Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Em Là Duy Nhất! Nên Nhất Định Phải Là Em

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tối đó Hạ Bắc Sâm uống rượu cả đêm, tậm trạng vô cùng phức tạp, anh nhớ đến những gì Lục Phong Vân nói, lại cảm thấy rối bời, bởi vì có những chuyện chỉ bản thân anh rõ nhất.

Sáng sớm Doãn Từ Ân khẽ cựa quậy, cơ thể dâng lên cảm giác đau, cô nhíu mài vô cùng khó chịu, liếc mắt nhìn thấy Hạ Bắc Sâm ngủ trên sofa trên bàn còn có 2-3 chai rượu rổng.

Anh uống rượu cả đêm sao?

Doãn Từ Ân cố gắng ngồi dậy, cô cầm chăn đi đến chỗ của anh, cẩn thân đắp chăn cho anh.

Nhưng tay cô vừa chạm vào anh đã giật mình nắm lấy tay cô một cách mạnh bạo như đang đề phòng, ánh mắt nhìn cô cũng có chút lạnh lùng.

“ Aaa ” Doãn Từ Ân giật mình tay bị anh nắm mạnh đến mức cảm thấy đau.

Hạ Bắc Sâm nghe tiếng cô liền buông tay, ánh mắt cũng trở nên lo lắng. Doãn Từ Ân xoa xoa cánh tay cô nhìn anh, ánh mắt phức tạp, cô cảm thấy sau khi ở chung rồi anh rất khác.

Không mang vẻ bỡn cợt, đôi khi cô còn nghĩ tâm lý anh có chút không bình thường, muốn quát liền quát, muốn nói thế nào thì nói, lại có khi động tay động chân.

“ Xin lỗi, để tôi xem ” Anh muốn vươn tay nắm lấy cô.

Nhưng Doãn Từ Ân trong vô thức lại né tránh, cô lùi lại nhìn cánh tay bị đỏ của mình, cánh tay của Hạ Bắc Sâm giữ ở không trung, anh nhìn cô, cảm thấy hình như cô đang sợ mình.

Liếc mắt thấy cô đi chân trần, anh liền nhíu mài, nhanh tay nhấc bổng cô lên bế cô trong lòng, không mặn không nhạt mà lên tiếng.

“ Đi chân trần sẽ nhiễm lạnh, vết thương của em còn chưa khỏi ” .

Doãn Từ Ân bất ngờ không nói nên lời “...”



Để cô ngồi lên giường, anh mới đi lấy đôi dép bông mang đến cầm lấy chân của cô, giúp cô mang dép vào, cô chỉ dõi theo anh, chưa từng nghĩ Hạ Bắc Sâm lại có dáng vẻ thế này.

Từ lúc gặp anh, cô và anh đều đấu khẩu, không thì lại mặt lạnh, còn anh lúc nào cũng bỡn cợt, nhưng sau khi đến đây thì Hạ Bắc Sâm rất lạ.

“ Em tốt nghiệp sớm sao không nói với tôi? ” Anh ngồi dưới chân cô ngẩn đầu lên, chậm rãi gương mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì.

“ Tôi quên mất, với lại muốn đến công ty anh làm như vậy sẽ kiếm được tiền nhiều hơn ” Doãn Từ Ân sống vì tiền, cô chỉ cần có tiền thì nhất định sẽ quyết định vô cùng nhanh gọn lẹ, lời nói ra cũng chẳng chút kiêng dè.

Lọt vào tai của Hạ Bắc Sâm như là cô tốt nghiệp sớm là muốn kiếm tiền chứ không phải vì đến công ty gặp anh.

“ Nhóc con tham tiền ” Hạ Bắc Sâm mỉm cười đứng dậy cốc vào đầu cô một cái nhẹ mắng.

“...”

Muốn làm đại gia thì phải có tiền chứ, nếu không có tiền thì làm sao trở thành đại gia, cô mà không tham tiền thì anh đừng hòng ký hợp đồng với cô.

Doãn Từ Ân liếc xéo anh một cái, chậm rãi đứng dậy cùng anh vào phòng tắm vệ sính cá nhân, cô mặc bộ đồ pijama có chút rộng vì dáng người nhỏ trông vô cùng đáng yêu.

Hôm nay cô phải đi gặp Lục Bạch Tử một chuyến, chuyện cô bị bán đi sẽ không xong đâu, cô sẽ tìm mẹ con Doãn Thư tính sổ, như cô đã nói.

Nếu như cô sống, cô nhất định tẩm máu Doãn Gia cho bằng được, không sớm thì muộn, nhất định không để bọn họ sống yên ổn.

“ Hôm nay không đến công ty à ? ” Nhìn lên đồng hồ đã 8 giờ sáng rồi vậy mà Hạ Bắc Sâm vẫn thông thả ở nhà, mặc chiếc áo phông đơn giản cùng với quần tây.



Anh cầm lấy tay cô cẩn thận đỡ cô xuống cầu thang “ Đợi Lục Phong Vân đến xem vết thương của em rồi tôi đến công ty ”

“ Ừm, buổi tối tôi có thể ra ngoài không? ” Doãn Từ Ân chậm rãi hỏi anh, lúc sáng Kỷ Thư Ninh nói Hoằng Tứ tìm cậu ấy hỏi một tràn chuyện của cô.

“ Đi đâu? ” Anh nhìn cô nhíu mài, cô còn chưa sợ hay sao mà còn muốn ra ngoài, giọng anh cũng có chút không vui.

Cô bình thản nhìn anh cũng không giấu diếm chuyện gì “ Gặp Lục Bạch Tử và Kỷ Thư Ninh có chút chuyện ”.

Nghe đến Lục Bạch Tử anh lại càng nhíu mài không vui, Hạ Bắc Sâm không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ nói không muốn cho cô đi?

Như vậy cũng quá vô lý rồi không được?

Hay nói tối nay anh muốn cùng cô ăn cơm?

“ Sâm Sâm! Tôi nhất định không để xảy ra chuyện đâu ” Cô nhìn anh khó chịu liền lên tiếng làm nũng.

Anh sững lại một chút, cuối đầu thổi bát cháo nóng “ Ừm! Vậy để Hoằng Tứ đi cùng đi ”.

Sâm Sâm cái gì chứ, mỗi lần cô gọi như vậy anh đều muốn đè cô ra ngay thôi, chỉ tiếc là bây giờ cô bị thương anh không đè được.

Doãn Từ Ân gật đầu, có Hoằng Tứ cũng tốt nếu đám người họ Doãn đó biết cô còn sống không biết sẽ tính kế thế nào với cô nữa, ngay cả buông người bọn họ còn dám làm.

Chưa kể mẹ của Doãn Thư bà ta đúng là cáo già, ngay cả Doãn Đạt cũng vậy.

Doãn Thư chết mê chết mệt Hạ Bắc Sâm như vậy, cái gì cũng dám làm, nhiều lúc cũng muốn nghĩ là do cô ta yêu Hạ Bắc Sâm? hay là do thế lực của Hạ Bắc Sâm có thể giúp Doãn Gia phát triển hơn vì bây giờ Doãn Thị chính là cái hộp rổng.
« Chương TrướcChương Tiếp »