Trầm Nhược Hư dùng khăn tay lau mồ hôi cho Giả Dung, lúc sau lại cầm quạt, quạt cho hắn.
Du Chuẩn cùng Bách Linh ngồi xổm bên giường trồng cái nấm.
Gần đây tâm tình Giả Chính không tốt lắm, các phụ tá vì muốn làm cho tâm tình của hắn thoải mái hơn, đề nghị đi ngoại thành du ngoạn giải sầu.
Sáng sớm hôm nay, khi giọt sương còn chưa bốc hơi tiêu tán, Giả Chính đã cùng một đám phụ tá lên xe ngựa ra khỏi thành.
Ở vùng ngoại ô cùng một đám người cùng chung chí hướng du ngoạn, sau một buổi sáng cảm giác uất khí trong lòng Giả Chính thật sự tiêu tán rất nhiều.
Ngay lúc này Giả Liễn phụng lệnh Giả mẫu vô cùng lo lắng chạy tới, phá hủy kế hoạch du ngoạn của Giả Chính.
Giả Chính bởi vì tâm tình, mấy ngày nay không lòng dạ nào chú ý qua tình huống bên ngoài, hoàn toàn không biết tin tức về Vương thị truyền kỳ.
Giả Liễn nhìn thấy xung quanh Giả Chính còn có nhiều người ngoài, cũng không lập tức giải thích chuyện xảy ra trong Vương thị truyền kỳ, chỉ lôi kéo Giả Chính đi lên xe ngựa.
Giả Chính xụ mặt, trợn mắt nhìn Giả Liễn.
Bởi vì cực kỳ oán hận Vương thị, Giả Liễn cũng không cho hắn sắc mặt tốt.
Hắn làm như nhìn không thấy lửa giận của Giả Chính, chỉ ném cho hắn một quyển Vương thị truyền kỳ, nói rõ từ khi Vương thị gả vào Giả gia đã làm hại bao nhiêu người, còn có thể cùng Giả Trân có cấu kết. Cuối cùng mới truyền đạt mệnh lệnh Giả mẫu gọi hắn về nhà viết từ thư bỏ vợ.
Mặc dù nói Giả Chính cũng không có bao nhiêu yêu thích Vương thị, nhưng hành động Vương thị mỗi ngày ăn chay niệm phật lại cho hắn ấn tượng ả là một người lương thiện thành thật.
Cho nên phản ứng của Giả Chính đầu tiên là không tin, phản ứng thứ hai là Giả Liễn ngậm máu phun người, còn mắng Giả Liễn vu tội trưởng bối.
Giả Liễn lười tranh luận với hắn, chỉ bảo hắn cứ xem Vương thị truyền kỳ.
Trong tiếng vang chuyển động của xe ngựa, Giả Chính mang tâm tình phẫn nộ mở trang sách.
Bộ sách tinh mỹ vô cùng, nhưng Giả Chính đắm chìm trong nội dung khiến người hết hồn của quyển sách, căn bản không lòng dạ nào thưởng thức.
Sắc mặt của hắn ngày càng thêm đáng sợ. Đợi xem xong một nửa, xe ngựa dừng trước cửa Vinh quốc phủ, mà Giả Chính đã cắn môi tới chảy máu.
Lúc này Giả Chính đã xem tới đoạn nữ nhi của Vương thị được phong phi, nhưng chưa kịp xem bộ phận Vương thị vào cung.
Nhưng chỉ xem một nửa nội dung cũng đủ làm Giả Chính không rét mà run.
Không từ một thủ đoạn nào, nợ máu buồn thiu, tàn nhẫn độc địa, đem gϊếŧ người xem như là bình thường như ăn cơm uống nước. Nghĩ tới những hành vi của Vương thị trong sách, dù Giả Chính là một đại nam nhân cũng cảm thấy lạnh cả người.
Hắn vô lực bước xuống xe ngựa, một trận gió thổi tới Giả Chính chợt giật mình tỉnh lại.
Lúc này hắn mới cảm giác được mồ hôi lạnh ướt áo của mình.
Giả Chính vừa nghĩ tới nữ nhân cùng mình cùng giường chung gối lại ác độc tới như vậy, liền nhịn không được muốn phun.
Đồng thời trong lòng Giả Chính còn cảm thấy sợ hãi. Hắn sợ tiếp tục lưu lại Vương thị bên người, chính mình có một ngày sẽ bởi vì vô tri vô giác mà chết trong tay ả. Web đọc 𝓃ha𝓃h tại ﹟ T 𝘳 𝗨 m T 𝘳 𝘂 y ệ 𝓃.V𝓃 ﹟
Đầy trong đầu đều là hưu thê, đuổi đi Vương thị. Đều không cần Giả Liễn thúc giục, Giả Chính liền không để ý hình tượng chạy gấp vào trong phủ, chạy thẳng tới Vinh Hi đường.
Giả Chính vừa bước vào cửa, Vương thị cũng thức tỉnh.
Đầu của ả bao bọc như cái bánh chưng, mở to mắt nhìn thấy Giả mẫu cùng Giả Xá đứng ngay trước giường, lập tức liền khóc lóc kể lể tội lỗi của Giả Xá, kêu Giả mẫu thay ả làm chủ, hung hăng xử phạt hai cha con Giả Xá.
Vẻ mặt Giả mẫu lạnh lùng nhìn Vương thị, không cho một tia phản ứng.
Giả Xá thờ ơ lạnh nhạt, trong tiếng lên án của Vương thị, miệng còn không ngừng phát ra vài tiếng cười lạnh.
Vương thị khóc nửa ngày, không đợi được một lời đáp lại, gạt nước mắt nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng giống nhau như đúc của hai mẹ con Giả mẫu, đầu đau như kim đâm có chút phát mộng.
Ả cảm thấy không khí không đúng, rồi lại không rõ ràng lắm nguyên nhân là cái gì?
Ánh mắt Vương thị nghi ngờ nhìn qua Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng cũng đã nghe qua có người đọc qua nội dung Vương thị truyền kỳ, bắt gặp tầm mắt của Vương thị lập tức ghét bỏ nhìn qua nơi khác.
Vương thị cảm nhận được mọi người bài xích, trong lòng hốt hoảng, có cảm giác phi thường không ổn.
Lúc này Giả Chính tức giận vào phòng.
Đang không biết phải làm sao, Vương thị vừa nhìn thấy Giả Chính liền chảy nước mắt.
Thanh âm ả réo rắt thảm thiết khóc lóc kể lể:
- Lão gia, ngài đã trở lại. Hôm nay chẳng biết tại sao đại bá cùng Liễn ca nhi xâm nhập chỗ ở của thϊếp thân, không rên một tiếng đã dùng bình hoa đập vỡ đầu thϊếp thân. Nếu không phải thϊếp thân mạng cứng rắn, không chừng cứ như vậy đã đi. Ngài nhất định phải thay thϊếp thân làm chủ.
Giả Chính vừa nhìn thấy diện mạo giả nhân giả nghĩa của ả liền ghê tởm, không để ý thương thế của ả xông lên cho ả một cái tát.
Đầu Vương thị đau như bị búa đập vào, thiếu chút nữa liền ngất đi.