Thẩm Trường Mi xuống xe, cô phát hiện lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi.
Thẩm Trường Mi đi vào trong thang máy, gọi lại cho Dương Thiệu nhưng anh ta không nghe máy, tiếp tục gọi vẫn không có người nghe. Thẩm Trường Mi thở dài, dựa người lên trên tường.
Cô nhìn bản thân phản chiếu trên bức tường, trong lòng đang có một âm thanh chất vấn: Thẩm Trường Mi! Mày vẫn còn lá gan giẫm lại vết xe đổ đó một lần nữa sao?
Có sao?
Thẩm Trường Mi nhìn bản thân ở trong gương tự giễu chính mình. Cố chấp ương ngạnh không màng đến kết quả chỉ một lần đó thôi là quá đủ rồi! Cô không còn can đảm nữa, cũng không còn khả năng chịu đựng được kết quả của việc giẫm lại vết xe đổ đó nữa!
Cô đi tắm, từ phòng tắm đi ra ngoài, nhận được điện thoại của đồng nghiệp gọi đến hỏi cô thế nào rồi. Thẩm Trường Mi chỉ nói bị dị ứng, uống thuốc xong cũng không còn gì đáng ngại nữa. Đồng nghiệp dặn dò cô thêm mấy câu, sau đó ngắt điện thoại.
Thẩm Trường Mi vẫn luôn nghĩ đến việc ngày mai đi mua quà cho bà Cố. Sấy khô tóc, uống thuốc rồi bôi thuốc lên mặt theo chỉ thị của bác sĩ xong, cô nằm xuống dưới giường. Mơ mơ màng màng chuẩn bị thϊếp đi, thì trong đầu đột nhiên có một dòng suy nghĩ xoẹt qua, nguyên nhân dẫn đến dị ứng khả năng cao là có liên quan tới miếng cơm nắm cô ăn lúc tối.
...
Bên ngoài, xe cộ qua lại đông nghịt như mắc cửi, ánh đèn neon sáng rực.
Cửa khách sạn người đến người đi, hai người đàn ông tướng mạo bất phàm dựa người lên trên thân xe hút thuốc, những cô gái đi qua khách sạn đều không kiềm lòng được khẽ liếc mắt nhìn trộm bọn họ, còn dáng vẻ của hai người lại coi như không thấy, chỉ chú tâm tới việc nói chuyện phiếm với nhau.
"Đưa cô ấy về rồi chứ?"
Thẩm Kỳ Ngộ vắt áo khoác lên trên một cánh tay, nghe câu hỏi của Chu Mộ Thâm, anh rít hơi thuốc, gật gật đầu.
Hai người nhìn dòng xe nườm nượp ì ạch không nhúc nhích ở phía trước, Chu Mộ Thâm lại hỏi: "Suy nghĩ của em thế nào?"
Suy nghĩ thế nào? Chẳng có suy nghĩ nào, sự thật là chẳng có suy nghĩ nào cả!
Thẩm Kỳ Ngộ im lặng giây lát, nheo mắt liếc nhìn tòa nhà tối om ở phía đối diện: "Có thể có suy nghĩ gì đây?" Anh gạt tàn thuốc: "Lão đại, nếu bây giờ Hứa Tích quay về, anh sẽ làm thế nào?"
Thẩm Kỳ Ngộ vừa dứt lời, Chu Mộ Thâm ho khẽ mấy cái, một lúc lâu sau, anh ấy phả ra một hớp khói: "Hai chuyện này không giống nhau!"
Thẩm Kỳ Ngộ không biết câu nói của Chu Mộ Thâm là chỉ Hứa Tích và Thẩm Trường Mi không giống nhau, hay là chỉ chuyện giữa Hứa Tích và anh ấy không giống với chuyện của anh và Thẩm Trường Mi.
Di động đặt trong túi áo khoác đúng lúc rung lên, Thẩm Kỳ Ngộ rút ra nhìn: "Lão đại, em còn có việc, đi trước đây. Hạng mục đó anh nhớ duyệt sớm cho em nhé!"
Chu Mộ Thâm rít thêm một hơi thuốc rồi dập tắt ném xuống đất, thế rồi lại chần chừ, cuối cùng anh ấy nhặt điếu thuốc lên bỏ vào trong thùng rác ở cách đó không xa.
Anh ấy rút di động ra nhìn, là một cô gái nào đó gửi tin nhắn đến. Chu Mộ Thâm cười khẽ, ngón tay chạm lên màn hình trả lời tin nhắn, sau đó đặt di động lên trên bệ điều khiển xe.
...
Ngày hôm sau Thẩm Trường Mi mới sáng sớm đã tỉnh dậy, hai giờ chiều phải ngồi tàu cao tốc quay về thành phố B, nên cô phải nhân lúc còn thời gian đi chọn quà cho bà Cố, qua mấy hôm nữa là đến mừng thọ của bà rồi.
Thẩm Trường Mi ăn sáng, sau đó ngồi taxi đến cửa hàng đồ cổ mà Giang Oản chỉ cho cô.
Lúc Thẩm Trường Mi mới vừa về nước, có một lần hẹn ăn cơm với Giang Oản cô đã nhắc đến chuyện mình đang ảo nảo vì không biết tặng quà gì làm quà mừng thọ cho bà Cố. Mấy gợi ý mà Giang Oản đưa ra đều bị Trường Mi kịch liệt phản bác, cuối cùng Giang Oản nói: "Nếu không thì cậu tới thành phố A xem đi, thành phố A có một tiệm đồ cổ, đồ bên trong cũng được lắm. Sinh nhật của bố Diệp Nghiêu Thần hai bọn mình cũng mua quà ở đó đấy. Bà nhà cậu chẳng phải rất thích mấy thứ đồ cổ cũ kỹ gì đó sao, cậu mua bừa lấy một cái mang về là được mà!"
Tiệm đồ cổ nằm ở ngóc ngách khá là vắng vẻ, xe ngoặt hết chỗ này chỗ kia mới đến được đúng chỗ. Lúc xuống xe, tài xê nói: "Cô gái, hôm nay may cho cô là gặp được tôi đấy, chứ gặp phải người khác thì còn lâu mới tìm được, nói không chừng cuối cùng đành phải trả cô lại về khách sạn đấy!"
Thẩm Trường Mi cười nói: "Vâng, may mà có chú! Chú ở đây đợi tôi một lát, tôi vào trong lấy đồ rồi ra ngay!"
Tài xế nói: "Được, cô cứ bận việc cô đi. Tôi hút điếu thuốc, không vội đâu!"
Bên trong tiệm đồ cổ, trên kệ đồ cổ kiểu Trung Hoa trưng bày đủ các loại đồ cổ quý hiếm. Thẩm Trường Mi không am hiểu về mấy thứ đồ này lắm, cô chọn một chiếc đĩa làm bằng sứ Thanh Hoa sau đó nhờ người gói lại cẩn thận, song, chiếc đĩa gốm sứ được cô nhìn trúng này đã khiến tiền lương cả nửa năm của cô bay đi một cách không chớp mắt.
Cô và đồng nghiệp ngồi trên tàu cao tốc, đồng nghiệp nhắc nhở cô: "Chuyện đó sợ là bên trên cũng biết rồi, cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi!"
Thẩm Trường Mi gật đầu tỏ ý đã hiểu, dù sao xảy ra chuyện như vậy cô không thể không có trách nhiệm được, cho dù có là vô tình không may đi chăng nữa.
Quả nhiên ngày hôm sau, cô đến công ty đã bị trưởng phòng gọi vào phòng làm việc.
Phó trưởng phòng là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, mái tóc ngắn gọn gàng già giặn, bình thường mỗi khi giao nhiệm vụ dáng vẻ đều rất thận trọng nghiêm khắc. Giờ đây nhìn thấy cô đi vào trong, biểu cảm trên mặt cực kỳ khó coi, chị ta lật giở văn kiện, mặc kệ Thẩm Trường Mi.
Thẩm Trường Mi cũng không cảm thấy khó chịu gì, dù sao thì cô cũng là người làm sai.
Một lúc sau, trưởng phòng Lâm Hợp Nghi ngước mắt quan sát người con gái đang đứng trong phòng làm việc, nghĩ ngợi thái độ nhận lỗi cũng không tệ. Chị ta không đếm xỉa đến cô nửa tiếng, vậy mà trên mặt cô vẫn không lộ một chút bực dọc nào. Chị ta gật gật đầu, mở miệng hỏi: "Bây giờ đã nghĩ thông suốt chưa?"
Thẩm Trường Mi 'vâng' một tiếng, thành khẩn: "Xin lỗi, là tôi không làm tốt công việc!"
Ngón tay Lâm Hợp Nghi gõ xuống mặt bàn: "Mặc dù đây không phải là hoạt động đối ngoại quy mô lớn, nhưng làm một phiên dịch viên là phải giải quyết những khó khăn cho khách hàng mọi lúc mọi nơi, chứ không phải tự tạo phiền phức! Không nói đến việc cô bị dị ứng đã ảnh hưởng tới công việc như nào, ngay đến danh dự của phòng ban chúng ta đây cũng đã bị tổn thất không ít đâu!"
Thẩm Trường Mi gật đầu.
Lâm Hợp Nghi cũng không phải là người mượn chuyện gây sức ép. Bình thường trong công việc nghiêm khắc với nhân viên cũng chỉ vì muốn mọi người chú tâm nghiêm túc làm việc mà thôi. Lúc này liếc thấy thái độ nhận lỗi chân thành của Thẩm Trường Mi, chị ta nói: "Cô viết bản kiểm điểm nộp lên trên. Nửa tháng sau cũng đừng nhận những hoạt động đối ngoại bên ngoài nữa, ở trong phòng ban làm biên dịch tài liệu là được rồi."
"Vâng."
Thẩm Trường Mi quay người ra ngoài, Lâm Hợp Nghi như nhớ ra gì đó, gọi cô lại: "Cô quen sếp Chu trong Cục chính sách pháp luật sao?"
Thẩm Trường Mi nói qua loa: "Tôi với anh ấy có gặp mặt mấy lần."
Lâm Hợp Nghi gật gật đầu: "Được rồi, cô ra ngoài đi."
Thẩm Trường Mi từ phòng làm việc ra ngoài, Tiêu Dao chặn ở ngoài cửa, thấy cô thì vội vã hỏi: "Sao rồi, sao rồi? Ma đầu trong kia không bắt chị cuốn chiếu ra đi đấy chứ?"
Thẩm Trường Mi nghe thấy biệt danh này thì cảm thấy buồn cười: "Không có chuyện đó đâu. Chỉ bảo chị viết kiểm điểm thôi, với cả nửa tháng còn lại này ở lại trong phòng ban biên dịch tài liệu!"
Tiêu Dao ôm mặt, bực dọc hỏi: "Sao hôm nay ma đầu này lại tốt bụng vậy chứ? Trước kia mà có người phạm lỗi trong công việc, chị ta chẳng nhảy dựng ngược lên rồi ấy!"
Thẩm Trường Mi lắc đầu: "Chị cũng không biết! Mà này, em đừng có gọi người ta là ma đầu nữa, tốt xấu gì cũng lớn hơn chúng ta tận mười tuổi đấy!"
Tiêu Dao bĩu môi: "Có phải một mình em gọi vậy đâu. Mọi người trong phòng ban đều gọi chị ta như thế mà!"
Thẩm Trường Mi cười, không nói thêm gì nữa.
Tiêu Dao khoác lấy tay cô: "Tan làm chúng ta đi ăn cơm tối nhé? Dạo gần đây có một nhà hàng mới mở, đồ ăn ở đó cũng ngon lắm!"
Tiêu Dao hào hứng hớn hở nên Thẩm Trường Mi cũng không nỡ từ chối: "Được."
Nhà hàng mà Tiêu Dao nói nằm trong trung tâm thành phố, giờ tan tầm nên tắc đường rất nghiêm trọng. Xe đi rồi lại dừng, Tiêu Dao cảm thấy áy náy, sợ làm chậm trễ thời gian, cô ấy nói: "Hay là chúng ta tìm bừa một chỗ nào đó ăn đi?"
Thẩm Trường Mi giữ vô lăng: "Chẳng phải em nói em để ý nhà hàng đó lâu lắm rồi sao?"
Tiêu Dao ngượng ngùng: "Nhìn tình hình này cả đi cả về khéo cũng phải hơn chín giờ, liệu có ảnh hưởng tới chị không? Hay chúng ta cứ tìm đại chỗ nào đó ăn đi?"
Thẩm Trường Mi: "Không sao, buổi tối chị cũng không có việc gì."
Tiêu Dao cười hihi, sau đó cũng không khách khí nữa.
Nhà hàng mà Tiêu Dao nói là một nhà hàng chuyên các món ăn Tô Châu, cách trang hoàng thiết kế theo phong cách cổ xưa, nho nhã thanh tịnh. Hai người lên trên tầng, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy được con sông Hộ Thành bao la ở bên ngoài.
"Nơi này được đó!"
Tiêu Dao cầm bình trà ở bên cạnh lên rót một chén, nghe Thẩm Trường Mi tán thưởng, cô ấy cũng vui vẻ khoái chí: "Đúng chứ! Đồ ăn ở đây cũng ngon lắm, lát nữa chị thử đi, chắc chắn sẽ không uổng chuyến đi lần này đâu!"
"Ừ."
...
Hôm nay Ôn Thanh Hạ có một chương trình tạp kỹ cần bàn bạc, nhà sản xuất là người Tô Châu. Ôn Thanh Hạ đã đặc biệt để quản lý đặt chỗ tại nhà hàng này. Cô ta ở phòng bao trên tầng ba, sau khi bàn bạc xong, đoàn người từ cầu thang bước xuống, cô ta tùy ý liếc nhìn, không ngờ lại nhìn thấy người quen ở đây.
Cô ta sát lại gần tai quản lý nói mấy câu, ý là muốn quản lý tiễn nhà sản xuất xuống dưới cẩn thận.
Quản lý thấy cô ta như vậy, còn chưa mở miệng khuyên thì thấy cô ta đã rời đi. Quản lý không nhịn được làu bàu mấy câu, cho dù có nổi tiếng sớm thì sao chứ, rốt cuộc tính cách vẫn chỉ như đứa trẻ con!
Ôn Thanh Hạ bấy giờ đang đeo khẩu trang, ăn mặc cũng bình thường. Một chiếc áo khoác len màu xanh lam, bên dưới là quần bó màu đen. Cô ta chẳng lo bị người khác nhận ra, đi đến bàn Thẩm Trường Mi đang ngồi, mở miệng nói: "Chị Trường Mi!"
Thẩm Trường Mi ngước mắt nhìn người con gái ở phía trước, trên mặt đeo khẩu trang, cô nhất thời không nghĩ ra được người này là ai. Sau đó thấy cô gái đó bỏ một bên khẩu trang xuống: "Là em, Thanh Hạ đây." Nói xong, cô gái đó lại đeo lại khẩu trang lên mặt.
Thẩm Trường Mi lúc này mới phản ứng lại, cô quan sát xung quanh: "Sao em lại tới đây?"
Ôn Thanh Hạ cười nói: "Em tới đây bàn chuyện, xuống tầng lại nhìn thấy chị nên tới chào hỏi một chút. Chị, không còn chuyện gì nữa em đi trước nhé!"
Người con gái miệng ngọt như kẹo, hiện tại đã đổi từ chị Trường Mi thành chị luôn rồi.
Thẩm Trường Mi gật đầu: "Ừ."
Tiêu Dao đợi người đó rời đi mới hỏi cô: "Người vừa nãy là Ôn Thanh Hạ sao?"
Thẩm Trường Mi gật gật đầu.
Tiêu Dao như nổ tung, không dám tin trợn trừng mắt: "Chẳng phải chị nói chị không quen người ta sao? Vậy sao người ta lại tới chào chị, lại còn gọi chị là chị Trường Mi nữa?"
Thẩm Trường Mi uống ngụm canh: "Lúc trước em hỏi đúng là không quen biết thật, về sau vì một số lý do nên đã gặp mặt một lần, từ đó cũng coi như quen biết."
Tiêu Dao nói: "Em mặc kệ! Chị phải giúp em xin được chữ ký!"
Ăn uống cũng đã no nê, Thẩm Trường Mi muốn đi thanh toán nên kiếm cớ đi vào nhà vệ sinh. Đi tới quầy tính tiền thì thu ngân trong quầy lại nói: "Bàn số ba đúng không, lúc nãy có một cô gái họ Ôn đã thanh toán xong rồi!"
~Hết chương 11~