- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Vì Em Mà Sống
- Chương 10
Vì Em Mà Sống
Chương 10
Gần đây, ngoại trừ ngủ gục trong lớp, đa phần chính là trốn ra ngoài, lượn vòng vòng quanh mấy phòng học. Rỗi hơi không mục đích? Kỳ thật là lấy vải che mắt Thánh, bước chân cuối cùng sẽ dừng lại ở nơi nào đó rồi không chịu di động nữa. Đấy là khoảng thời gian Vũ dạy trong lớp 1, 2, 4; và cũng không phải trúng mấy tiết Âm nhạc hay Thể dục mà tôi yêu thích.
Ôm gối ngồi dưới sàn đá cẩm thạch bên dãy lầu đối diện, dãy lầu này bình thường không có người lui tới. Tôi có thể yên tâm ngồi đây, thông qua khe hở giữa những thanh lan can bằng hợp kim nhôm trộm nhìn thân ảnh nọ dưới phòng học ở lầu bốn đối diện. Tôi biết nàng đang giảng 《 Cá là thứ tôi muốn 》. Làm giáo viên thật không dễ dàng, cùng một ngày, mỗi bài đều phải giảng tới giảng lui không biết mệt mỏi.
《 Cá là thứ tôi muốn 》 trước hết giảng ở lớp 1, sau đó là lớp 4, rồi lớp 2. Lớp 3 của tôi thì chưa giảng, tiết tiếp theo sẽ là tiết Ngữ văn. Vừa rồi giảng ở lớp 2 một lần, lát nữa phải ở lớp 3 giảng lần nữa? Sẽ mệt không? Kiến thức lặp đi lặp lại, có mệt mỏi không? Sẽ có một ngày không thể chịu nổi mà bỏ mặt xua tay không?
Nhìn các bạn trong lớp 2, mỗi một bạn đều chăm chú lắng nghe, tôi bỗng dưng có một cảm giác thỏa mãn, không, phải nói là tự hào. Bao tử giống như đang bắn pháo hoa, tâm tình đặc biệt tốt. Không hổ danh là Vũ, tất cả mọi người đều rất thích tiết học của nàng. Trong mắt tôi, nàng là giáo viên dạy Văn giỏi nhất trường. Nàng là một cô giáo tốt, nàng nhiệt tình với công việc, còn nghiêm túc, cẩn thận, có tinh thần trách nhiệm và hết sức chu đáo nữa. Ngắm nàng đứng lớp là một loại hưởng thụ.
Thời gian vụt cái trôi qua, còn chưa ý thức được thời gian, chuông chuyển tiết đã vang lên. Vẫn còn ngồi một đống dưới sàn, ngây ngô cười. Cô gái này, tôi nghĩ tôi thật sự đã thích nàng.
"Rinh rinh rinh..." Chuông reo.
"Tiêu rồi..." Tôi líu quíu kêu thảm một tiếng, lật đật đứng lên, chạy ù về lớp, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Đần quá, chạy mau a~, vào lớp, là tiết Ngữ văn."
"Thẩm Hi? Em chạy đi đâu đó?" Tôi lao xuống lầu, cuống cuồng đâm về phía phòng học, mới vừa xuống lầu bốn, quẹo trái, định tiếp tục chạy, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc. Thắng lại. Quay đầu. Quả nhiên là nàng, Vũ.
"Dạ, về lớp. Em chạy về lớp. Hề hề." Tôi ngượng ngùng gãi đầu giải thích. Đột nhiên nghĩ, Vũ thường vào lớp sớm, sao hôm nay đi chậm dữ vậy, còn thong thả nữa, không phải chuông đã reng rồi sao?
Đoán chừng Vũ nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của tôi, nên cười một cái. Có thể thấy được tôi có bao nhiêu choáng váng. Bỗng nhiên lại thấy nàng nghiêm túc:
"Hồi nãy là tiếng chuông báo hiệu bài thể dục giữa giờ, em không biết? Chẳng lẽ từ trước tới giờ em chưa từng tập?"
"Á?" Đột nhiên bị nàng hỏi, tôi không biết trả lời thế nào. Trên thực tế, tôi trốn học, ngủ, trong ấn tượng chưa từng biết tới khái niệm thể dục giữa giờ.
"Á cái gì mà á? Em lại cúp cua phải không?" Vẻ mặt tức giận của nàng thiệt là đáng yêu. Tôi cúi đầu, đỏ mặt, không biết có phải vì sự dễ thương của nàng làm tôi đỏ mặt hay không. Bởi tôi nghĩ, nếu nàng biết tôi trốn học chỉ vì muốn ngắm nàng nhiều hơn một chút, nàng sẽ biểu hiện như thế nào? Sẽ dỗi sao? Hình như ý nghĩ có điểm kỳ cục, tóm lại là, tôi đỏ mặt.
"Lần sau không được cúp nữa, biết chưa?" Nàng mỉm cười, nói.
"Ớ, cái này hả. Không được nha. Rất nhiều tiết, rất nhiều cách dạy không phù hợp với em. Không phải bây giờ nhà nước đang tổng khởi xướng phương pháp vận dụng phù hợp sao? Học trò cũng thế cả, phải tùy theo khả năng tới đâu mà dạy. Cô nói đúng không?" Tôi lè lưỡi nhìn nàng, rồi chỉ chỉ phòng học, nói tiếp: "Mau vào lớp thôi, không thảo luận nữa, cùng đi nha?" Nói xong lập tức tiến lên kéo nàng đi. Thời khắc kéo tay nàng, tim thật sự suýt nhảy tới cuống họng. Khẩn trương, chưa bao giờ từng khẩn trương quá như thế. Còn phải diễn điệu bộ hết sức tự nhiên, bản thân cũng cảm thấy mình đúng là đồ đạo đức giả. Càng chạy càng nhanh. Căng thẳng...
"Ây, em, đứa nhỏ này. Đừng kéo nữa, đi từ từ thôi, có nghe không?" Vũ dùng bàn tay cầm sách cốc lên đầu tôi một cái, chả đau tí nào.
"Ai u, tui bị thương, đau quá à. Cô giáo bạo hành học sinh! Bớ làng nước mau tới coi nè!" Tôi ngồi xổm xuống, hai tay chụm đầu, giả bộ đau, la ầm lên cho Vũ nghe.
"Hứ..." Nàng nghe tiếng tôi, hừ một tiếng, không thèm dừng lại, sau đó cười đắc ý, đi luôn.
Bỏ lại tôi một mình dưới đất, y như con ngu. Trời ạ, mình cũng nói mình là con ngu, tôi có bị ngu không?
Lật đật đứng dậy, vèo, chạy tới sau lưng quý cô đằng kia, chợt nghe nàng đang ngâm nga một nhạc khúc, yêu đời lắm, tôi cũng yêu đời lạ lùng. Không có nguyên do, đột nhiên cả người lâng lâng thế không biết. Hương vị của hạnh phúc có vị ngọt.
Vào phòng học, quả nhiên mọi người đang tập thể dục giữa giờ. Bài tập này, tôi thật không dám khen tặng, quá choáng, mỗi một người trong lớp đứng ở đó xoay xoay đầu, vung vung chân, đứa nào cũng giống y đồ ngốc. Khi trở về chỗ ngồi, tôi liền nói với A Văn ở bàn trước:
"A Văn này, tôi không nghĩ tới, tôi thật sự không nghĩ tới."
"Không nghĩ tới? Không nghĩ tới cái gì?" A Văn bị tôi làm hiếu kỳ, nhỏ ngừng tập, quay xuống hỏi tôi.
"Tôi không nghĩ tới, khi cậu tập cái bài thể dục giữa giờ đó nhìn ngu vô cùng. Ha ha ha ha..." Tôi cười ngửa tới ngửa lui một cách bỉ ổi.
"Thẩm... Hi..." A Văn nổi giận nghiến răng trông càng tiếu lâm.
Bây giờ tâm tình của tôi rất tốt, nhìn cái gì cũng thấy buồn cười, tất cả đều đẹp tuyệt. Nhưng tôi lại nhãng qua một thứ. Khi Lý Bình nhìn thấy nét mặt sáng lạn của tôi lúc tôi lẽo đẽo theo Vũ vào lớp, trong mắt nhỏ hiện lên sự đố kị và phẫn nộ khó hiểu.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Vì Em Mà Sống
- Chương 10