Chương 17: Chạm Vào Giấc Mơ
Nhã Doanh bị sốt phải nghỉ học hai ngày,nhưng An Hạ không bị sốt cũng nghỉ học hai ngày.Mà ngày đó ai cũng biết An Hạ đến lớp tìm Nhã Doanh rồi biến mất.Khỏi phải nói,trên diễn đàn của trường bàn luận sôi nổi,dự đoán cũng rất sôi nổi.Nhất là thái độ úp mở của Yên Chi khi được hỏi An Hạ vì sao nghỉ học.
Mọi người chia thành nhiều nhóm khác nhau với ý kiến khác nhau. Nhóm đông đảo nhất chính là các hũ nữ,fan girls.Họ ủng hộ tình yêu nữ nữ,ủng hộ một couple đẹp như tiểu thuyết bách hợp là An Hạ và Nhã Doanh.Còn gì hoàn mỹ hơn khi hai cô gái một ngoan hiền dịu dàng,một mạnh mẽ trầm tĩnh ở bên nhau.Chưa xét đến cả hai đều là mỹ nhân xinh đẹp nhất nhì trường học.
Một nhóm khác cũng là fan girls nhưng không ủng hộ An Hạ và Nhã Doanh bởi vì họ đều là thích Nhã Doanh,họ không chấp nhận việc Nhã Doanh là của người khác,yêu người khác.Cho dù người đó có hoàn mỹ đến đâu họ cũng không đồng ý.Vậy nên họ phủ nhận chuyện An Hạ và Nhã Doanh nghỉ học là có liên quan với nhau.
Nhóm còn lại đa số là nam sinh,có người là yêu thầm An Hạ,có người yêu thầm Nhã Doanh.Họ ngày đêm phủ nhận chuyện An Hạ và Nhã Doanh,mong cho An Hạ và Nhã Doanh nhanh đi học và chuyện nghỉ học của hai người không hề liên quan gì đến nhau.
Cho dù có bao nhiêu ý kiến,bao nhiêu dự đoán thì sang tuần học mới An Hạ và Nhã Doanh cũng đi học.Mặc dù hai người không đi cùng nhau nhưng thái độ của cả hai đều rất lại.Ví như An Hạ bình thường luôn ít khi cười thì hôm nay cười nhiều hơn.Ví như Nhã Doanh khá ít nói thì hôm nay cũng nói nhiều hơn bình thường.
Tất cả học sinh trong trường còn chưa hết choáng váng vì thái độ của cả hai người thì lại tiếp tục bị sốc khi giờ nghỉ trưa hôm đó Nhã Doanh qua khu năm hai tìm An Hạ.Sau đó cả hai người cùng đi ăn cơm trưa.Lúc đi ra căngtin hai người còn nắm tay nhau.Khuôn mặt thanh tú có chút lạnh lùng của Nhã Doanh cũng trở nên ôn hòa hơn,nụ cười giành cho An Hạ cũng ấm áp và dịu dàng hơn.Còn An Hạ thì khuôn mặt luôn ửng hồng ngượng ngùng nhưng trên môi và trong ánh mắt không thể che giấu đi hạnh phúc.
Yên Chi đi phía sau có chút tức giận.Nhưng không phải ghen tỵ,chỉ là cô tức giận Nhã Doanh tự nhiên cho cô ra rìa.Bao năm qua cô và An Hạ luôn gắn bó bên nhau,Nhã Doanh vừa xuất hiện liền đá cô ra ngoài. Ai mà lại không tức.Tuy nhiên cứ nhìn vào niềm hạnh phúc không hề che giấu của An Hạ thì Yên Chi lại cảm thấy được an ủi.Chỉ cần người bạn thân thiết này của cô hạnh phúc thì cô cũng thấy vui vẻ.
Đến căngtin,mọi người đều nhìn chăm chú vào An Hạ và Nhã Doanh.Nhóm ủng hộ hai nàng thì được dịp la hét chói tai đầy khấn khích.Nhóm yêu thầm Nhã Doanh thì ủ rũ ghen tỵ,nhóm nam sinh thì đau khổ vỡ mộng.An Hạ cũng rất ngượng khi bị chú ý như vậy.Tuy nhiên thấy những đôi mắt ghen tỵ kia cô lại có thêm dũng cảm.Nếu cô không giữ chặt Nhã Doanh thì có nhiều người sẽ cướp mất chị ấy.
Nhã Doanh để An Hạ ngồi xuống ghế.Sau đó cô đi lấy đồ ăn cho cả hai người.An Hạ nhìn theo bóng lưng Nhã Doanh,cô cười đầy mãn nguyện.Điều ước của cô cuối cùng đã thành hiện thực,thậm chí những gì cô đang nhận được còn tốt đẹp gấp nhiều lần giấc mơ của cô.Nhìn Nhã Doanh vì cô mà làm những việc dù rất nhỏ thôi cô vẫn cảm thấy hạnh phúc đến mức trái tim run rẫy.
Nhã Doanh lấy đồ ăn cho cả hai rồi quay lại.Yên Chi cũng lấy xong đồ ăn đang đi lại.Chí Cường hôm nay không ngồi cùng bàn nữa,cậu ta đã chuyển sang ngồi bàn phía trên.
Nhã Doanh giúp An Hạ xé thức ăn rồi mới đưa cho em ấy ăn.An Hạ nhìn hành động của Nhã Doanh không chớp mắt.Thì ra khi yêu Nhã Doanh lại dịu dàng và cẩn thận như vậy.An Hạ nhận phần cơm trong tay Nhã Doanh,cô liếc nhìn chung quanh,rất nhiều người đang nhìn cô đầy ghen tỵ.
An Hạ bối rối ăn cơm.Bởi vì bối rối nên cô làm dính thức ăn lên khoé môi.Nhã Doanh liền giúp cô lau đi nó.Còn nhẹ nhàng nói.
- Xem em kìa.Lớn như vậy còn như trẻ con.
An Hạ đỏ mặt không nói gì.Yên Chi cười một tiếng nói.
- Tiểu Hạ,trước giờ cùng mình ăn cơm chưa bao giờ thấy cậu làm dính đồ ăn.
An Hạ càng xấu hổ.Yên Chi lại nhìn Nhã Doanh nói.
- Mà cũng không ngờ chị cũng chu đáo như vậy.Cũng sến nữa.
Nhã Doanh cười khẽ đáp.
- Chăm sóc người yêu tại sao lại sến.Cho dù An Hạ là cố tình để đồ ăn dính thì tôi cũng giúp em ấy lau đi.
An Hạ lí nhí biện minh.
- Em không cố ý đâu.
Nhã Doanh cười khẽ nói.
- Chị biết rồi.Chị chỉ là đang nói nếu như thôi.
Yên Chi bên cạnh liền nói.
- Hai người thật sến...
An Hạ liền nói.
- Cậu và Tiểu Lý còn sến hơn.
Yên Chi tròn mắt nhìn An Hạ sau đó giả vờ khóc lóc mà nói.
- Trời ơi,thật đau lòng quá.Tiểu Hạ thật nhẫn tâm.Trước giờ cậu ấy luôn bênh con,giờ có Nhã Doanh rồi liền không cần con nữa.Còn vào hùa với Nhã Doanh ăn hϊếp con..huhuhu.
An Hạ thấy Yên Chi như vậy thì lập tức sợ hãi kêu lên.
- Chi Chi,đừng vậy mà.Tớ sai rồi.
Nhã Doanh khinh thường mà nói.
- Chưa gì đã giãy nãy lên.Không biết cô có gì mà Tiểu Lý lại mê mẫn.
Yên Chi trừng mắt lườm Nhã Doanh mà nói.
- Người không có gì mới là chị đó.Chị xem lại mình đi.Chỉ có An Hạ ngốc nghếch mới đi yêu chị.
Nhã Doanh cười nói.
- Ai nói tôi không có gì.Tôi so với Tiểu Lý của cô thì hơn rất nhiều đó.Cao hơn,đẹp trai hơn,thành tích học bây giờ cũng tốt hơn.
Yên Chi tức giận nói.
- Sao chị không nói là mặt cũng dày hơn đi.
Nhã Doanh làm bộ ngạc nhiên hỏi lại.
- Mặt tôi có dày sao.Sao tôi thấy da mặt mình rất mỏng,lại mềm và mịn màng nữa.Rất nhiều cô gái ghen tỵ với làn da của tôi đấy
An Hạ bị Nhã Doang khiến cho không nhịn được cười.Nhưng lại sợ Yên Chi giận nên không dám cười.Nhìn cô cố nhịn cười thật tội.Yên Chi thấy vậy càng giận.Cô hờn dỗi nói.
- Tiểu Hạ,cậu muốn cười cứ cười không cần nhịn.Tớ biết cậu trong lòng chỉ có chị ta là nhất.Tớ tự biết thân biết phận.
An Hạ cũng không dám cười.Cô chỉ nói.
- Thôi được rồi.Ăn cơm đi không sẽ nguội hết bây giờ.
Yên Chi vẫn giận dỗi yên lặng ăn cơm.Nhã Doanh thì vừa ăn vừa cùng An Hạ trò chuyện.Chung quanh mọi ánh mắt vẫn nhìn về phía hai người.