Chương 14: Hạ Quyết Tâm

Các nàng hôn nhau đến khó chia phân, Tả Ngôn Nhiên là người tách ra trước, hai gò má hồng nhuận, trong mắt đều là người kia thâm tình bóng dáng...

Thân phận của Nhan Bạch Vũ là cơ mật nên không thể đến bệnh viện đông đúc người. Nhan Bạch Vũ vừa vặn quen biết một quân y tài giỏi ở E thị, cô không muốn kích động đến Nhan Gia Bình ở kinh đô, hắn sẽ điều người đến như vậy không hay cho lắm

Nữ quân y mỉm cười nhìn nữ nhân đã lâu không gặp kia:

"Nhan thiếu tướng, ngọn gió nào đưa em tới đây?"

Nữ quân y quan sát, Nhan Bạch Vũ có thương nhưng sắc mặt dị thường bình tĩnh ngược lại là nữ nhân bên cạnh Nhan Bạch Vũ thủy chung nhíu mày, trong mắt tràn ngập tự trách cùng lo lắng

"Đấu súng bị thương" Nhan Bạch Vũ cởi bỏ năm cúc áo, kéo xuống vai áo, lưng chi chít những vết sẹo ngắn dài, đỉnh điểm chói mắt chính là vết thương máu tươi đầm đìa

"Sao lại sơ ý như vậy a, Nhan thúc biết được thì không tốt nga" Nữ quân y cười cười, xem xét Nhan Bạch Vũ vết thương, làm tốt công tác khử trùng, băng bó vết thương

"Hình Kiểu Đình, chị vẫn như năm nào lắm lời nhỉ, tin tức tôi đã phong bế hết rồi, lão ba sẽ không nghe đến đâu" Nhan Bạch Vũ không câu nệ nói lớn, Hình Kiểu Đình tựa hồ thực thói quen tính tình Nhan Bạch Vũ nên chỉ cười trừ

Tả Ngôn Nhiên thấy Hình Kiểu Đình xong xuôi công tác, khẩn trương hỏi:

"Vết thương của Nhan Bạch Vũ có làm sao không?"

Hình Kiểu Đình híp mắt, nhãn thần đôi khi đảo qua Nhan Bạch Vũ, một đôi?

"Vết thương đã không sai biệt lắm, về nhà tránh nước và quần áo gò bó là được rồi, thay băng thường xuyên để không nhiễm trùng nơi bị thương"

Thời điểm Tả Ngôn Nhiên, Nhan Bạch Vũ ra cửa, Hình Kiểu Đình đột nhiên kêu lên:

"Nhan thiếu tướng"

Nhan Bạch Vũ xác thực không vui, nhất là trong đoạn nhạy cảm này, người kia vẫn còn tại nha:

"Ở ngoài đừng gọi tôi thiếu tướng, tuỳ tiện gọi tên là được rồi"

"Hảo a, Bạch Vũ"

Hình Kiểu Đình bày ra thong thả tư thái, ngồi xuống chiếc ghế làm việc, ngữ khí nhàn nhạt phảng phất điểm chua xót:

"Lâm Linh dạo này có khỏe không?"

Nhan Bạch Vũ ngừng một chút rồi nói:

"Nàng khoẻ hơn nữa công việc bề bộn. Hình Kiểu Đình, chị đừng bỏ lỡ nữa..."

Cánh cửa đóng sầm lại, kéo lý trí Hình Kiểu Đình trở về. Lâm Linh hai chữ này sau ngần ấy năm nàng chưa bao giờ quên đi, nỗi nhớ mong ngày một dâng trào mà người đã cách xa tôi ngàn dặm. Hình Kiểu Đình nghĩ tới lời Nhan Bạch Vũ, nàng có hay không nên thử sức?

Trên xe, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, Tả Ngôn Nhiên không cho Nhan Bạch Vũ lái xe, nàng nhanh trước một bước ngồi vào ghế lái. Tả Ngôn Nhiên nhịn không được mở miệng:

"Nhan Bạch Vũ, cô ở E thị quen biết nhiều lắm"

Nhan Bạch Vũ gật đầu: "Trước đây trong quân khu quen biết Hình Kiểu Đình và Lâm Linh bất quá giao hảo không sâu, mỗi một lần tôi bị thương tích đều tìm đến các nàng, các nàng đều là những quân y mẫu mực nhất"

"Vì cái gì không nói cho tôi biết..." Tả Ngôn Nhiên hàng mi dài khẽ chớp, nội tâm buồn bực, nàng khó có thể tiếp thu Nhan Bạch Vũ đại thân phận, nàng cần thời gian

Nhan Bạch Vũ ôn nhu nói: "Thực xin lỗi, luôn muốn lựa thời cơ thích hợp nói với chị nhưng có lẽ người tính không bằng trời tính, Nhiên, đừng giận tôi nhé"

Tả Ngôn Nhiên không đáp, nàng quan sát tiền phương đường cái: "Tiểu khu của tôi so biệt thự cô gần hơn, đến biệt thự của tôi tạm trú qua đêm nay đi, thương cần nghỉ ngơi để phục hồi"

"Đều theo chị" Nhan Bạch Vũ ngốc nghếch cười, si mê chống tay ngắm nhìn Tả Ngôn Nhiên băng lãnh ngũ quan

Tả Ngôn Nhiên là thực không quen Nhan Bạch Vũ nhìn nàng như vậy, có điểm thẹn thùng nan kham:

"Nhan Bạch Vũ, đừng nữa nhìn tôi, ngay lập tức đem tầm mắt dời"

"Hảo hảo hảo!"

Đến Tả Ngôn Nhiên biệt thự, Nhan Bạch Vũ bồi hồi tại phòng khách của nàng hồi lâu, bên trong nội thất được chủ nhân sắp xếp vô cùng gọn gàng ngăn nắp, nàng thích tông đen nên sô pha hay đại loại đồ vật đều màu đen

Tả Ngôn Nhiên ném cho Nhan Bạch Vũ một bộ đồ ngủ thoải mái, kích cỡ quần áo của các nàng không hơn kém bao nhiêu, rất vừa người Nhan Bạch Vũ. Nhan Bạch Vũ đưa lên mũi hít ngửi quần áo Tả Ngôn Nhiên như muốn đem mùi hương của nàng du nhập vào lòng

Mắt thấy Tả Ngôn Nhiên bước vào phòng ngủ, Nhan Bạch Vũ chen lên phía trước đồng dạng đi vào, rất tự nhiên nằm sải trên giường nàng, miệng còn hô quá tuyệt vời

"Cô muốn làm gì thì làm..." Tả Ngôn Nhiên nhìn vết thương trên bả vai Nhan Bạch Vũ, biết đó là do nàng gây ra nên cũng không khó dễ cô như thường ngày

Ước chừng qua hai mươi phút, Tả Ngôn Nhiên từ phòng tắm bước ra trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn người trên giường, chỉ tay về hướng cửa ra vào

"Nhan Bạch Vũ, phòng cô ở đằng kia"

Nhan Bạch Vũ không sao cả nói:

"Đêm nay tôi muốn trụ tại phòng này, chị đừng quên tôi còn có thương nga"

"Cô, cô, cô..." Tả Ngôn Nhiên thẹn quá hoá giận, áp chế xuống tâm tình, Nhan Bạch Vũ đang bị thương a

Nhan Bạch Vũ đưa tay lên miệng ngáp ngắn ngáp dài: "Tắt điện nhé, tôi buồn ngủ rồi!"

Rất nhanh đèn điện đã tắt, trong phòng tối đen được đèn ngủ vàng nhạt pha chút ánh sáng. Tả Ngôn Nhiên thấy người kia đã ngủ, chậm chạp bước lên giường, nàng nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm nhận được hữu lực cánh tay kéo nàng vào l*иg ngực ấm áp

"Nhan Bạch Vũ, không muốn, đừng mà...." Tả Ngôn Nhiên ra sức giãy dụa, thanh âm thấp nhu nghe thế nào cũng rất giống làm nũng, nàng bất lực trước ma trảo của Nhan Bạch Vũ nên không chống cự nữa

"Nhiên, chị đừng nháo, cho tôi ôm chút" Nhan Bạch Vũ thủ thỉ, tham luyến hít ngửi mùi sữa tắm và hương thơm đặc thù trên người Tả Ngôn Nhiên, thật thơm

Hơi thở nóng rực phả vào cần cổ, Tả Ngôn Nhiên nhãn thần vi thuỳ, bất giác rụt người, càng thêm an phận oa vào trong lòng Nhan Bạch Vũ. Nhan Bạch Vũ l*иg ngực là nơi quy túc của nàng, nơi đó dị thường an toàn và ấm áp

Cảm giác này trước đây Tả Ngôn Nhiên chưa từng cảm thụ qua, vòng tay người kia ôm siết lấy người mình, bên tai nghe được người kia đều đều tiếng hít thở, Nhan Bạch Vũ ngủ rồi

Tả Ngôn Nhiên hai tròng mắt trĩu nặng, hấp thu vị đạo bạc hà của người kia mà ngủ, đây là mấy ngày nay chưa từng an ổn ngủ qua, khoé môi thoáng cong lên. Trong không khí tựa hồ còn nghe thanh âm trầm ấm vươn vấn:

"Tả Ngôn Nhiên, tôi yêu chị, ngủ ngon..."

Các nàng tương dán ôm nhau ngủ, một đêm vô mộng

Tả Ngôn Nhiên là người đầu tiên tỉnh lại, nhìn Nhan Bạch Vũ ngủ say tựa hài đồng dung nhan, mím môi, bước xuống giường vệ sinh cá nhân. Nàng mang tạp dề đứng trong bếp nấu ăn, một phần cho nàng một phần cho Nhan Bạch Vũ

Nhãn thần của nàng dừng lại trên người Nhan Bạch Vũ hồi lâu, rốt cuộc cất bước đi ra khỏi biệt thự...

Nhan Bạch Vũ thụ được nơi bả vai ẩn ẩn đau nhức, đây không phải mộng, cô đêm qua ôm Tả Ngôn Nhiên ngủ, Nhan Bạch Vũ còn thật vui vẻ nghĩ ngợi về Tả Ngôn Nhiên cho đến khi phát hiện mảnh giấy đặt trên bàn gỗ cạnh giường

"Thức ăn tôi đặt trong bếp, tỉnh dậy vào bếp hâm lại cho nóng. Băng gạc, thuốc sát trùng tôi đã mua hết rồi, tôi đặt trong áo khoác của cô hôm trước cô cho tôi mượn, tôi đã giặt sạch nay hoàn trả lại cho chủ nhân của nó"

Đọc đến dòng thứ hai, Nhan Bạch Vũ điểm giữa mi tâm chau lại, trái tim đau đớn từng cơn như bị ai bóp chặt, không còn kẽ hở, máu tươi đầm đìa

"Nhan Bạch Vũ, có lời này tôi muốn nói với cô, hy vọng cô sẽ lắng nghe. Chúng ta vốn dĩ quen biết nhau là do duyên phận, nay duyên hết rồi thì nên tan, làm người qua đường sẽ rất thích hợp cho tôi và cô, thực xin lỗi, đã phụ cô chân ý rồi, sau này cô sẽ tìm được người khác tốt hơn tôi. Tả Ngôn Nhiên"

Nhan Bạch Vũ siết chặt tờ giấy vào lòng bàn tay đến trắng bệch. Tôi không quản, tôi không cần biết, trái tim tôi chỉ dành cho một người, tôi đã định là chị rồi, đời này chị đừng hòng thoát khỏi tôi

Nhan Bạch Vũ trong lòng bùng lên ngọn lửa, cô cuối cùng hạ xuống quyết tâm, truy cho bằng được Tả Ngôn Nhiên, phi nàng không cưới!

Mạc Luân mắc chứng bệnh lạc đường nên tìm hoài không thấy tiểu khu Tống Ân Tuyên nằm đoạn nào, lòng vòng quanh khu phố cả buổi trời, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn

Mạc Luân dừng chân trước một tiểu khu, cổng đề xx, tạ ơn mười phương chư phật, con cuối cùng cũng tìm thấy biệt thự Tống Ân Tuyên rồi. Chào hỏi bác bảo vệ tiểu khu, đi đến trước một căn nhà sang trọng cao lớn, ấn chuông cửa

Một lần không có người chạy ra, Mạc Luân còn tưởng chuông cửa bị hỏng nên chủ nhân căn nhà không nghe thấy. Cánh cửa bị một lực đạo lớn mở bật ra, nữ nhân đầu tóc rối bời nhìn Mạc Luân

"Ai?" Thanh âm còn thật lạnh lùng a

Mạc Luân lúng túng gãi đầu: "Ách, xin hỏi chị có phải Tống Ân Tuyên?"

"Tôi không phải Tống Ân Tuyên thì còn ai vào đây nữa?" Nàng rất mệt mỏi nên không muốn tiếp chuyện nhiều với người lạ, người trước mắt này hết lần này đến lần khác dắt dây nàng

"À, tôi là bảo tiêu của chị, tôi vừa nhận được thông báo điều đến"

"Ân, vào nhà đi"

Mạc Luân quan sát phòng khách, nhíu mày, thế nào ngập mùi rượu nồng nặc a, đồ đạc rơi vãi lộn xộn dưới đất. Mạc Luân là một người ưa sạch sẽ nên không thích điều đó, vì vậy không quản Tống Ân Tuyên ánh mắt khom người thu dọn đồ đạc ngăn nắp, quét tước lại phòng

Tống Ân Tuyên sững sốt nhìn người kia, căn phòng bừa bộn đã sạch bóng, thơm ngát hương lau sàn, nàng nhàn nhạt mở miệng:

"Giới thiệu một chút về bản thân đi"

Mạc Luân gật đầu: "Mạc Luân, 22 tuổi, quê quán là E thị, tôi đến đây làm bảo tiêu cho chị"

Tống Ân Tuyên chỉnh lại đầu tóc rối bời tán loạn, ngũ quan mỹ lệ rành mạch đập vào mắt Mạc Luân khiến nàng không cách nào dời mắt. Tống Ân Tuyên khoanh tay, bắt chéo chân

"Tốt, Mạc Luân, hiện tại tôi muốn đi ngủ, phiền cô ở dưới này trông nhà giùm tôi" Nói xong, uể oải đi lên lầu để lại Mạc Luân ngây ngốc hồi lâu

"....."