Chương 29: Con Thà Chết

Hừng đông vừa ửng, vườn hoa Nhan gia tưng bừng đón chút nắng sớm mùa đông. Phòng tối, thanh âm thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ the thé vang vọng

Các nàng nằm trên giường, Nhan Bạch Vũ gắt gao ôm chặt Tả Ngôn Nhiên vào lòng, từ phía sau cuồng dã xỏ xuyên. Tả Ngôn Nhiên vịn chặt bàn tay đặt trên eo, thần trí đã bị người kia làm cho mê muội, bây giờ nàng chỉ còn biết rêи ɾỉ mà thôi, một lần lại một lần sâu hơn, cảm nhận đối phương rõ ràng đến như vậy, nàng không muốn rời xa người kia, không muốn dù chỉ một khắc....

Đưa đẩy chừng trăm cái sau, Nhan Bạch Vũ rốt cuộc tiết, cô thở phì phò, hôn lên đầu vai Tả Ngôn Nhiên. Từ sân thượng đến hành lang cầu thang, rồi từ hành lang cầu thang vào phòng tắm, từ phòng tắm đi lên giường, hàng giờ chẳng ngơi thân thể

Tả Ngôn Nhiên bò lên bụng Nhan Bạch Vũ, làn da trắng nõn hàm chứa dấu hôn ngân chói mắt, Tả Ngôn Nhiên ôn nhu ngậm vành tai non mềm, thổ khí như lan:

"Lần nữa đi...."

"Được...."

Từ trên cao nhìn xuống, chống tay lên cơ bụng tinh tế. Tả Ngôn Nhiên khép hờ mắt, động eo, đẹp đến nỗi, Nhan Bạch Vũ không thể lơ là phút giây nào mặc dù thân thể sớm rã rời.....

Tả Ngôn Nhiên hôn cái trán trơn bóng của người kia, chống đỡ điểm giữa hai chân mềm nhũn, trên giường một mảnh lộn xộn cho thấy vừa rồi kịch liệt thế nào. Tả Ngôn Nhiên lưu luyến nhìn Nhan Bạch Vũ hồi lâu, mang giày cao gót, xoay người rời khỏi phòng....

Nhan Bạch Vũ theo thói quen vươn tay sờ bên cạnh, trống rỗng gối đầu khiến cô giật mình. Đã là giữa trưa rồi sao, điện thoại tích tích vài tiếng, Nhan Bạch Vũ mở điện thoại, tin nhắn của Tả Ngôn Nhiên khiến cô hơi nhíu mày

Bạch Vũ, tôi có vài chuyện ở Tả thị cần giải quyết gấp, xin lỗi đã đi mà không báo trước Vũ một tiếng, tỉnh lại nhớ ăn thức ăn tôi đặt trong bếp, ăn đúng bữa tránh đau dạ dày nha. Thỏ thỏ của lang lang ^^

Nhan Bạch Vũ chôn xuống nghi vấn, đã yêu phải tin tưởng, cô tin Tả Ngôn Nhiên sẽ không dối gạt cô chuyện gì đâu. Nhan Bạch Vũ xán lạn cười, tay gõ liên hồi

Lão bà nhớ giữ ấm nhé, E thị lạnh hơn F thị nhiều, không cẩn thận liền bị cảm đó, làm việc cũng đừng quá độ, thường xuyên uống nước ấm nga. Lang lang của thỏ thỏ ≧◔◡◔≦

Nhan Bạch Vũ còn bận viết báo cáo về tình hình quân khu nên chưa thể về E thị, cô hận không thể ngay tức khắc lái máy bay tư nhân về E thị ôm chặt nữ nhân của đời mình vào lòng....

Tả Ngôn Nhiên trở lại E thị là thời điểm, ngoài đường bông tuyết một mảnh trắng xoá, không có hơi thở ấm áp của Nhan Bạch Vũ hiện hữu, linh hồn như thiếu sót thứ gì, lạnh lẽo vô cùng. Tả Ngôn Nhiên mở điện thoại, nhận được tin nhắn của người kia truyền đến, khoé môi nâng lên một độ cung tuyệt đẹp

Vũ, đợi tôi...

Chính là vừa muốn gọi Hạ An Tiêu cho người đến lái xe đón mình về. Hai ba nam nhân vận tây trang đen ở đâu tiến đến, chụp lấy bả vai Tả Ngôn Nhiên, Tả Ngôn Nhiên giật thót người, ra sức giãy dụa:

"Các người là ai, buông tôi ra, cút ngay"

Tả Ngôn Nhiên bị cưỡng chế ném lên xe, nàng lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống: Tây trang nam nhân lái xe quay đầu hướng Tả Ngôn Nhiên thành khẩn nói:

"Xin lỗi tiểu thư, kỳ thực chúng tôi cũng không muốn dùng biện pháp như thế này đâu, nhưng lão gia bảo, bọn tôi phải làm theo thôi, hắn sợ cô không nghe lời..."

"Lão ba?"

Tả Ngôn Nhiên ngay lập tức rút điện thoại gọi cho Tả Việt, ngữ khí phi dương:

"Lão ba, chúng ta đã thỏa thuận rồi, sao người còn làm như vậy"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài:

"Ngôn Nhiên, ta không muốn nói nhiều, trở về đây rồi nói chuyện sau"

Tả Ngôn Nhiên sinh khí đến nỗi, hiện tại nàng muốn bóp chết hắn cho rồi.

"Buông, đừng động vào người tôi"

Tả Ngôn Nhiên hất tay khỏi bọn nam nhân. Bọn hắn thầm than một tiếng, không phải lão gia nói tiểu thư tựa tiên tử không quản sự đời sao, vì cái gì bây giờ lại hung như sư tử mẹ a

Tả Ngôn Nhiên nhíu mày hướng nam nhân cao lớn trước mặt nói:

"Chẳng phải nhiều năm trước con đã nói, con không hứng thú với nam nhân sao"

Tả Việt trầm giọng quát: "Là người nào cũng được nhưng người của Nhan gia thì không, ta muốn hai người tách ra!"

Tả Ngôn Nhiên thê lương cười:

"Bao nhiêu năm rồi, con muốn hưởng chút hạnh phúc ít ỏi cũng không được sao, ba nói con tách ra, con thà nhảy lầu tự vẫn ngay bây giờ còn hơn sống trong đau khổ!"

"Tả Ngôn Nhiên, ăn nói hàm hồ, lôi nó lên phòng, cho nó ba ngày suy nghĩ!"

Tả Việt hừ lạnh bước vào căn phòng của chính mình. Nhiều thập niên trước có một đoạn hồi ức chẳng thể xoá nhoà, hắn hoảng hốt nhìn tấm ảnh đặt trên bàn, nơi đó vẫn như ngày hôm qua tươi đẹp, chỉ tiếc, cảnh còn người mất. Hai niên thiếu trẻ tuổi sánh vai đứng, trên môi là nụ cười, lưu lại nét ngây ngô vốn có của tuổi trẻ

Một chuyện xưa hắn đã giữ kín mấy chục năm, Nhan Gia Bình và Tả Việt....

Tả Ngôn Nhiên tiếp tục bị cưỡng chế ném vào phòng. Nàng nhìn ngoài song cửa, mặt trăng đã lên cao, đêm qua nàng vẫn còn nằm trong ngực Nhan Bạch Vũ an ổn ngủ vậy mà giờ đây, hai thành thị cách trở rồi

Nhược Phù, người chăm sóc Tả Ngôn Nhiên lúc nhỏ mang đồ ăn lên cho nàng

"Tiểu thư, ăn chút gì đi, con đã bỏ buổi tối rồi, lão gia bảo ta lên đây khuyên nhủ con..."

Tả Ngôn Nhiên nhãn thần đã không có tia tiêu cự, nàng trào phúng cười, thủy chung cúi đầu.

Nhược Phù dúi vào tay nàng chén cơm. Cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi, hốc mắt Tả Ngôn Nhiên phút chốc đỏ bừng. Điện thoại bị Tả Việt tịch thu, hắn cắt tất cả đường dây liên lạc của nàng với Nhan Bạch Vũ. Nàng phải làm sao bây giờ, nếu như nàng tính toán trước con đường này thì tốt rồi, nếu như nàng biết một chút võ thuật thì tốt rồi

"Con không có tâm trạng ăn uống, vυ" đem xuống đi, chuyển lời với ba con, con thà chết!"

"Tiểu thư, kỳ thực lão gia cũng rất thương con chỉ là hắn dùng sai phương thức mà thôi"

Nhược Phù thấp giọng trấn an, Tả Ngôn Nhiên là Nhược Phù nhìn từ nhỏ đến lớn, xem nàng như con gái ruột, thấy bộ dáng Tả Ngôn Nhiên u sầu như vậy, Nhược Phù tất nhiên không mấy vui vẻ

"Hắn căn bản không hiểu, hắn thật ích kỷ, hắn chưa bao giờ biết cảm thông..."

Tả Ngôn Nhiên tầm mắt nhoà đi bởi nước mắt, hương thức ăn truyền đến khoang mũi, một cỗ cuộn trào từ dạ dày dâng lên

Tả Ngôn Nhiên lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh nôn khan. Nhược Phù sợ ngây người vào xem tình hình

"Tiểu thư, ta nghĩ con nên ăn đi, nếu cứ tiếp tục dạ dày không chịu nổi đâu"

Tả Ngôn Nhiên lắc đầu, hiện tại ngửi mùi đồ ăn thôi nàng đã muốn nôn ra hết rồi

"Người cứ để đó đi, lát nữa con ăn sau"

Nói đoạn, lại vịn thành bồn nôn xuống, ngẩng đầu, sắc mặt xanh xao trắng bệch. Nhược Phù nhíu mi nghĩ nghĩ, cuối cùng thở dài rời khỏi phòng

Tả Ngôn Nhiên không hiểu tại sao cơ thể lại mất kiểm soát như vậy nữa, nhất là lúc ngửi thấy mùi đồ ăn. Nàng chán nản nằm co ro một góc, gió đông luồn qua khe cửa, thổi qua tấm lưng gầy yếu của nữ nhân...