Bỗng nhiên Giả Dung lại bổ sung một câu:
- Nếu có người ngoài hỏi, ngươi nói là mình ra ngoài mua dụng cụ may vá trở về, trong ngõ hẻm cách cửa không xa gặp được một xe ngựa kỳ quái bán đồ ăn băng, bởi vì tò mò cho nên mua một ít.
Giả Dung cẩn thận, không quên dặn dò:
- Tuổi của tiểu cô còn nhỏ, không thích hợp ăn nhiều. Ngươi xem chừng đừng cho nàng tham ăn đau bụng.
Họa Mi vội ứng tiếng.
Giả Dung dời tầm mắt, nhìn qua nhóm quỷ vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, vẫy tay gọi bọn họ đi tới hội báo tình huống.
Nghe được toàn bộ quỷ đều nói quá trình thuận lợi, dân chúng yêu thích, Giả Dung thật hài lòng. Hắn gật đầu khen:
- Các vị làm không sai! Danh khí đã bắt đầu đánh ra, kế tiếp chính là đem mở rộng, ngày mai các vị khuếch trương phạm vi lớn tiếp tục tuyên truyền!
Lúc Họa Mi trở lại Vinh quốc phủ, thoáng nhìn ngoài cửa đỗ vài chiếc xe ngựa, một đám nha hoàn vây xung quanh, hai mắt đang nhìn bên trong cửa.
Trong lòng nàng biết đó là đội ngũ xuất hành của Vương phu nhân.
Lúc này Vương phu nhân vẻ mặt bệnh hoạn được Lý Hoàn cùng Thải Vân bọn họ dìu lên xe ngựa.
Thấy thế Họa Mi tránh phía sau cười trộm, nhìn thấy xe ngựa rời đi, vui vẻ đi hướng cửa hông vào trong phủ.
Họa Mi vừa tiến vào phòng của Giả Tích Xuân, tiểu cô nương như một nắm đoàn tuyết trắng lập tức chạy tới:
- Họa Mi tỷ tỷ, ngươi đã trở lại! Sao lại mang theo hộp đựng thức ăn, là bên ngoài mua đồ ăn ngon sao?
Họa Mi buông hộp đựng thức ăn, sửa sang lại mái tóc mềm mại của tiểu Tích Xuân, cười tủm tỉm nói:
- Là đồ ăn băng mang về cho cô nương.
Tiểu Tích Xuân nhu thuận ngồi trên ghế thêu, gò má đỏ bừng, đôi mắt đen bóng tròn căng tràn đầy tò mò nhìn hộp đựng thức ăn, làm cho trái tim Họa Mi đều tan chảy.
Họa Mi lập tức mở nắp, lấy ra hộp kem lớn cỡ chén trà, lấy cái nắp hộp, bỏ vào trước mặt tiểu Tích Xuân.
Tiểu Tích Xuân cúi đầu nhìn đóa hoa mẫu đơn màu đỏ nhạt trước mặt, lặng người:
- Hoa?
Trong mơ hồ nàng ngửi được một cỗ hương sữa cùng vị ngọt, dùng mũi nhỏ hít hà, nhất thời cảm nhận được một cỗ mát rượi còn mang theo hương sữa ngọt ngào.
Tiểu Tích Xuân cười híp mắt:
- Là lót dạ chế thành bộ dáng hoa mẫu đơn.
- Cô nương thật thông minh.
Họa Mi cười đưa cho nàng một muỗng gỗ nhỏ:
- Cô nương mau nếm thử, dùng vật này ăn.
Một hộp kem nho nhỏ có ba loại hương vị, phía trên nhất là vị dâu. Ăn xong một tầng màu đỏ là tầng màu trắng tuyết, ăn vào có vị sữa. Tầng cuối cùng là màu tím nhạt, nàng cảm nhận ra là vị nho, không khỏi hạnh phúc híp mắt.
Đợi ăn sạch cả hộp, nàng tiếp lấy khăn tay nha hoàn Nhập Họa đưa tới lau miệng, ngẩng đầu nhỏ nhìn Họa Mi hỏi:
- Ăn ngon thật, món điểm tâm băng này gọi là gì?
- Tiểu thương bán đồ vật này gọi là kem.
Họa Mi ôn nhu đáp, lại nói:
- Cô nương tuổi còn nhỏ, ăn quá nhiều đồ ăn băng không tốt. Còn lại tạm thời đông lạnh, chờ chậm rãi mà ăn.
Nội tâm tiểu Tích Xuân còn muốn ăn nữa, nhưng nàng luôn là nhi đồng hiểu biết, không khóc la đòi ăn thêm, mà nhu thuận gật gật đầu.
Nàng thấy trong hộp còn nhiều kem, liền lấy ra một hộp đưa cho Họa Mi:
- Họa Mi tỷ tỷ cũng ăn một cái.
Trong lòng Họa Mi ấm áp, thanh âm càng ôn nhu:
- Nô tỳ ở bên ngoài đã nếm qua, cô nương cấp cho nha đầu Nhập Họa ăn đi.
Tiểu Tích Xuân nghe vậy xoay người đưa đồ vật cho Nhập Họa, nói:
- Nhập Họa, ngươi ăn.
- Tạ ơn cô nương.
Nhập Họa vui sướиɠ tạ ơn, trân trọng cắn từng ngụm nhỏ.
Tiểu Tích Xuân vươn ngón tay đếm số kem còn lại, nói:
- Còn lại số này, nhân lúc còn chưa tan băng, Nhập Họa ăn xong thì đem đưa cho nhị ca ca cùng hai vị tỷ tỷ mỗi người một phần đi.
Nhập Họa chu miệng nói:
- Tập Nhân bên cạnh nhị gia quản thật nghiêm, không cho nhị gia ăn đồ vật người khác đưa cho, nhất là bên ngoài mua về tới, nói là không sạch sẽ.
Họa Mi cũng nói:
- Nếu Tập Nhân biết, dù nhị gia không xảy ra vấn đề gì, mặt trên cũng sẽ trách móc nô tỳ.
Đây là tâm ý của chủ nhân dành cho cô nương, không cho những người khác ăn.
- Cũng phải.
Tiểu Tích Xuân nhíu mày:
- Tặng nhị tỷ tỷ cùng tam tỷ tỷ mà không tặng nhị ca ca cũng không tốt, dứt khoát đều không tặng đi.
Lúc này Họa Mi nói nhỏ vào tai tiểu Tích Xuân:
- Kỳ thật đây là Dung công tử mua đến giao cho nô tỷ, kêu nô tỳ mang về cho chính cô nương ăn mà thôi.