Vẻ mặt Trầm Nhược Hư không chút thay đổi nhai trái cây, không hề nghĩ ngợi nói:
- Ta không muốn cái gì, chỉ muốn đệ.
Giả Dung sâu kín thở dài một hơi, nói:
- Ta làm sao lại không muốn đây? Nhưng huynh bị thận hư, ta không thể vì tư tâm mà xúc phạm tới thân thể của huynh.
Được, rốt cục chịu thay đổi một lý do.
Ha ha, lý do có gì khác nhau?
Trầm Nhược Hư làm vẻ mặt như oán phụ, nhìn chằm chằm Giả Dung nghiến răng.
Ngồi thêm một lát, Giả Dung đứng dậy nói:
- Thời gian không còn sớm, huynh ngoan ngoãn, ban đêm đừng xem sách quá muộn, ta đi về trước.
Trầm Nhược Hư ngồi trước bàn đọc sách, tay cầm bút vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt giấy, nhìn như đang viết văn vẻ, thực tế lại đang lén lút vẽ bức họa Giả Dung.
Đột nhiên nghe được Giả Dung muốn rời đi, tay hắn run lên, vạch một đường trên bức họa.
- Hôm nay không lưu lại sao?
Trầm Nhược Hư nói xong đi tới bên người Giả Dung, cầm tay hắn, ý tứ giữ lại thật rõ ràng.
Giả Dung vỗ vỗ bụng dưới của Trầm Nhược Hư, lắc đầu nói:
- Không cần, ta lo lắng bản thân mình ban đêm lang tính nổi lên, làm bị thương thận của huynh.
Trầm Nhược Hư:
- !
- Ta đi rồi, ngày mai tiếp tục tìm huynh chơi.
Giả Dung ôm lấy hắn, xoay người đi ra ngoài.
Chưa được hai bước, Trầm Nhược Hư đưa tay bắt lấy cánh tay hắn, đem người kéo trở vào trong lòng.
Ôm eo Giả Dung, Trầm Nhược Hư cúi đầu hôn lên môi của hắn, hôn thành diễm hồng sắc:
- Đây là lợi tức hôm nay cần trả cho đệ.
- Còn nữa, buổi tối ta sẽ mơ thấy đệ.
Cuối cùng lại hôn nhẹ lên môi Giả Dung.
Giả Dung ôm ngược lại hắn, vỗ nhẹ lên lưng của hắn, dỗ dành:
- Tốt lắm tốt lắm, ta đã biết. Huynh nói huynh đó, đã bao nhiêu tuổi rồi, cái gì không học lại học trẻ con làm nũng. Ta cũng sẽ mơ thấy huynh, được rồi đi?
Dứt lời còn ra vẻ ghét bỏ sách một tiếng, than thở nói:
- Thật dính người.
Nhưng khóe môi của hắn vẫn không tự chủ được nhếch lên, hoàn toàn bại lộ nội tâm vui vẻ của hắn.
Xoay người rời đi, ra tới ngoài cửa hắn mới không nhịn được phát ra tiếng cười trộm.
Trầm Nhược Hư mỉm cười, vừa xoay người thì phát hiện dĩa trái cây trên bàn đã không còn. Hắn sờ sờ môi mình, nghĩ lại vừa rồi hôn Giả Dung cảm nhận được vị ngọt, không khỏi lắc đầu.
Trầm Nhược Hư ngồi xuống bàn, nhìn bức họa Giả Dung lưu lại dấu vết đen sẫm, nhíu mày.
Suy tư một lát, hắn cầm bút lại bổ sung thêm chòm râu hồ ly, vẽ lên đôi môi cùng lỗ tai hồ ly, lập tức hoàn thành một bức họa Giả hồ ly.
- Đệ đúng là hồ ly, một chút cũng không ngoan.
Ban đêm, gió nhẹ ôn nhu thổi qua bụi hoa, xẹt qua một vì sao rơi, giây lát lướt qua.
Nửa đêm canh ba, Giả Dung lại nóng ra một thân mồ hôi, răng cắn môi dưới, khó nhịn thở gấp.
Không chịu nổi nóng nực, hắn ngồi dậy.
- Ai nha, quả nhiên bổ quá mức.
Sờ soạng lau mồ hôi, Giả Dung nhìn qua nhà Trầm Nhược Hư, khẽ hừ một tiếng:
- Đồ xấu xa, tiện nghi cho huynh.
Hắn mang giày, quay đầu chống lại ánh mắt hai "điều hòa", tức giận nói:
- Nhìn cái gì vậy, đưa ta đi phòng của Trầm sợ sợ.
Từ sau khi nước sữa hòa nhau, Trầm Nhược Hư đã hoàn toàn quen thuộc chân khí của Giả Dung, hoàn toàn không có chút phòng bị. Cho nên khi Giả Dung vào phòng của hắn, ngồi lên giường hắn vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào.
Giả Dung trừng mắt đuổi đi ba quỷ, đưa tay cởϊ áσ của Trầm Nhược Hư.