Đám nha hoàn nhìn thấy tình hình này, lập tức ùa lên ôm lấy Vương phu nhân, không ngừng kêu to "thái thái" làm cho bà ta tỉnh táo trở lại.
Đám người Lý Hoàn giải thích làm yên lòng suốt nửa canh giờ, hoàn toàn không có chút tác dụng. Mãi tới khi tình huống của Vương phu nhân làm kinh động toàn bộ Vinh quốc phủ, Giả Chính nghe được tin tức tìm tới. Thấy hắn, Vương phu nhân mới dần dần khôi phục lại thần trí.
Bà ta thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, thân thể lạnh băng, tựa như mới từ trong tuyết đào ra.
Giả Chính nghiêm mặt hỏi:
- Ầm ầm, ai có thể nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Người trong phòng đồng loạt lắc đầu.
Giả Chính nhìn Vương phu nhân tức giận nói:
- Ngươi tới nói.
Vương phu nhân ôm lấy chính mình, run rẩy đem tình huống kinh hồn nửa đêm hôm qua từ từ nói ra.
Giả Chính nhíu mày tổng kết:
- Ngươi nói đêm qua lúc sắp tắt đèn đi ngủ, đột nhiên xuất hiện một trận gió to thổi ngã các ngươi. Sau đó xuất hiện một huyết nhân không có làn da, biến thành hình dạng của ngươi, mở miệng máu nuốt sống ngươi?
- Đúng.
Vương phu nhân sợ hãi gật đầu.
- Nhưng không đúng đi, nếu vật kia ăn cô mụ, hiện tại vì sao cô mụ vẫn còn nguyên vẹn không bị gì cả?
Trong lòng Vương Hi Phượng tràn ngập nghi hoặc, lại nói:
- Hơn nữa ngài còn nói ngài cùng bọn nha hoàn lúc đó đều gõ cửa cầu cứu. Nhưng ta hỏi qua những người hầu khác trong viện của ngài, bọn họ đều nói đêm qua trong phủ yên ắng, không ai nghe được có tiếng vang hay kêu cứu.
- Chẳng lẽ những lời cô mụ nói đều là một hồi ác mộng?
- Không! Không phải là mộng! Ta khẳng định đây không phải là mộng!
Vương phu nhân liên tục lắc đầu, thất thố khóc, cao giọng hét lên:
- Không chỉ riêng mình ta, Chu Thụy gia cùng đám nha hoàn đều nhìn thấy.
- Cũng phải, nếu thật chỉ là ác mộng, như vậy những người khác cùng ngất trong phòng, lại nên giải thích thế nào?
Lý Hoàn mở miệng nói.
- Việc này..
Vương Hi Phượng nghe vậy trong lòng cũng không biết làm sao giải thích.
Lúc này một tiểu nha đầu đi tới cửa thỉnh vào gặp, sau khi tiến vào liền nói Chu Thụy gia cùng Thải Vân đã tỉnh. Hai người nơm nớp lo sợ giảng thuật chuyện quỷ xuất hiện đêm qua, cùng với những lời nói của Vương phu nhân giống nhau như đúc.
- Hiện giờ xem ra, cô mụ quả nhiên gặp tà gặp quỷ.
Sắc mặt Vương Hi Phượng trắng nhợt, thanh âm cũng giảm nhỏ không ít, sắc mặt những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Vương phu nhân cầm ống tay áo của Giả Chính, sợ hãi nói:
- Gian phòng kia có vấn đề! Ta không muốn ở nơi này!
Giả Chính hơi trầm ngâm, nói:
- Phía tây Vinh Hi đường còn có mấy phòng trống, kêu mấy người hầu quét dọn một gian, ngươi tạm thời qua đó ở đi.
Giả Liễn rùng mình, sợ hãi nói:
- Nhị thúc, chúng ta có cần mời cao tăng tới lmà phép, đem vật kia gϊếŧ chết hay không. Bằng không ai biết kế tiếp lại tai họa tới trên người ai?
Vương Hi Phượng không đồng ý:
- Hiện giờ chuyện của phủ bên cạnh còn chưa qua, phủ của chúng ta cần điệu thấp làm việc. Mời cao tăng trừ quỷ động tĩnh quá lớn, vạn nhất truyền ra tiếng gió không tốt, tình cảnh nhà chúng ta chỉ sợ càng thêm không ổn. Chi bằng.. lặng lẽ đi mời mão đạo bà qua phủ làm phép?
Mã đạo bà là mẹ nuôi đỡ đầu của Giả Bảo Ngọc, thường xuyên ra vào Vinh quốc phủ, xác thực có vài phần bản lĩnh. Giả Chính trầm ngâm một lát, miệng phun một câu:
- Có thể.
Vương Hi Phượng vội vàng kêu nha hoàn hồi môn Bình nhi của mình đi ra phủ, đi mời mã đạo bà đến Vinh quốc phủ trừ quỷ.
Họa Mi nghe xong bọn hắn thương lượng ra phương pháp ứng đối, cũng không trở về phòng, tính toán gặp một lần mã đạo bà xem người kia có bao nhiêu lợi hại.
Hôm nay là ngày nghỉ học, không ít học sinh chuẩn bị rời đi quốc tử giám.
Mỗi tháng nghỉ hai ngày, mấy ngàn học sinh tràn ra cửa quốc tử giám, tạo thành một đạo kỳ cảnh.
Trầm Nhược Hư cầm hộp gấm nói một tiếng với Giả Dung, liền đi ra cửa.
Giả Dung đột nhiên nhớ ra gì đó, bước nhanh tới giữ lấy tay hắn.
Trầm Nhược Hư quay đầu lại hỏi:
- Sao vậy? Còn có chuyện gì sao?
Giả Dung gật gật đầu, nói:
- Hiện tại ta không còn là con cháu Giả gia, dùng danh ngạch ấm sinh ở lại quốc tử giám danh bất chính ngôn bất thuận.
- Người nhà của ngươi nếu xem qua phối phương xà phòng xong, ngươi nói với bọn họ cấp ít bạc không sao cả, chỉ hi vọng bọn họ giúp ta quyên tặng thuế ruộng cho triều đình, dùng danh ngạch lệ giám lưu lại quốc tử giám tiếp tục học tập là được.
- Chuyện này đơn giản.
Trầm Nhược Hư vỗ hộp gấm nói:
- Ngươi lấy ra phối phương xà phòng không tầm thường, ta cảm thấy ngươi vẫn là quá mức xem thường giá trị của nó. Mặc dù cần xuất ra một phần quyên tặng ra ngoài, đến lúc đó bạc tới tay ngươi tuyệt không ít hơn bao nhiêu.
- Đã làm phiền ngươi.
Giả Dung khẽ cười. Trầm Nhược Hư cũng không nhịn được mỉm cười đáp lại.
Tống Thanh đi tới, cười hỏi:
- Cười vui vẻ như vậy, các ngươi đang nói gì đó, cũng nói cho ta nghe một chút.
Nói xong hắn vỗ vai Trầm Nhược Hư.
Nụ cười trên mặt Trầm Nhược Hư biến mất, liếc Tống Thanh, khô cằn nói:
- Không có gì để nói.