Chương 33: Vô Đề (H nhẹ)

Hôn ám trong phòng, chỉ chừa tiếng hít thở đều đều ngoài ra còn có một vài tạp âm đan vào nhau. Nhan Bạch Vũ nhất mực ngăn cản bàn tay làm loạn của nữ nhân quần áo bất chỉnh trên người

"Nhiên, đừng nháo, chị có biết bây giờ là một giờ sáng rồi không, không ngủ đủ giấc rất có hại cho thai nhi có biết không?"

Tả Ngôn Nhiên oán giận, không vui nói:

"Vũ lúc nào mở miệng cũng là con, tôi Vũ đặt đâu, đặt đâu hả, tên hỗn đản này"

Nhan Bạch Vũ rất nhanh ôm nàng vào lòng, ở nàng khoé môi ấn xuống nụ hôn:

"Ai nha lão bà, chẳng phải em nói nhiều như vậy là muốn tốt cho chị sao, con là con của em và chị, một trong hai mà có mệnh hệ gì, em làm sao sống nổi?"

"Ừm, tạm thời tin tưởng Vũ"

Tả Ngôn Nhiên giơ lên khoé môi. Môi dán trên môi Nhan Bạch Vũ, động tác có điểm gấp không chịu nổi

Phải nha.

Từ lúc mang thai đến nay, nàng luôn nhung nhớ vị đạo ấm áp của Nhan Bạch Vũ, thậm chí, một ngày không có Nhan Bạch Vũ nằm cạnh thôi, nàng đã ủy khuất đến phát khóc

Những lúc như thế a, thiếu tướng đại nhân luôn cấp tốc vứt bỏ hết mọi công việc tại quân khu trở về an ủi đứa trẻ lớn xác của cô

Nhan Bạch Vũ trong vòng một tháng đổ lại được mọi người tung hô vì nhiều chiến tích lẫy lừng. Đưa quân khu và quân đội E thị từng bước đi lên, Nhan Bạch Vũ cái tên trong một ngày khắc trên bảng vàng trụ sở

Nhan Bạch Vũ chỉ khẽ mỉm cười, xoay người rời đi, nói cho bọn họ, lão bà tôi đang đợi ở nhà, tôi không thể để nàng một mình lâu rồi

Các đồng chí tại trụ sở được một phen trố mắt, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Uy, thiếu tướng nói thế có nghĩa.....

Nữ nhân nào có diễm phúc đó nha, hảo lợi hại, biến thiếu tướng từ người đào hoa trở thành thê nô đây...

Quả thực là chuyện bi ai.

Nhan Bạch Vũ biết bản thân không thể ngăn được nàng càn rỡ bàn tay, khẽ thở dài, mắt nhắm mắt mở, làm bộ không thấy

"Lão công ngoan, đừng kháng cự"

Thanh âm cực độ quyến rũ của nữ nhân truyền đến bên tai. Nhan Bạch Vũ thoáng chốc đỏ mặt

"Chỉ khẩu giao thôi, được chứ?" Tả Ngôn Nhiên trườn lên ngậm lấy vành tai non mềm của Nhan Bạch Vũ

"Được, nhưng chị không thể quá sức, vạn nhất...."

Tả Ngôn Nhiên cười lắc đầu:

"Sẽ không ảnh hưởng đến con nha"

Nhan Bạch Vũ khoé mắt cong thành một đoàn:

"Từ khi nào nữ nhân của em trở nên giảo hoạt như vậy đây, đợi chị sinh cục cưng xong, hãy để em đến yêu thương chị đi"

"Hảo, tôi đáp ứng Vũ"

Tả Ngôn Nhiên hôn dọc Nhan Bạch Vũ bụng nhỏ, động tác thập phần ôn nhu. Cách một lớp boxer mơn trớn khối cự vật kinh người, đưa mũi hấp duẫn hương thơm nhẹ nhàng của cô

Chuyện này trong một tháng đổ lại diễn ra rất nhiều lần nhưng Nhan Bạch Vũ chính là không thể kiềm lòng nổi mà xao động. Nghĩ đến cái miệng nhỏ nhắn của nàng ngậm lấy du͙© vọиɠ, Nhan Bạch Vũ da đầu tê dại cả buổi trời, phi thường thiếu nghị lực a

"Thoải lái thì kêu cho tôi nghe...." Dưới động chạm đầy kiên nhẫn của Tả Ngôn Nhiên, khối cự vật dần dần tăng trưởng

Nhan Bạch Vũ tà cười, chăm chú ngắm nữ nhân ngậm khối cự vật của mình, nàng ngẩng đầu, đối Nhan Bạch Vũ nháy mắt đầy quyến rũ. Vén tóc nàng, hơi ưỡn hông đưa đẩy trong miệng nữ nhân

"Hôm nay gấp gáp muốn như vậy, sắp có chuyện gì nói với em sao?"

"H-ưm, phải có chuyện gì mới muốn Vũ được sao" Tả Ngôn Nhiên mị hí mắt, ôm eo Nhan Bạch Vũ làm điểm tựa, nhãn thần như trách móc, như lên men...

"Hảo a, em tin tưởng chị mà, ngoan, nuốt lấy" Nhan Bạch Vũ thở phì phò, động tác mỗi lúc một nhanh

Tả Ngôn Nhiên cong người đón tiếp tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng của ái nhân. Không chỉ dừng lại, Tả Ngôn Nhiên trườn lên người Nhan Bạch Vũ, cái bụng ma sát bụng Nhan Bạch Vũ, cô cười:

"Chẳng phái nói chỉ khẩu giao thôi sao, Nhiên là tính nuốt lời sao?"

"Ưm, chỉ bấy nhiêu chưa đủ, tôi muốn nhiều hơn, Vũ dám không cấp tôi?"

"Hảo hảo hảo, chỉ ở ngoài thôi được không, lão bà"

Tả Ngôn Nhiên lập tức đem bản thân thánh địa dán lên cự vật căng thẳng bên dưới. Cảm giác ướŧ áŧ chảy xuống bắp đùi, Nhan Bạch Vũ hai mắt hoảng loạn, cầm lòng không đậu ma sát hoa hạch đỏ bừng của nàng, nhiệt dịch tuôn ra như thác, thấm đẫm rừng rậm xinh đẹp

"Lưu manh........chậm chút....."

"Vừa, không phải chị nói muốn sao, hiện tại cầu xin?"

"Vũ thế nào hỗn đản như vậy, nơi đó, nơi đó, ưʍ...." Tả Ngôn Nhiên ưỡn ngực, Nhan Bạch Vũ há miệng, ra sức hấp duẫn anh đào đỏ mọng

Dưới ánh đèn mông lung, nữ nhân vũ mị đoạt phách lộ ra bả vai gầy yếu trắng nõn, hết thảy cảnh tượng vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí Nhan Bạch Vũ

Xoa bụng nàng, ôn nhu cười, nơi này đang dưỡng thành một sinh mệnh, thuộc về các nàng đứa nhỏ

"Vũ, Nhan Bạch Vũ..........." Tả Ngôn Nhiên mím môi, ngăn không được tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn tràn khỏi miệng, dùng sức bấu víu vào khúc gỗ cứu sinh mang tên Nhan Bạch Vũ

"Bảo bối............"

Nữ nhân mệt mỏi lăn trong lòng Nhan Bạch Vũ, dù hai mắt đang nhắm chặt nhưng cô biết nàng vẫn còn thức. Nhan Bạch Vũ chốc một cái hôn lên má nàng

"Nhiên, nhạc phụ đã định được ngày tốt rồi, kế tiếp 2 tuần tổ chức, chị muốn ngày mai thử đồ cưới hay là nghỉ ngơi?"

"Liền ngày mai"

"Ừm, Vũ..."

"Hửm?"

"Không có gì, ngủ thôi, hát cho tôi nghe đi" Tả Ngôn Nhiên lắc đầu, giống chỉ mèo nhỏ cọ loạn trong ngực Nhan Bạch Vũ

"Được"

Nhan Bạch Vũ khẽ thì thầm một khúc ca, cảm thụ nữ nhân hơi thở dần bình ổn, nhãn thần hơi chùng xuống, lộ ra tia phức tạp tình tự

Tống Ân Tuyên cái tên. Nhan Bạch Vũ minh bạch Tả Ngôn Nhiên có khúc mắc cần gỡ bỏ, việc cô nên làm là toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng, che chở nàng....