cô ta từ nhỏ đã sống ở Canada, tiếp nhận văn hóa phương Tây cho nên rất phóng khoáng, học vấn cũng không phải dạng vừa. Cô ta chính là mẫu người điển hình cho đám con gái nhà giàu có sắc có tài, lại biết cách cư xử với mọi người xung quanh nên được rất nhiều người quý mến. Thế nhưng, khẩu phật tâm xà không phải là nói đùa...
Trịnh Hâm Đình trở về căn hộ cao cấp mà ba mẹ mua tặng ở trung tâm thành phố, đem đồ đạc sắp xếp ngăn nắp, sau đó gọi thêm một người giúp việc đến dọn dẹp và nấu nướng. Buổi chiều, cô ta đi mua sắm. Chọn đồ không cần nhìn giá, đúng là đặc quyền của tiểu thư đài các, còn đặc biệt mua quà để đến thăm Trương Hứa. Trịnh Hâm Đình vừa ra khỏi trung tâm mua sắm đã về nhà sửa soạn, ăn mặc, trang điểm thật đẹp rồi lên xe, chạy thẳng đến Trương gia.
Trương Hứa đúng lúc đang ở nhà để chuẩn bị cho chuyến công tác ngày mai, thư thả ngồi đọc tạp chí kinh tế trên sofa. Trịnh Hâm Đình bước xuống, chỉnh lại váy áo, sau đó đàng hoàng bước vào trong.
“Ông chủ, có người đến thăm ạ.”
Trương Hứa ngước mắt lên nhìn, bắt gặp gương mặt xinh đẹp đến nao lòng của Trịnh Hâm Đình thì gấp tạp chí trên tay lại, hỏi:
“Cô là?”
Cô ta cười tươi, lịch sự đáp:
“Chào bác, cháu là Trịnh Hâm Đình, bạn của Dạ Hiên.”
Trương Hứa hơi nhíu mày, thầm đánh giá người phụ nữ trước mặt. Cô ta gọi anh là Dạ Hiên, chứng tỏ quan hệ không tồi, nếu không muốn nói là cực kì thân thiết. Vậy mà chưa từng nghe Khiêm Dạ Hiên nói về người tên Trịnh Hâm Đình cho nên Trương Hứa còn chút nghi ngờ. Nhưng mà, ông ta vẫn mỉm cười mời cô ngồi, hàn huyên vài câu.
Châu Uyển Đồng bê từ trong bếp ra ly nước trái cây, đặt trước mặt Trịnh Hâm Đình. Cô ta khẽ liếc cô một cái nhưng không phát hiện gì đặc biệt nên dời mắt, tiếp tục trò chuyện với Trương Hứa. Cô vào bếp, lâu lâu lại ngước nhìn ra, thầm nghĩ:
“Người phụ nữ này thật xinh đẹp, lại còn có khí chất như vậy.”
Dì Liêu ở bên cạnh cũng nhìn ra, cười cười, nói với cô:
“Cháu có nghe gì không? Khi nãy cô gái kia bảo mình là bạn của cậu chủ, chắc chắn là bạn gái rồi.”
Dì Liêu cười tít mắt, không hề để ý đến vẻ mặt khó coi của Châu Uyển Đồng. Đáy mắt cô thoáng buồn. Đúng là chỉ có người như vậy mới xứng với anh...
Tiếng xe hơi ở ngoài mỗi lúc một to, đoán chừng đã đỗ ngay trước sân rồi. Cô vội vã chạy ra, đúng là anh đã về. Châu Uyển Đồng cố nặn ra một nụ cười mếu xệch để chào anh. Khiêm Dạ Hiên loáng thoáng nghe tiếng cười nói bên trong, hàng mày kiếm hơi nhíu lại, hỏi:
“Có khách?”
Châu Uyển Đồng nhìn vào bên trong, ngập ngừng nói:
“Vâng, là Trịnh tiểu thư.”
Nghe đến cái tên này, mặt anh tối sầm lại, toàn thân toát ra hơi lạnh khiến người ta không rét mà run. Cô khẽ nhìn anh, cố tìm ra ý nghĩ hiện tại của người đàn ông đẹp đến mức vô thực kia. Anh không nói không rằng, bước thẳng vào nhà. Trịnh Hâm Đình vừa thấy anh, nụ cười trên môi lại càng tươi hơn. Cô ta liền đứng dậy, nói:
“Anh đã về rồi sao?”
Khiêm Dạ Hiên không thèm liếc cô ta cái nào, đi liền một mạch lên trên lầu. Gương mặt của Trịnh Hâm Đình hơi cứng lại, nụ cười cũng trở nên gượng gạo hơn. Trương Hứa lên tiếng phá tan bầu không khí khó chịu này:
“Tính tình nó là như vậy, cháu cũng biết rồi, đừng bận tâm làm gì. Vào ăn cơm cho vui nhé!”
Trương Hứa ra lệnh cho quản gia bên cạnh lên gọi anh xuống ăn cơm. Khiêm Dạ Hiên vẫn ở lì trong phòng, không thèm nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Khong chờ được anh, hai người bên dưới bèn ăn trước. Trương Hứa có vẻ rất hài lòng với Trịnh Hâm Đình, không chỉ bởi ngoại hình mà còn vì cả gia thế nữa. Nhà họ Trịnh tuy không lăn lội trong thế giới ngầm nhưng có quyền lực rất lớn, lại quen biết nhiều vị lãnh đạo cấp cao, công việc làm ăn cũng rất tốt, nếu như có thể liên hôn thì chẳng khác nào “hổ mọc thêm cánh”.
Châu Uyển Đồng ở trong bếp, khẽ thở dài vài tiếng, khóe mắt buồn rười rượi.