Buổi tối ngày thứ ba, hai người mặt không còn chút máu nằm trên đống rơm, toàn thân dơ bẩn không được rửa sạch, bốc mùi khiến cả nhà tù mùi hôi tận trời.
Chẳng những sai dịch trông giữ, phạm nhân cũng chán ghét vô cùng, thậm chí cả con chuột sinh hoạt trong ngục đều vô cùng ghét bỏ.
Hình phạt diễu hành làm xong, kế tiếp cần chấp hành trượng hình (đánh gậy), chín mươi gậy, nếu qua được thì giữ mạng, sống không nổi chỉ có một chữ chết.
Hôm sau mặt trời vừa mọc, Tần Khả Khanh cùng Giả Trân ở trong lao còn chưa ngủ tỉnh, liền có nha dịch bịt mũi vào đá tỉnh bọn hắn, dùng đại đao thúc đẩy đi trước nha môn chịu hình.
Giả Trân là người thứ nhất chịu hành hình, Tần Khả Khanh thấy hắn bị nha dịch đè trên mặt đất dùng trượng đánh, tê tâm liệt phế kêu thảm thiết, vẻ mặt xám tro, thân thể không ngừng run run lên.
Đột nhiên ả cảm giác có hai đôi tay đè lên vai của mình, sau đó cái quần liền bị người vô tình kéo xuống.
Tần Khả Khanh thét chói tai giãy dụa hét to:
- Dừng tay! Các ngươi muốn làm gì!
- Không cần cởϊ qυầи áo của ta! Đừng cởi! Cầu các ngươi đừng đυ.ng ta!
- Cứu mạng! Vô lễ a! Cứu mạng!
Bọn nha dịch xung quanh bĩu môi, một da^ʍ phụ vô sỉ còn giả bộ nữ tử trinh tiết cương trực làm gì!
Một thân dơ bẩn thối tha, nửa mặt thối rữa, xấu xí vô cùng, ghê tởm chết người. Đυ.ng một chút bọn hắn đều ngại bẩn, nếu không vì bất đắc dĩ, cho là bọn họ nguyện ý động thủ sao?
Tần Khả Khanh không thông luật pháp, cho nên không hiểu được mình phạm tội tư thông gian da^ʍ cùng Giả Trân. Dựa theo luật lệ triều đại, nữ nhân phạm vào tội này cần phải cởi sạch tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhận trượng hình.
Bọn nha dịch làm như vậy kỳ thật là căn cứ theo luật pháp làm việc.
Nha dịch lột quần Tần Khả Khanh, đem đặt ở bên cạnh Giả Trân, phương tiện cho sai dịch hành hình xong bên kia lại tiếp tục hành hình bên này.
Ả điên cuồng vặn vẹo kêu khóc.
Khi đánh xong hai mươi trượng, Tần Khả Khanh đã không còn khí lực tiếp tục kêu. Chờ chín mươi trượng hạ xuống xong, mặt sau của ả cùng Giả Trân biến thành một đoàn máu đỏ, hấp hối quỳ rạp dưới đất mất đi toàn bộ ý thức.
Sai dịch hành hình ra một thân mồ hôi dừng tay, Tần Khả Khanh cùng Giả Trân đã hôn mê, giống như là búp bê vải phá nát, bị hai nha dịch đứng hai bên kéo lê ném vào trong nhà tù.
Vừa nóng lại lạnh, vừa đau lại choáng váng, không ai tới rịt thuốc cho miệng vết thương của ả, Tần Khả Khanh mơ mơ màng màng mê man lên, không biết thời gian trôi qua bao lâu. Lúc ý thức mông lung, ả giống như nghe thấy có tiếng người kêu khóc, đang kêu gọi mình.
Mí mắt như có ngàn cân nặng, ả không ngừng cố sức mở ra. Thật lâu thật lâu, rốt cục mở ra một đạo khe hở nho nhỏ, nhìn thấy ánh sáng.
Tần Khả Khanh phân biệt ra được thanh âm là từ bên trái truyền tới, ả nhịn đau nghiêng đầu nhìn lại, nước mắt liền bừng lên.
Người đến là Vưu thị cùng em trai của ả - Tần Chung.
Vưu thị đứng phía sau Tần Chung, mặt lạnh, cũng không thèm nhìn Tần Khả Khanh. Chỉ có Tần Chung tuổi còn nhỏ cầm cửa tù gạt nước mắt khóc, nhìn thấy hình dáng thê thảm của Tần Khả Khanh, không nhịn được hít sâu một hơi.
Tần Khả Khanh đỏ hồng mắt nhìn hắn, bi thương vô lực kêu:
- .. Kình Khanh.
Tần Chung nghe được thanh âm suy yếu của ả, vội vàng quát lên:
- Tỷ tỷ!
Hiện giờ Giả Trân giống như chuột chạy qua đường mỗi người kêu đánh, liên lụy Trữ quốc phủ danh xấu rõ ràng không nói, còn bại hoại thanh danh của Vinh quốc phủ bên cạnh cùng mấy nhà quan hệ thông gia.
Ba ngày Giả Trân cùng Tần Khả Khanh diễu phố thị chúng chủ nhân cùng người hầu của mấy tòa phủ đệ này không một người dám ra cửa.
Những gia đình ngày xưa từng quen biết kết giao với Giả gia, rất nhiều không còn muốn tiếp tục lui tới. Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, bọn hắn liền cảm nhận được cái gì gọi là nước sôi lửa bỏng.
Trong đó Vưu thị là gian nan nhất, cảm giác như sống trong địa ngục.
Nàng chẳng những phải thừa nhận áp lực bên ngoài, còn buồn rầu làm sao nuôi sống toàn bộ mấy trăm miệng ăn trong phủ.
Kho của Trữ quốc phủ bị Giả Dung lấy sạch, tuy đồ cưới của Vưu thị tự mình thu giữ, ngày đó không bị tai ương, mặt khác còn tồn tại một chút tiền riêng, tính toán ước chừng có ba bốn vạn lượng bạc.
Nhưng Trữ quốc phủ xa xỉ quen rồi, bình thường chi phí lớn, chút gia sản của nàng chỉ sợ không chống đỡ nổi bao lâu thì sẽ tiêu hết sạch.
Không còn cách nào khác, Vưu thị đành buông tha mặt mũi, cầu vài vị bên Vinh quốc phủ được đến sáu vạn lượng bạc.
Kế tiếp nàng lại cắt giảm một nửa người hầu của Trữ quốc phủ, tảng đá lớn áp trên vai lúc này mới tạm thời biến mất.
Giải quyết xong vấn đề khó khăn trong phủ, Giả Trân cũng diễu hành xong rồi. Vưu thị muốn biết tình huống của hắn như thế nào, đành lấy ra một ngàn lượng thu mua ngục tốt đổi lấy một lần cơ hội thăm tù.
Tần Chung nghe được tin tức, riêng cầu tới trước mặt Vưu thị, cầu xin nàng mang theo hắn đi gặp Tần Khả Khanh một lần.
Vưu thị thấy tuổi tác của hắn còn nhỏ, lại mới mất cha, đáng thương hắn nên gật đầu đồng ý. Nếu không cho dù đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không tới nhìn thấy Tần Khả Khanh đã câu dẫn chồng của nàng, mang xấu thanh danh Trữ quốc phủ, suýt nữa còn làm hại nàng phải thủ tiết.
Tần Chung lau nước mắt, nức nở nói:
- Tỷ tỷ, phụ thân.. hắn.. hắn.. về trời.
Tần Khả Khanh nghe vậy đại não nhất thời trống rỗng, sau một lúc lâu cổ họng khô khốc phát ra thanh âm run rẩy:
- Làm sao có thể? Làm sao có thể? Phụ thân tuy rằng lớn tuổi, nhưng thể cốt không sai, tại sao lại đột nhiên phải đi đây?