Bệnh viện của Thành Nam tùy Lục Phong Vân không phải bác sĩ chính ở đây, nhưng thẻ ngành nhìn thì không ai không biết danh tính của anh, anh đã thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật khó rồi nên dánh tiếng không ít chỉ là sau này đa số đều chữa trị cho Hạ Bắc Sâm và làm bác sĩ riêng cho anh.
Doãn Từ Ân đứng bên ngoài Lục Phong Vân không cho cô vào, tay chân cô run rẩy ngã xuống ghế ngồi, cả cơ thể cô dính đầy máu của Hạ Bắc Sâm, bản thân vô cùng sợ hãi.
Anh như vậy thì làm sao cô có thể rời đi? làm sao có thể hủy bỏ hợp đồng.
Cả đầu óc của cô hiện tại trống rỗng không biết nên làm thế nào, đều tại cô Hạ Bắc Sâm mới bị thương, nếu không vì cô anh sẽ không như thế này, càng suy nghĩ nước mắt của Doãn Từ Ân càng rơi ra nhiều hơn.
Mộ Triết Viễn nhìn thấy cô thất thần bất động ngồi một chỗ, cứ thút thít thút thít trông như đứa trẻ bị lạc mất bố mẹ vô cùng đáng thương.
“ Ai ya Doãn Tiểu Thư cô đừng khóc nữa, Hạ Bắc Sâm cậu ấy không chết được đâu, đạn chỉ trúng vau thôi ” Mộ Triết Viễn nhịn không nổi nữa liền lên tiếng, sao phụ nữ lại rắc rối như vậy chứ hở một chút là khóc.
Cô nâng mi mắt nhìn Mộ Triết Viễn “ Là tại tôi nên anh ấy mới bị thương ” trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng.
Anh ta định nói gì nữa nhưng Lăng Lục Phong gọi điện đến bảo cậu ta quay lại giải quyết chút chuyện, hiện tại cảnh sát đã mang người đi hết rồi, bọn họ cần tìm ra người bắn Hạ Bắc Sâm, đến mức này rồi không thể chậm trễ được.
Ở ngoài sảnh đợi chỉ còn mỗi Doãn Từ Ân ở đó, gương mặt của cô đỏ ửng vì khóc, cô khóc đến thảm thương. Cô cầm điện thoại tay run run gọi đến cho Kỷ Thư Ninh bây giờ cô không biết làm sao nữa.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“ Ân Ân! ”.
“ Thư Ninh! Hức…hức…”
Nghe tiếng cô nức nở Kỷ Thư Ninh bên kia liền hốt hoảng “ Cậu sao vậy Ân Ân ”
“ Thư Ninh! Hạ Bắc Sâm đỡ đạn thay tớ, anh ấy bây giờ vẫn đang phẫu thuật ”
“ Có chuyện gì vậy? sao lại phải đỡ đạn ” Kỷ Thư Ninh có chút hốt hoảng bật dậy hỏi.
Doãn Từ Ân thút thít “ Là người của Doãn Đạt ”
“ CMN lão già chết tiệt này ” Kỷ Thư Ninh tức giận đập vỡ cả cái ly bên cạnh.
Nhưng cô còn chưa kịp trả lời Kỷ Thư Ninh thì đã nghe giọng anh gọi mình.
“ Bé con ” Hạ Bắc Sâm được Lục Phong Vân dìu đi ra, cũng may viên đạn chỉ trúng vai với tay nghề của Lục Phong Vân và sức chịu đựng của anh thì cái này chỉ là chuyện nhỏ.
Cô ngẩn đầu nhìn anh, hốc mắt đã đỏ lên hết rồi, cô đứng bật dậy đi đến chỗ của anh, nhìn thấy anh vẫn bình thản vươn tay đón lấy cô.
Bé con nhà anh khóc cũng giỏi thật còn có thể khóc thành bộ dạng này, người ngợm đầy máu cũng không chịu tắm rửa thay quần áo còn ở ngồi ở đây thút tha thút thít.
Ôm lấy anh, Doãn Từ Ân ngẩn đầu nhìn anh “ Sâm Sâm! Anh thật sự không sao chứ ”.
“ Tôi không sao, không chết được ” Hạ Bắc Sâm xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, cúi đầu hôn lên mi mắt còn động lại nước của cô.
“ Chúng ta về nhà đi, về nhà em nấu đồ ăn ngon cho anh ” Doãn Từ Ân mỉm cười nhìn anh, trong mắt cô người khác có thể nhìn ra được trong đó chỉ có hình bóng Hạ Bắc Sâm.
Ngay cả cô cũng ý thức được anh đã bắt đầu chiếm lấy vị trí trong tim mình, nhưng cũng biết rất rõ bọn họ không có kết quả tốt, mọi thứ sẽ kết thúc ngay cả tình yêu cô dành cho anh cũng sẽ không còn ngay khi Doãn Đạt chết.
Lục Phong Vân không muốn làm cái bóng đèn liền vội đi lấy xe, bọn họ phải quay về Bạc Thành nếu không, không biết còn bao nhiêu chuyện sẽ xảy ra nữa.
Chúng ta vốn dĩ không biết trước được mọi chuyện, bầu trời có mưa tầm tã, bầu không khí ảm đạm lạnh lẽo đến mức nào, chỉ cần người mình thích ở trước mắt cho dù giông bão cũng chẳng thành vấn đề.
Hạ Bắc Sâm chọn giữ cô ở bên cạnh anh, nhưng không có nghĩa anh sẽ vứt bỏ chữ Hiếu, nhưng bọn họ cũng chẳng biết được tương lai phía trước còn quá dài, cô chỉ mới 22 tuổi, bọn họ còn biết bao nhiêu sự chông gai, bao nhiêu sự bốc đồng?
Nhưng hiện tại cứ thế này cũng tốt Doãn Đạt từ lâu đã không nhận cô là con gái, cô cũng chẳng còn coi ông ấy là cha mình, chỉ là dòng máu bẩn thỉu cô cảm thấy khi nó vẫn đnag chảy ở trong người mình khiến cô không có can đảm ở lại bên cạnh Hạ Bắc Sâm đến cuối đời người.
“ Bé con! Sau này cho dù chuyện gì xảy ra chỉ cần em đứng đợi tôi, tôi sẽ quay đầu… ” Hạ Bắc Sâm hôn lêи đỉиɦ đầu cô, âm thầm nói trong lòng mình, anh trân trọng cô, nhưng lại không muốn thừa nhận tình cảm của mình, sợ sau khi biết chuyện cô sẽ lại khó xử, mọi chuyện phía trước còn quá dài.
Hợp đồng hôn nhân là thứ duy nhất anh có thể bám víu giữ lấy cô ở bên cạnh mình mà không cần dùng những cách thức khác, để cả đôi bên đều có lợi.
Giữa bọn họ, khúc mắc có, thù hận có, nhưng lại không nỡ làm tổn thương đối phương, cũng chưa từng nghĩ đối phương là kẻ thù, chỉ là cái gì không thể chính là không thể.
Biển người mênh mông như vậy, có thể nhìn thấy nhau ở bên nhau từng ngày một đã là sự may mắn mà ông trời ban cho.
Doãn Từ Ân tựa vào lòng anh, trong đầu cô âm thầm nghĩ cho anh một chút.
“ Sâm Sâm! Sau này phải tự học nấu ăn, đồ ăn bên ngoài không tốt cho dạ dày ”.
“ Không thể bên cạnh anh cả đời, nhưng cũng sẽ mong anh thật hạnh phúc, một đời vui vẻ ”.