Giả Dung cười cười, giải thích:
- Chỉ sợ phải làm cho Tống huynh thất vọng rồi, chuyện thú vị không có, nhưng là ta ủy thác Trầm huynh hỗ trợ bán một phối phương mà thôi.
- Là phối phương gì vậy?
Tống Thanh lộ ra thần sắc hứng thú, xung phong nhận việc nói:
- Ta cũng có thể hỗ trợ.
Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn không nhịn được nhìn qua chỗ hai tay Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư cầm chặt lấy nhau, nha! Còn chưa buông ra!
Giả Dung còn chưa nói chuyện, Trầm Nhược Hư đã giành mở miệng trước, lạnh lùng cự tuyệt Tống Thanh:
- Không cần, hắn có ta là được rồi.
Dừng một chút, Trầm Nhược Hư lại bổ sung một câu:
- Ngày nghỉ ngươi không trở về nhà, đến chỗ ta làm chi?
Ngữ khí sặc người như vậy, sáng nay a Hư ăn phải hỏa dược sao? Chẳng lẽ Dương Bái hai người vừa lành vết sẹo đã quên đau, lại tới tìm khıêυ khí©h, chọc giận a Hư? Nhưng sau khi động đất bọn hắn đều bị nâng về phủ dưỡng thương, cũng không nghe nói bọn hắn dưỡng thương xong đã quay về quốc tử giám a?
Tống Thanh ủy khuất nói:
- Hôm trước chúng ta không phải đã ước định rồi, hôm nay đi nhà của ta vấn an ông cố sao? Ngươi sẽ không quên chứ?
Năm nay Tống đại học sĩ đã tám mươi sáu, ánh mắt mờ, thời gian trước cũng đã xin trí sĩ. Lão nhân gia nhất thời không thể thích ứng cuộc sống nhàn rỗi, Tống Thanh cùng Trầm Nhược Hư có rảnh liền về nhà bồi hắn gϊếŧ thời gian.
- Nga, là có việc này.
Trầm Nhược Hư nhìn qua Giả Dung nói:
- Như vậy ta đi trước, ngươi chờ tin tức tốt của ta.
Giả Dung nhoẻn cười gật đầu. Trầm Nhược Hư gọi Tống Thanh một tiếng, xoay người muốn đi.
Nhưng tay của hắn cùng Giả Dung vẫn quấn lấy nhau, Trầm Nhược Hư vừa cất bước liền lôi kéo Giả Dung tiến lên một bước.
Rốt cục hai người cảm thấy có gì là lạ.
Tình huống ban đầu chính là Giả Dung vì kêu Trầm Nhược Hư dừng lại nên kéo tay hắn. Sau đó Trầm Nhược Hư bất tri bất giác đã nắm ngược lại tay của Giả Dung.
Vì thế tay hai người đan xen lẫn nhau.
Không nghĩ tới chính là cả hai người đều không nhận ra trạng thái không đúng.
Liếc mắt nhìn hai bàn tay đan xen lẫn nhau, Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư như không có việc gì buông ra.
Trầm Nhược Hư quay đầu lại thấy Tống Thanh nhìn bọn họ vẻ mặt muốn nói lại thôi, liên tục không ngừng kéo cánh tay hắn rời đi thật nhanh.
Giả Dung nhìn bóng lưng Trầm Nhược Hư càng lúc càng xa, cúi đầu nhìn bàn tay mình, chợt cười.
Lúc này đại bộ phận học sinh đã rời khỏi quốc tử giám, nhưng giữa con đường vẫn thấy được có không ít người đi ra cửa.
Tống Thanh bị kéo đi một đoạn đường, không dằn được lòng hiếu kỳ hỏi:
- A Hư, ngươi cùng Giả huynh..
Hắn vừa nói ra miệng, Trầm Nhược Hư chợt dừng lại, ánh mắt sắc bén dừng trên mặt hắn.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt làm cho Tống Thanh biết mình tốt nhất đừng hỏi tiếp, vì vậy hắn quyết đoán đổi câu hỏi:
- Ngươi cùng Giả huynh nói về phối phương kia là cái gì?
Trầm Nhược Hư nhìn chằm chằm Tống Thanh thật lâu, mới mở miệng nói:
- Rất nhanh ngươi sẽ biết.
Dứt lời hắn quay đầu đi nhanh ra cửa.
Địa vị đảo lộn Tống Thanh nhìn trời thở dài. Ai, luôn cảm giác a Hư mới là biểu huynh của mình, mà mình không phải là biểu huynh của hắn.
Tuy rằng Giả huynh gặp được bi thảm một ít, nhưng thái độ làm người cũng không tệ lắm. Hơn nữa tình huống của a Hư, đời này cũng khó có khả năng cưới được vợ, tùy theo hắn yêu thích đi.
Trước cửa quốc tử giám, Trầm Nhược An cùng Trầm Nhược Trữ đợi đã lâu. Nhìn thấy hai người đi ra, Trầm Nhược An nhanh chóng vẫy tay:
- A Hư! A Thanh! Bên này.
Bên cạnh hai huynh đệ đỗ ba xe ngựa, còn có sáu người, trong đó ba người là tài xế, ba người là quản gia trong phủ của ba anh em bà con của Trầm Nhược Hư.
Trầm Nhược Hư đi hướng quản gia của mình Viên bá, phân phó nói:
- Viên bá, ngươi đi Tống phủ mời mợ đến phủ đệ của đại bá phụ một chuyến, nói ta có chuyện quan trọng tìm nàng thương lượng với đại bá mẫu, nhị bá mẫu.
Trầm Nhược An nghe xong khó hiểu hỏi:
- Như thế nào? Không phải muốn đi Tống phủ vấn an Tống lão tiên sinh sao?
- Không đủ thời gian, đợi chúng ta nói xong sự tình tiếp tục cùng nhau đi bái kiến từng ngoại tổ.
Trầm Nhược Hư trầm giọng giải thích.
Tống Thanh nhìn thấy hắn nhìn hộp gấm trong tay, biết việc này có liên quan với phối phương mà Giả Dung đã nói, vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình liền thúc giục Viên bá đi nhà mình tìm mẹ của hắn.
Viên bá đi xa, theo sau mấy người lên xe ngựa chạy nhanh ra quốc tử giám, đi nhà của huynh đệ Trầm Nhược An.
Đại khái sau nửa canh giờ người đã toàn bộ rời khỏi quốc tử giám, nơi này biến thành thật yên tĩnh.
Lúc này Giả Dung cũng đi ra quốc tử giám.
Hắn thay quần áo thư sinh, mặc cẩm bào, kêu Du Chuẩn làm một tầng ảo thuật trên mặt của mình. Ở người khác xem ra, hắn chỉ là một phú gia công tử khuôn mặt bình thường.