Chương 174

Vương thị quát to:

- Câm miệng! Không cho cười!

Đã sắp nổi điên hỏng mất, thật vất vả có một tia hi vọng, ngay sau đó thất vọng lại bao phủ. Vương thị cảm giác mình thật sự sắp điên rồi.

Hiện tại ả không muốn gì khác, chỉ muốn gϊếŧ người.

Trước đó không lâu mới nếm qua đau khổ, nhìn bộ dáng không khống chế được của Vương thị, Tần Khả Khanh tiếc mạng ngậm miệng lại.

- Bởi vì quyển sách của Hoa Gian khách mà ngươi vào nơi này, trượng phu cùng đứa con của ngươi sẽ không tới cứu ngươi, ngươi chính là đang gạt ta!

Vương thị níu lấy tóc của Ngụy thị, cầm đầu ả hung hăng đập lên vách tường, miệng vết thương của Ngụy thị mới cầm máu không lâu lại tuôn ra máu tươi.

Trượng phu cùng huynh trưởng của bà ta đều bởi vì quyển sách của Hoa Gian khách nên ném bỏ bà ta. Cho nên trượng phu cùng đứa con của Ngụy thị nếu đã xem qua quyển sách kia, cũng nhất định sẽ ném bỏ ả! Tuyệt đối sẽ không cứu ả đi ra ngoài! Tuyệt đối không có khả năng!

Nữ ngục tốt lại nhìn thấy Vương thị tiếp tục động thủ khi dễ người, muốn đi qua ngăn cản nhưng lại bị nam ngục tốt ngăn lại:

- Rắn độc cùng bọ cạp độc hai đại thiên cổ độc phụ đánh nhau, chúng ta đừng động.

- Đúng đúng rồi, chúng ta cũng đừng lẫn vào. Chẳng thà đánh cuộc một phen, bên nào sẽ thắng.

- Nhìn tình hình hình như phần thắng của Vương thị khá lớn.

- Ôi, Ngụy thị bắt đầu đánh trả, xem tình hình chiến đấu thật khó bề phân biệt. Xem cỗ ngoan kình của Ngụy thị, phần thắng cũng không nhỏ a!

Ngụy thị bị nện đầu ba lượt, bị thương lẫn cơn tức bừng lên, xông thẳng đại não.

Lửa giận đè nén sự sợ hãi của ả, Ngụy thị nổi điên quay đầu cắn lấy bàn tay Vương thị. Nếu không phải Vương thị rút tay thật nhanh, một miếng thịt đã bị cắn rớt.

Ngụy thị nhổ ra bọt máu, ôm cái trán bị thương, lảo đảo dựa vào vách tường đứng thẳng lên.

Nhân lúc Vương thị ôm cánh tay bị thương giơ chân, Ngụy thị dùng thân thể làm vũ khí đυ.ng thẳng qua, đem Vương thị tạp ngã xuống đất.

Đột nhiên Ngụy thị mượn cơ hội đặt mông ngồi trên bụng Vương thị, đưa tay xé rách tóc của bà ta, hoặc là đâm vào mũi lôi kéo, Vương thị cũng học theo đánh lên mặt của ả.

Vì thế hai người lăn lộn dưới sàn, xoay đánh thành bánh quai chèo.

Tần Khả Khanh nằm một bên, đôi mắt tối tăm mang hận nhìn chằm chằm khuôn mặt Vương thị bị Ngụy thị cào cấu ra vết thương, nhe răng cười, vẻ mặt vô cùng khoái ý.

Trừ bỏ Tần, Vương, Ngụy ba người, trong phòng còn giam giữ một nữ phạm nhân. Tần Khả Khanh bị giam ngày thứ bảy thì nữ nhân này cũng bị đưa vào, giống như một kẻ câm điếc, giấu trong chỗ tối tăm chưa từng nói một lời nào. Chỉ có lúc ăn cơm mới nhúc nhích, ngoài ra giống như là một người chết, cảm giác tồn tại cực thấp, thoạt nhìn cũng không phải kẻ thích nháo sự.

Ngày đó sự kiện Tần Khả Khanh thông đồng Giả Trân bị tuôn ra, Giả Kính liền lệnh cho Giả Chính thu mua người đợi tiếng gió đã qua thì gϊếŧ chết Tần Khả Khanh, không để cho người khác nghĩ là Giả gia gϊếŧ người diệt khẩu.

Trên thực tế nữ phạm này chính là nhân tuyển mà Giả Chính thu mua dùng gϊếŧ Tần Khả Khanh diệt khẩu.

Ngay lúc nữ phạm cảm thấy thời cơ đã đến, Vương thị lại bị đưa vào tù. Đồng thời Giả Chính còn truyền thêm một yêu cầu khác cho nữ phạm.

Hắn không chỉ muốn lấy mạng Tần Khả Khanh, cũng muốn thế gian không còn Vương thị, kêu nữ phạm nghĩ cách gợi ra hai người mâu thuẫn, chế tạo hai người tự gϊếŧ lẫn nhau tử vong.

Nhận được mệnh lệnh thứ hai, nữ phạm luôn chờ đợi thời cơ.

Hôm nay Ngụy thị bị đưa vào, dẫn phát ra mâu thuẫn, nữ phạm rốt cục thấy được hi vọng nhiệm vụ thành công.

Tần Khả Khanh trừng mắt nhìn Vương thị cười vui sướиɠ, không biết ở trong góc tối một đôi mắt đen sịt theo dõi mình.

Giờ khắc này Vương thị cùng Ngụy thị đang tay cong chân đá, vừa đá người vừa di động, vô ý thức đã đi tới chỗ nữ phạm cùng Tần Khả Khanh.

Không ai phát hiện trong góc tối lặng lẽ vươn ra một cái chân, đá trúng chân của Vương thị đang hỗn chiến.

Thân thể ả chợt nhoáng lên, bước chân lảo đảo.

Theo sát tiếng răng rắc vang lên, hai chân nặng nề rơi lên trên người Tần Khả Khanh đang nằm dưới mặt đất, giẫm gãy cổ của ả!

Mà cái chân gϊếŧ người không phải của Vương thị mà là Ngụy thị.

Nhưng ai bảo lúc chân Vương thị vừa sắp hạ xuống trên cổ Tần Khả Khanh, lại bị Ngụy thị vung chân đá văng ra, ngay sau đó thì Vương thị đưa tay đẩy Ngụy thị.

Thân thể Ngụy thị mất thăng bằng lảo đảo bật lui ra sau, vừa lúc giẫm gãy cổ Tần Khả Khanh.

Nữ phạm ngẩn ngơ thu chân lại, bởi vì động tác chậm nửa nhịp vừa lúc bị Vương thị nhìn thấy.

Bà ta hoảng sợ nhìn chằm chằm nữ phạm, cảm giác người hung tàn nhất trong này là nữ nhân luôn im lặng kia.

Ngụy thị rốt cục phát hiện cảm giác dưới chân không đúng, quay đầu vừa nhìn liền tiếp xúc ánh mắt lồi ra của Tần Khả Khanh, nhìn thấy rõ bộ dạng chết không nhắm mắt của ả, miệng theo bản năng phát ra tiếng thét chói tai:

- A!