Chương 173

Từ sau khi Vương thị truyền kỳ xuất hiện, những sự tình liên quan với Vương phu nhân, ngay cả việc Giả Chính viết từ thư bỏ rơi bà ta là thương tổn bà ta sâu nhất. Vương phu nhân cảm giác trái tim của mình giống như rành rành bị người đào ra một góc, đến nay vẫn máu chảy đầm đìa.

Trước kia Tần Khả Khanh tuy luôn có tranh chấp với Vương thị, nhưng bởi vì chính bản thân ả cũng bị người ném bỏ, vì thế dù châm chọc Vương thị thế nào ả cũng sẽ không lấy việc bị chồng ném bỏ trạc vào ổ tim của Vương thị.

Mà hôm nay, có lẽ nhất thời đầu óc không rõ, hoặc là vì nguyên nhân nào khác Tần Khả Khanh đột nhiên dùng lý do "bị chồng ném bỏ" hung hăng chọc một đao vào trái tim Vương thị.

Ánh mắt Vương thị lập tức chuyển hồng, phát điên nhào lên, hai tay cào cấu lên mặt Tần Khả Khanh, trực tiếp cào ra mười móng tay thịt mủ.

Ngụy thị có khi nào từng gặp qua trận thế máu tanh ghê tởm như vậy, cũng nhịn không được phun ra.

- A! Mặt của ta, Vương thị ngươi hủy mặt của ta! Ta gϊếŧ ngươi!

Tần Khả Khanh đau tới bộ mặt co rút, tay vừa giơ lên liền mò đầy một tay máu tươi, lúc này như con trâu điên đυ.ng thẳng lên người Vương thị.

Vương thị cả kinh lui ra sau vài bước rời xa Tần Khả Khanh. Tần Khả Khanh truy kích, nhưng vừa đứng lên thì lại ngã vật xuống.

Vương thị sửng sốt, cười run rẩy cả người:

- Chỉ bằng một kẻ tàn phế sắp chết như ngươi, còn muốn đánh ta?

Lúc trước bị chín mươi trượng, đôi chân Tần Khả Khanh xem như bị phế bỏ.

- Tần bị chồng ném bỏ, ngươi đừng tiếp tục lừa mình dối người, mặt mỹ nhân của ngươi từ trước khi vào tù cũng đã bị phá hủy! Hiện tại mặt của ngươi nhìn giống như nữ nhân bị bệnh hoa liễu thối rữa, chẳng những xấu, còn mùi hôi ngút trời.

Vương thị đắc ý nói.

Trong mắt Tần Khả Khanh tràn ngập sát ý, cổ họng phát ra tiếng gào thét như dã thú, hướng Vương thị bò tới, muốn dùng miệng cắn xé bà ta. Vương thị phát hiện ý đồ của ả, hai chân giẫm lên tay Tần Khả Khanh, không ngừng đè ép.

Tay đứt ruột xót, Tần Khả Khanh đau cuộn tròn người, chỉ muốn lăn lộn.

Vẻ mặt Ngụy thị kinh sợ nhìn bộ dáng nanh ác của Vương thị, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh trong Vương thị truyền kỳ, bà ta gϊếŧ người như ngóe, vội vàng cút vào trong góc tường co rụt lại.

Thật là đáng sợ! Ở chung một chỗ với Vương thị, ả thật sự còn nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai sao? Ai cũng được, mau tới cứu ả đi ra ngoài!

Ngục tốt bên ngoài nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tần Khả Khanh, tiến vào xem xét tình huống, thấy Vương thị một mặt khi dễ Tần Khả Khanh, trong đầu hiện lên ý tưởng giống Ngụy thị như đúc, lo lắng Vương thị gϊếŧ Tần Khả Khanh, vì vậy mở cửa dùng sống đao đánh vào Vương thị, ngăn cản bà ta tiếp tục ngược đãi Tần Khả Khanh.

- Vương thị! Nếu ngươi còn động thủ lần nữa, cũng không chỉ bị đánh hai cái mà thôi đâu.

Nghe ngục tốt lớn tiếng cảnh cáo, Vương thị trừng mắt hung hăng liếc Tần Khả Khanh, đi tới bên cạnh Ngụy thị ngồi xuống. Ngụy thị nhìn thấy móng tay bà ta còn dính mủ thịt, theo bản năng rùng mình một cái.

Ngục tốt hừ lạnh một tiếng, thấy Tần Khả Khanh còn chưa chết, xoay người đi ra ngoài khóa cửa lại.

Vương thị nhìn qua Ngụy thị, dùng ngữ khí như quen biết hỏi:

- Ngụy phu nhân thân là mợ của đương kim thánh thượng, vì sao lại tiến vào chỗ dơ bẩn này?

Ngụy thị ôm đầu gối, tự mình trấn tĩnh nói:

- Ta, con riêng hãm hại ta nuôi cổ gϊếŧ người, hại ta vào tù. Nhưng rất nhanh con ta cùng trượng phu sẽ cứu ta đi ra ngoài.

- Ngậm oan vào tù, chẳng lẽ không phải giống như ta sao?

Vương thị nắm tay Ngụy thị:

- Sau khi ngươi ra tù, hãy nghĩ cách đem ta cứu ra khỏi địa phương quỷ quái này được không? Ta sẽ báo đáp ân tình của ngươi.

Ngụy thị sợ nếu mình lắc đầu, Vương thị sẽ lập tức gϊếŧ chết mình, không dám không đáp ứng, liên tục gật đầu cam đoan nói:

- Được, chỉ cần ta có thể rửa sạch oan tình ra tù, nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi đi ra ngoài.

Vương thị cảm kích nắm chặt tay ả:

- Ngụy muội, đa tạ ngươi.

- Đừng đừng khách khí.

Ngụy thị run rẩy nói.

Vương thị cảm nhận được Ngụy thị run rẩy, đột nhiên hỏi:

- Sao ngươi lại phát run?

Ngụy thị tràn đầy sợ hãi thiếu chút nữa khóc ra tiếng.

Ả lo lắng giải thích:

- Toàn thân ta ướt đẫm, trên đầu lại bị thương, chảy thật nhiều máu, cho nên cảm giác lạnh quá.

- Thật đáng thương, khó trách tay ngươi lạnh như vậy.

Vương thị sờ sờ mái tóc ướt của ả, Ngụy thị thiếu chút nữa bị hành động này của bà ta dọa tiểu ra quần.

Đúng lúc này hai nam ngục tốt đi tới.

- Nghe nói diễn viên Ngụy thị trong Ngụy thị truyền kỳ cũng bị nhốt vào chỗ các ngươi, là người nào, dẫn chúng ta đi xem một chút.

Nữ ngục tốt chỉ vào Ngụy thị nói:

- Xem! Ngồi xổm bên người Vương thị, toàn thân ướt đẫm đó.

Nam ngục tốt nhìn thấy hình ảnh Vương thị cùng Ngụy thị ngồi chung một chỗ, không khỏi nhớ tới vấn đề mọi người nghị luận mấy hôm nay. Nếu Vương thị cùng Ngụy thị ở chung với nhau, bên nào sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng đây?

Hắn nói:

- Không thể tưởng được rắn độc cùng bọ cạp độc quả thật là gom lại với nhau. Huynh đệ, sau này ngươi có trò hay để nhìn.

Nghe được lời nói của ngục tốt, Vương thị hình như đã hiểu cái gì.

Bà ta đỏ mắt nhìn Ngụy thị, hai tay níu cổ áo ả, có chút tố chất thần kinh chất vấn:

- Ngụy thị truyền kỳ? Ngươi không phải nói mình bị con riêng hãm hại vào tù sao? Ngươi không phải nói con cùng trượng phu ngươi sẽ cứu ngươi đi ra ngoài sao? Ngươi dám gạt ta? Ngươi muốn chết!

- Ta không lừa ngươi!

Ngụy thị sợ Vương thị muốn chết, vội vàng giải thích:

- Là con riêng thu mua Hoa Gian khách, viết một quyển Ngụy thị truyền kỳ, vu cáo hãm hại ta, làm cho ta ngậm oan vào tù!

- Ha ha ha ha, ha ha ha ha.. thật buồn cười a! Nguyên lai Ngụy phu nhân cũng bởi vì một quyển sách vạch trần hành vi phạm tội mà vào tù. Ngụy thị truyền kỳ có phải không? Có phải là cùng là tỷ muội với Vương thị truyền kỳ? Nhé! Hai ngươi cũng thật sự có duyên phận a! Ha ha ha ha ha, cười chết ta!

Tần Khả Khanh đột nhiên che miệng cười to, cười thở không ra hơi.