Chương 7: Xuân Mộng

Hương vị trong phòng ngút trời, thơm ngát một cách quỷ dị. Nhan Bạch Vũ chống vựng hồ hồ đầu, luồng lãnh khí thổi qua làm cô phát hiện bản thân cư nhiên loã thể, hạ thân cự vật bị một miệng nhỏ ấm nóng ngậm, cái lưỡi tinh ranh kia không ngừng đảo qua đảo lại trên qυყ đầυ xung huyết của cô

Nhan Bạch Vũ ồ ồ thở gấp, đưa tay nhấn đầu tóc đen thùi của nữ nhân xuống làm cho miệng nhỏ của nàng mở rộng ra buộc nàng nuốt hết tráng kiện cự vật của mình vào cuống họng

Nhan Bạch Vũ đè nén âm hừ nhẹ, vật nóng ra sức trướng to trong miệng nữ nhân, nữ nhân kia ưm a một tiếng, vịn Nhan Bạch Vũ eo nhả ra nuốt vào vật nóng một cách thuần thục. Nhan Bạch Vũ nảy hông, tay muốn vén nữ nhân tóc ra sau tai để nhìn rõ ngũ quan của nữ nhân hơn, Nhan Bạch Vũ kinh hãi nhìn nàng khuôn mặt, một mảnh mơ hồ không rõ

"Em là ai? Tại sao vào được phòng tôi?" Nhan Bạch Vũ khó nhọc thở ra một hơi, chưa bao giờ vì nữ nhân nào phục vụ mà thư sướиɠ như thế này cả, đây là lần đầu tiên Nhan Bạch Vũ cảm nhận kí©h thí©ɧ từ sâu trong linh hồn

Nữ nhân không nói gì vẫn tiếp tục hành động, bỗng nữ nhân leo lên Nhan Bạch Vũ người, lưỡi liếʍ từ tai Nhan Bạch Vũ một đường thẳng xuống ngực Nhan Bạch Vũ, đem tiểu anh đào cứng rắn đùa bỡn. Nhan Bạch Vũ thích thú nhìn nữ nhân đưa mũi hít ngửi nàng trên người vị đạo, nàng vị đạo thanh thanh lãnh lãnh, rất quen thuộc vị đạo, Nhan Bạch Vũ nghĩ không ra vị đạo này là của ai, thân thể nàng thực mỹ, trắng nõn mịn màng khiến cô yêu thích không buông tay

Nữ nhân mơn trớn cự vật vào cỏ dại lan tràn thịt huyệt, tựa hồ nữ nhân thoải mái, nàng rên khẽ âm thanh như mèo kêu dị thường yêu kiều quyến rũ. Nhan Bạch Vũ kinh người cự vật sớm nhịn không được nữa, gấp gáp đem cự vật nhấn vào nữ nhân non mềm ướt đẫm mật dịch cửa động hai tay bắt lấy cặp mông đầy đặn nhào nặn áp bức nữ nhân ngồi xuống

Lối vào có điểm khó khăn, nữ nhân thịt huyệt như vậy chặt, muốn đem Nhan Bạch Vũ linh hồn cấp nhổ ra ngoài, cô điên cuồng luật động, ở nàng bên trong tàn phá bừa bãi, nữ nhân âm rêи ɾỉ phóng đãng không ngừng truyền đến Nhan Bạch Vũ lỗ tai kích đến cô một trận nhộn nhạo

Nữ nhân câu cổ Nhan Bạch Vũ ở cô bên tai thủ thỉ

"Nhan Bạch Vũ, tôi có đẹp không?" Thanh âm vì động tình mà phá lệ dụ hoặc. Nhan Bạch Vũ sững sốt nghe thanh âm như vậy gần gũi quen thuộc, cô ngẩng đầu, nàng khuôn mặt lúc nãy mơ hồ nay đã chuyển thành rành mạch

Nữ nhân băng lãnh đồng tử phản hiện Nhan Bạch Vũ thất thố hình ảnh, nữ nhân không sao cả cười rộ lên, tiếp tục dùng thanh âm liêu nhân hỏi

"Thế nào? Tôi có đẹp mắt không, Vũ?"

Nhan Bạch Vũ nhìn Tả Ngôn Nhiên vũ động trên người mình đến ngây ngốc, cô kinh hoảng đẩy ra nữ nhân, nữ nhân ngồi bệt trên sàn nhà không ngừng cuồng tiếu cười, bộ dáng như muốn trêu chọc Nhan Bạch Vũ....

Nhan Bạch Vũ 'A' một tiếng, từ giấc mộng trung bật người tỉnh lại, xoa đầu ngốc hồ đồ, mồ hôi đã thấm ướt lưng áo và huyệt thái dương, phòng trong đã bị ánh dương quang xuyên tạc trở nên ấm áp nhu hoà. Phát hiện nơi ở giữa chăn nhô cao lên, cô thở dài một tiếng, tựa hồ giấc mộng kia quá mức khϊếp đảm, chỉ có thể tự mình giải quyết nhu cầu vậy

Nghĩ là làm Nhan Bạch Vũ đi vào phòng tắm đem bản thân cự vật cương cứng vuốt trụ, trong đầu một thân ảnh băng băng lãnh lãnh xẹt qua. Nhan Bạch Vũ lắc đầu, cố gắng xua đi, bản thân thế nhưng làm cái xuân mộng, cư nhiên trong mộng đem tình địch 'ăn'....

Một tuần sau đó Trụ sở hình cảnh bị Nhan Bạch Vũ triệt để làm chấn kinh, nhất là Hướng Tầm, cả buổi ngồi ở mình vị trí há hốc mồm nghe Nhan Bạch Vũ diễn thuyết. Phía đông hắc đạo bị hình cảnh đại đội vây khốn khi đang thực hiện phi vụ mua bán vũ khí trái phép, đối tượng khách hàng chính là Vũ Sinh Huân

Tang vật, hợp đồng, vali đựng tiền gì đó đều bị hình cảnh đại đội thu. Vũ Sinh Huân bị Giang Luật giờ đã lên thượng sĩ áp chế về nhà giam, về phía đông hắc đạo lão đại Mao Tử Đạt sẽ trực tiếp bị kết án 40 năm tù giam do tàn trữ vũ khí trái phép....

Nhan Bạch Vũ thu thập chuyện này rất gọn gàng kỹ lưỡng, phía đông hắc đạo không biết đại nhân vật đứng sau phá đường dây của họ là ai, bọn họ suy đoán. Có thể người đó là tướng quân

Triệu Nhâm Huyền vui vẻ vỗ tay chúc mừng thắng lợi. E thị quân đội lại dấy lên một sự kiện, thiếu tướng tài ba mới nhận chức đã khiến phía đông hắc đạo lên bờ xuống ruộng. Hướng Tầm hai chân mềm nhũn khi nghe danh Nhan Bạch Vũ lúc trước ở quân khu chính là truyền kỳ Quỷ Nhãn, hắn không dám nhìn mặt mà bắt hình dong nữa....

Nhan Bạch Vũ thái độ thu liễm một chút cũng không kiêu ngạo lấy rất nhiều quan lớn nể phục thậm chí có người sùng bái. Nhan Bạch Vũ nhàn nhạt cười giơ một ngón tay về phía Dương Minh Tề, lần này cũng có Dương Minh Tề phần nào giúp sức a

Đồng đội quan trọng, chiến hữu không bao giờ bỏ mặc nhau dù trên chiến tuyến hay đã không còn ngồi trên chiến tuyến đánh đấm nữa, mối quan hệ tốt đẹp vẫn cứ thế duy trì

"Ha ha, ca xem những tên kia, thật khoái trá, ha ha" Dương Minh Tề ôm bụng cười, ngữ khí khinh dương thập phần chán ghét Hướng Tầm

"E thị tuy nhân lực đông, cá nhân tài giỏi cũng nhiều bất quá vấn đề ở đây chính là không có bản lĩnh đứng ra để nhận án"

"E thị cần một cuộc đại cải tổ a" Dương Minh Tề chau mày nghiền ngẫm nói

"Dương Minh Tề, anh dạo này cùng Giang Luật đi được rất gần?" Nhan Bạch Vũ ý vị thâm trường hỏi

"Ách, chỉ là giáo huấn cậu ta chút thôi" Dương Minh Tề nuốt ngụm nước bọt, gò má vi hồng

"Phải không? Tôi thấy anh hiện tại xuân sắc ngập tràn a!" Nhan Bạch Vũ híp mắt như từ Dương Minh Tề ngũ quan thu hoạch được cái gì

"Nói hưu nơi vượn, ca lúc nào chả xuân sắc ngập tràn tinh lực dồi dào a, ha ha" Dương Minh Tề bĩu môi không cho là đúng phản bác

Dương Minh Tề đề cao giọng bổ sung: "Muội đừng nghĩ ca không biết, hôm nay muội thế nào thất thần, muội với Tả Ngôn Nhiên kia có JQ (gian tình) có đúng hay không?"

"Dương Minh Tề! Có tin hay không tôi hiện tại làm cho khuôn mặt tuấn tuấn của anh lập tức trở thành gấu trúc" Nhan Bạch Vũ trầm giọng nói

"Ách, nếu ca nói sai thì thôi, muội đâu cần hung như vậy!" Dương Minh Tề ủy khuất nói

Nhan Bạch Vũ không soi gương nên không biết, hai lỗ tai cô bây giờ hồng thấu như quả cà chua một dạng. Đột nhiên nhớ đến giấc mơ lúc sáng, trong tư tưởng có chút mộng, có chút hoảng hốt....

Tả Ngôn Nhiên thất thần, tràn cảnh ngày hôm đó liên tục tái hiện. Nhan Bạch Vũ bạc hà vị đạo, Nhan Bạch Vũ ôn nhu động tác kéo nàng phiêu diêu trên mặt hồ, Nhan Bạch Vũ đôi đồng tử xám tro sáng ngời sao, nàng chưa bao giờ gặp qua loại nào tình địch dịu dàng như Nhan Bạch Vũ (Tiểu Bạch: Như vậy mới câu được cô! Nhan Bạch Vũ: Không sai! Tả Ngôn Nhiên: Cả hai lập tức lăn cho tôi!!!)

Này không giống tình địch lắm. Cô đối nàng quan tâm, cô đối nàng chân thành cười, sẽ không làm ra loại gì nàng chán ghét vấn đề trừ bỏ Tống Ân Tuyên chuyện, Tả Ngôn Nhiên có chút nhịn không được mất mát

Tả Ngôn Nhiên cứ như vậy nhìn ra ô cửa kính trong suốt của Tả thị, bên ngoài trời mây quang đãng, ánh dương chan hoà làm cho tâm cũng bình thản như vậy. Tả Ngôn Nhiên không để ý đến Tống Ân Tuyên đang ngồi bên cạnh luyên thuyên với nàng, Tống Ân Tuyên cảm thấy kỳ lạm. Ngôn Nhiên là làm sao vậy?

"Ngôn Nhiên, Ngôn Nhiên, chị không sao chứ? Hạ thư ký mới đưa văn kiện mới a!" Tống Ân Tuyên tiến đến vỗ vỗ Tả Ngôn Nhiên vai

"A, Tiểu Tuyên, em đến lúc nào?"

"Đã hơn 7 phút"

Tả Ngôn Nhiên gật đầu tiếp nhận Tống Ân Tuyên đưa mới văn kiện đọc sơ qua lập tức nhíu mày, hàng mi dài khẽ run

"Vũ thị Vũ Sinh Huân bên kia đã bị hình cảnh bắt giam, Vũ Sinh Phu không tránh khỏi có điểm liên lụy nên hiện tại đã bị tạm giam, mọi hoạt động của Vũ thị tạm ngưng không biết bao giờ mới trở lại"

"Vũ Sinh Huân quá ngu ngốc và tham vọng a" Tống Ân Tuyên nói

"Tả thị buộc phải hủy tất cả hợp đồng với Vũ thị, vài thành phần của Hoa Hoa công ty không biết tốt xấu!" Tả Ngôn Nhiên lạnh lùng phun một câu

"Ngôn Nhiên, chị đừng giận, bọn họ nguyên bản chính là như vậy, thấy chúng ta có kẽ hở liền nhảy vào a!"

"Chị không sinh khí, chỉ là có điểm buồn bực" Tả Ngôn Nhiên mi tâm giản ra, ngữ khí ôn hoà nói

"Ngôn Nhiên, em có này vấn đề muốn hỏi chị" Tống Ân Tuyên đột nhiên nói

"Ân?"

"Có một người, nàng rất đặc biệt, đặc biệt nhất trong tất cả những người em từng gặp qua, nàng luôn như vậy thần thần bí bí đến bên em, chọc em động tâm, nàng nói em thực mỹ nhưng là nàng thủy chung không thổ lộ quá, đến rồi lại đi như một cơn gió nhẹ" Tống Ân Tuyên nhãn thần xa xăm, ngữ khí thấp xuống, trận trận buồn bã dâng lên đáy lòng

"Càng ngày em càng nhịn không được mà buông mình mất, em phải làm sao mới tốt?" Tống Ân Tuyên ngây ngẩn

Tả Ngôn Nhiên nghe, đích xác biết rõ người trong Tống Ân Tuyên lời nói là ai, song, nàng biết nên khuyên thế nào? Em hãy chủ động thổ lộ nàng? Nếu xuất phát từ hai phía thì tất nhiên em không nên chậm chạp thụ động như vậy? Hay em có bao giờ để tâm đến chị?

Có rất nhiều lời muốn nói ra chính là không thể xuất khẩu chỉ có thể đem nó mai táng ở nơi sâu nhất trong linh hồn...

"Này vấn đề đó là tùy vào em quyền sinh sát" Tả Ngôn Nhiên lãnh đạm nói

"Chị không thể đưa ra phương án tốt nhất cũng không thể xen vào..." Nàng ngữ khí có điểm mệt mỏi vô lực....

Dưới ánh dương quang chói lọi, Nhan Bạch Vũ và Dương Minh Tề sánh vai đứng, cả hai đồng dạng vận hắc sắc quân trang tựa như tượng đài cao ngất bất diệt, khí tràng cường đại bức nhân khiến kẻ nào nhìn thấy cũng phải run sợ bất an. Dương Minh Tề vui vẻ nói:

"Những tên này xem ra hai tuần nay cực độ hăng say luyện tập, không tồi. Vậy mới xứng đáng khoát lên bộ đội phục trang!"

"Tình hình quân khu đã vào quỹ đạo nhất định, tôi đã tăng cường đợt tập huấn đặc công tinh nhuệ. Xem ra phải tìm một người đủ tư chất để làm khu trưởng khu 5, khu 5 khu trưởng vừa nhận nhiệm vụ truy bắt tội phạm, bị thương khá nặng vùng đầu tình hình rất kém, hiện tại đều không thể tỉnh lại" Nhan Bạch Vũ thiêu mi, nhìn những thanh niên vận áo xanh bộ đội phục trang không ngừng hô một hai chạy quanh sân

"Tiểu Vũ Vũ, vất vả muội, ở kinh đô ngoạn quá nhiều mỹ nữ nên bị nghiệp quật đi" Dương Minh Tề xấu xa nói

"Phải không? Tôi nghĩ người tạo nghiệp lớn là anh mới đúng. Dương Minh Tề, anh thế mà bị áp?" Nhan Bạch Vũ bình tĩnh đáp trả

"Gì, ai nói cho muội ca bị áp!" Dương Minh Tề giật mình hô lên giây sau liền bưng miệng. Mấy nam nhân cao to tráng kiện đều nhìn hắn bằng nghi vấn ánh mắt

"Trời biết đất biết tôi biết là được rồi" Nhan Bạch Vũ phúc hắc cười, quăng cho hắn sâu xa ánh mắt liền hướng bên dưới đi xuống

Giang Luật!!! Cậu dám hé miệng với tên lưu manh vô độ Nhan Bạch Vũ!!! Đêm nay lão tử không đánh chết cậu lão tử không phải họ Dương!!!

Dương Minh Tề khóc không ra nước mắt, tại trong lòng gào thét....