Trầm Nhược Hư đờ đẫn cười:
- Ngọt.
Giả Dung vui vẻ múc một muỗng đút qua, còn lắc đầu dùng ngữ khí bất đắc dĩ nói:
- Ai, uống chén thuốc còn muốn ta đút từng muỗng, thật không có biện pháp với huynh.
Trầm Nhược Hư thiếu chút nữa bị sặc, khó thể tin nhìn Giả diễn tinh. Không phải chính đệ đưa ra ý tứ muốn đút thuốc cho ta sao? Không phải nói là phúc lợi sao?
Ba quỷ thờ ơ nhìn bao hàm đồng tình nhìn Trầm Nhược Hư, gặp được một diễn tinh không an phận như vậy, thật sự là vất vả cho Trầm công tử.
Một chén thuốc bổ bị Giả Dung mè nheo đút từng muỗng, Trầm Nhược Hư mất một khắc mới uống xong.
Bàn tay vuốt ve khuôn mặt đắng nhăn nhó của Trầm Nhược Hư, Giả tiểu Dung dỗ dành:
- Đừng làm mặt khổ nhìn ta, ta đặc biệt lưu lại một quả mật cho huynh đâu.
Trầm khổ qua nhìn đĩa trống không, nhìn Giả Dung không nói lời nào, ý tứ thật rõ ràng: Dĩa trống rỗng, đừng gạt người.
Giả Dung hôn lên môi Trầm Nhược Hư một cái thật vang dội, cười dài chỉ vào chính mình nói:
- Ăn nhiều quả mật như vậy, ta đã thành mật quả tinh. Mật quả tinh họ Giả muốn đem mình tặng cho huynh ngọt miệng, huynh có vui vẻ hay không? Có muốn ăn hay không?
Nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn, trong lòng Trầm Nhược Hư tan thành nước. Sao có thể đáng yêu như vậy đây?
Hắn tự tay đem Giả mật quả ôm vào trong ngực của mình, nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm, nghiêm mặt nói:
- Quả nhiên là ngọt, ta tiếp tục ăn một miếng.
Dứt lời hắn lập tức ôm mặt Giả Dung, hôn sâu.
Ba quỷ che mắt: Mắt mù! Không mắt thấy! Người đâu, đánh chết hai tên ngược cẩu này đi!
Đại quốc cữu cùng nhị quốc cữu về tới nhà, liền bị thê tử đút cho quyển Ngụy thị truyền kỳ nhìn xem.
Bọn họ tràn đầy kinh ngạc vì sự ác độc của Ngụy thị, còn nghe thê tử nói Ngụy thị trong tù gϊếŧ người, còn bị quan phủ điều tra ra vài tội danh, bị kêu án sau thu chém đầu.
Hai quốc cữu thở ra một hơi, theo sau Lương thị cùng Lữ thị cùng nhắc tới vấn đề Trầm Nhược Hư bị nguyền rủa, nhấn mạnh ngày sự tình bùng nổ, Trầm phụ cũng không đề cập tới việc hỏi ra cách giải ác chú ngữ.
Đương nhiên hai nàng cũng không quên nói Giả Dung tặng phúc máu giải trừ nguyền rủa cho Trầm Nhược Hư, cứu lại tính mạng của hắn.
Hai vị quốc cữu gia càng tăng thêm hảo cảm với Giả Dung, vội vàng phái người đưa tới một đống thuốc bổ.
Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung tái mặt, hai người liếc nhau quyết đoán đem thuốc bổ giao dịch cho Giang Kiền Khôn.
Kế tiếp là xử lý chuyện của Trầm phụ.
Hai vị quốc cữu nghe theo thê tử đề nghị, bắt đầu nghiêm khắc giáo dục, dạy Trầm phụ cách làm người.
Hai vị quốc cữu đi mua một sọt tập đề thi trở về.
Mỗi ngày sáng sớm bọn hắn đi qua Trầm phủ, theo dõi hắn giải đề thi. Chỉ cần đáp sai lầm một đề, phải nhận mười roi cành mận gai trừng phạt.
Bởi vậy mỗi ngày sau khi cuộc thi kết thúc, Trầm phụ đều bị huynh trưởng đánh cho một trận. Trong phủ liên tục vang ra tiếng gào khóc thảm thiết.
Một đám di nương muốn nhân cơ hội Ngụy thị rơi đài sôi nổi tiến tới trước mặt Trầm phụ, muốn tiến công chiếm đóng hắn.
Ban đầu Trầm phụ còn vô cùng cao hứng tiếp nhận, nhưng sau khi nhận kết quả cuộc thi, thành tích lại ngã xuống, Trầm phụ bị trúng một trận đánh, sắc mặt xanh đen đuổi đi thϊếp thất, chỉ lưu lại một di nương có danh xưng tài nữ ở lại hầu hạ.
Di nương khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm, dưỡng như một thiếu nữ thanh xuân. Nàng đi theo Trầm phụ mười năm, sinh đứa con trai chín tuổi, theo lý mà nói địa vị của nàng không thấp, nhưng khổ nỗi lại không được sủng ái.
Hiện tại Ngụy thị rơi đài, Trầm Tuấn cũng bị chán ghét vứt bỏ. Những thϊếp thất khác bộ dạng đẹp nhưng lại không có tài hoa gì, vì thế cũng không được hắn yêu thích.
Di nương bắt được cơ hội, tỉ mỉ chăm sóc, không qua nửa tháng trở thành đệ nhất nhân trong lòng Trầm phụ, cả con trai của nàng cũng được sủng ái vô cùng.
Một ngày mây mưa xong, di nương nghe Trầm phụ nói muốn tước đoạt danh hiệu thế tử của Trầm Tuấn, đuổi Trầm Tuấn ra khỏi phủ, trong lòng vừa động liền dụ dỗ Trầm phụ thỉnh chỉ phong con trai của mình làm thế tử hầu phủ.